Nếu Như Chúng Ta Dừng Lại Ở Thời Niên Thiếu Thanh Xuân

Chương 2: Dương quang thiếu niên



Sơ trung so với tiểu học lớn hơn rất nhiều, khu giảng dạy thì có hai dãy nhà, tầng thứ hai của hai dãy nhà dùng một hành lang thật dài nối liền, một dãy được ký hiệu thành nhà A, một dãy chính là nhà B.

Bên cạnh dãy nhà giảng dạy còn có một dãy nhà thực nghiệm viết sáu chữ “Phòng thí nghiệm Lục Lăng Phong” thật to, đây là một phòng thí nghiệm do Hoa kiều Lục Lăng Phong bỏ vốn quyên tặng, do đó lấy tên của hắn để đặt tên, cùng cao trung dùng chung.

Ở phía sau khu nhà thí nghiệm, có một công trình giả cổ, chẳng những có đình quán mà còn có một cái ao nhỏ, ở sau nữa chính là một cái sân vận động. Tường che ngoài cùng của sân vận động là một loạt cây cối các loại, nhà ăn, khu ký túc xá của học sinh, khu ký túc xá của giáo viên đều tập trung ở bên kia sân vận động.

Năm nhất sơ trung của trường học này tổng cộng có 11 lớp, tầng thứ nhất và tầng thứ hai nhà A đều là học sinh sơ nhất (năm nhất sơ trung). Mỗi lớp đều là dựa theo thành tích bình quân của cuộc thi lên sơ trung phân phối học sinh, số hiệu học sinh chính là đại biểu cho xếp hạng thành tích của bọn họ. Bởi vì phương thức phân phối kiểu này, có thể nói khi vừa mới vào cổng trường, học sinh của 11 lớp trình độ tổng thể đều là không sai kém nhau nhiều lắm.

Mục Xán được phân tới lớp 1, số hiệu là 39, mà lớp bọn họ, tổng cộng 43 người — nói cách khác, hắn là lấy thành tích đứng thứ 4 đếm ngược lên tiến vào. Có điều những điều này đối với Mục Xán mà nói cũng không lưu tâm gì, hắn duy nhất cảm thấy cảm tạ trời đất chính là cả lớp không hề có khuôn mặt quen thuộc nào ở tiểu học.

Mang theo chờ mong mơ hồ, cuộc sống mới liền như vậy mở màn.

Bởi vì tính cách quái gở và trầm mặc kiệm lời của hắn, hắn ở sơ trung vẫn như trước chưa từng kết giao bằng hữu nào, hắn đã quen một mình, quen tự chơi tự giải trí tự vui vẻ, kể cả ở trong phòng ngủ, hắn cũng rất ít cùng người khác nói chuyện.

Tất cả lại tựa hồ giống như hồi tiểu học, nhưng suy cho cùng vẫn có chút khác biệt.

Chủ nhiệm lớp 1 của bọn họ là lão sư ngữ văn, một cô nương vừa mới tốt nghiệp từ trường sư phạm được một hai năm, họ Chu. Có lẽ chính là bởi vì mới tốt nghiệp, nàng đối với phần công việc của lão sư này vô cùng nhiệt tình và sáng ý, nàng tuy là giáo viên chủ nhiệm, thế nhưng lại không trách mắng học sinh, cũng lại rất ít phân biệt đối xử học sinh, sẽ không bởi vì học sinh kém, thành tích bất hảo mà khinh thường. Trái lại,theo Mục Xán thấy, nàng hiện tại thậm chí đối với học sinh hư và học sinh kém càng thiên vị, càng kiên trì.

Bởi vì nguyên do Chu lão sư, Mục Xán bắt đầu không còn chống đối học tập, cũng không chống đối tiết ngữ văn, hơn nữa hắn xem vô số tiểu thuyết — tuy rằng đều chỉ là chút sách giải trí, nhưng suy cho cùng trên phương diện ngữ văn cũng có một chút giúp ích, có một lần, Chu lão sư thậm chí ở tiết học còn hướng toàn bộ học sinh trong lớp đọc to bài văn của hắn.

Chuyện này cực độ thỏa mãn lòng hư vinh nho nhỏ ẩn núp rất sâu của Mục Xán. Thế nhưng hắn lại có một loại hoài nghi, đó là suy nghĩ tối tăm của một thiếu niên trường kỳ ẩn mình trong bóng ma mới có thể nảy sinh. Ở trong cái loại hoài nghi này, hắn bắt đầu trở nên tệ hơn, càng làm trầm trọng hơn, hắn muốn nhìn xuyên qua bộ mặt thật của nàng, bởi vì nữ nhân đều là tà ác, nàng nói đông, hắn cố ý đi tây, giống như một con nhím dùng phương thức vặn vẹo mà cổ quái tự bảo vệ mình.

Nhưng về sau lại xảy ra một việc, khiến cho hắn triệt để xóa bỏ hoài nghi đối với Chu lão sư. Một lần kia hắn bởi vì trong giờ học xem tiểu thuyết bị lão sư Anh văn tịch thu quyển tiểu thuyết, mà quyển sách kia là hắn từ thư viện bên ngoài trường học mượn về, nếu không trả lại, hắn phải đền tiền, mà hắn,trừ phi trích ra từ số tiền sinh hoạt phí không nhiều lắm, bằng không không đền được món tiền này. Cho nên vào thời gian giữa trưa, hắn chuồn tới bên ngoài văn phong của lão sư, muốn đem quyển tiểu thuyết lấy về.

Chính vào lúc này, hắn nghe được bên trong truyền ra tiếng lão sư Anh văn cay nghiệt mà mắng chửi người, cái gì là “lười nhác”, “thành tích kém”, “âm trầm”, “không phải thứ tốt” những từ ngữ như vậy cuồn cuộn không ngừng mà từ trong miệng của nàng bắn ra, ngay khi sắc mặt của hắn trở nên càng ngày càng u ám, tiếng Chu lão sư truyền ra, chỉ nghe nàng hòa hoãn mà nói: “Tuổi dậy thì thôi, khó tránh có chút tâm lý phản nghịch, Mục Xán hắn chỉ là thích xem tiểu thuyết, tính cách có chút trầm mặc, bản chất thực ra cũng không hư, hơn nữa đầu óc cũng rất thông minh…”

Lời nói kế tiếp, Mục Xán đều không nghe thấy, hắn chỉ cảm thấy bên tai mạnh mẽ rung động, từ ngày đầu tiên hắn bắt đầu đi tới thành phố này học, liền chưa có bất cứ một người nào từng khen hắn thông minh, đại từ đầu tiên dành cho hắn chính là “hoang dã” cùng “quê mùa”, sau này lại thành “quái gở” và “âm trầm”. Vì vậy,ở trong hỗn hỗn độn độn, hắn như một người mất hồn vô tri vô giác mà đi về lớp học, nào là tiểu thuyết và lão sư Anh văn đều đã quên.

Từ đó về sau, ở trong tiết Anh văn hắn không còn xem tiểu thuyết nữa, cũng không có làm loạn gì, hắn bắt đầu chăm chú nghe giảng, bài văn phải thuộc lòng hắn cũng chăm chú mà đọc thuộc lòng. Hắn muốn lưu lại ấn tượng của hắn đối với nàng, để nàng thấy được nỗ lực của hắn.

Thời gian thi cuối kỳ, thành tích ngữ văn của hắn quả nhiên đi lên,bỗng chốc nhảy vọt lên mấy hạng trong lớp,nằm ở trong tốp những người thành tích vẫn thường luôn cao, tỏ ra đặc biệt nổi bật.

….

….

Nửa học kỳ sau của sơ nhất, lớp Mục Xán bọn họ có thêm một học sinh chuyển trường, tên là Lục Hiên. Bởi vì bạn cùng bàn của Mục Xán vừa khéo chán ghét hắn, không muốn cùng “học sinh kém” là hắn ngồi chung một bàn, đổi đến ngồi ở một chỗ khác, còn lại hắn một mình một người, cho nên Lục Hiên liền trở thành bạn cùng bàn mới của Mục Xán.

Vóc người Lục Hiên rất cao, mới sơ nhất mà đã gần 1m7 rồi, chiều cao này ở trong một đám học sinh sơ nhất căn bản vẫn giống như một tiểu hài tử là phi thường nổi trội, huống hồ hắn còn lớn lên thập phần suất khí, có điểm giống con lai, chẳng những có gương mặt góc cạnh rõ ràng của người phương Tây, còn có khí chất nho nhã khiêm tốn của người phương Đông, đi ở trong một đám học sinh, liếc mắt là có thể nhận ra là nhân vật cấp cực phẩm suất ca.

Chỉ với một buổi sáng,tin tức lớp 1 sơ nhất chuyển tới một người siêu cấp đẹp trai liền truyền khắp cả dãy nhà giảng dạy, liên tục có người chạy qua xem hắn, trong đó nữ sinh là chủ yếu — tất nhiên, cũng chỉ là ở xa xa mà nhìn, hài tử năm 98 vẫn còn rất kín đáo, rất e lệ.

Cứ như vậy, gần như không cần tốn sức, Lục Hiên liền trở thành nhân vật phong vân không ai không biết trong trường, tuy rằng hắn cũng là học sinh chuyển trường, thế nhưng hắn cái học sinh chuyển trường này cùng Mục Xán năm ấy nhận được đãi ngộ quả thực là cách biệt một trời, hắn gần như sinh ra đã có tài năng lãnh đạo, rất nhanh liền thu phục đại bộ phận nam sinh trong lớp, còn trở thành một thành viên đội bóng rổ của trường, còn thành cái tên đứng đầu bảng xếp hạng suất ca trong lòng toàn bộ nữ sinh.

Càng khiến cho các nam sinh đố kị chính là, Lục Hiên không chỉ lớn lên cao suất (cao to + đẹp trai), ngay cả thành tích cũng tốt đến người khác căm phẫn, kỳ kiểm tra tháng đầu tiên, hắn liền đánh rớt người đứng đầu bảng xếp hạng học tập, trở thành con cưng mới danh xứng với thực trong mắt các lão sư.

Sơ nhất vừa vặn là cái tuổi tất cả mọi người đều là tình đậu sơ khai (mới biết yêu), việc yêu mến người khác cũng cơ bản xuất hiện, nam sinh giống nhau đều thích nữ sinh lớn lên thanh thuần xinh đẹp lại ngoan ngoãn, mà nữ sinh chính là không phải mấy nam sinh thành tích xuất sắc trong lớp, thì cũng là thầm mến nam sinh to cao suất khí chơi trội trên sân bóng.

Lục Hiên vừa đúng hai cái đều chiếm toàn bộ, cho nên hắn dĩ nhiên mà trở thành đối tượng thầm mến của toàn bộ nữ sinh ở tất cả các lớp, danh tiếng mạnh, thực lực mạnh, kẻ khác hoàn toàn ngay cả lòng đố kị cũng không có.

Căn cứ vào nguồn tin tức khác từ chỗ các lão sư truyền ra, hoa kiều Lục Lăng Phong đã sớm định cư ở nước Mỹ kia có khả năng chính là cha của Lục Hiên, đương nhiên, chỉ là có khả năng. Dù sao thì sau khi hỏi người trong cuộc, hắn cũng chỉ cười mà không nói.

Cứ vậy mà một con cưng của trời như thế lại thành bạn cùng bàn của Mục Xán “Trầm mặc kiệm lời, quái gở ngạo mạn, không được hoan nghênh”.

Lục Hiên là một thiếu niên khi cười rộ lên trong mắt có dương quang,hứng thú ham thích vô cùng rộng khắp, thế nhưng Mục Xán ngoại trừ xem tiểu thuyết và ngủ ra hầu như không có ham thích nào khác,thật sự là một người không có ưu điểm nào đáng để khen, bình thường đến không thể bình thường hơn.

Vừa bắt đầu kiếp sống ngồi cùng bàn được hai tháng chung quy vẫn là Lục Hiên nhiệt tình mà tìm Mục Xán nói chuyện, Mục Xán lạnh lùng nhàn nhạt mà đáp vài câu, thậm chí có đôi khi tuyệt nhiên không đáp lại.

Lục Hiên căn bản không để ý đến tính cách lạnh lùng cùng quái gở của Mục Xán, cũng không thèm để ý Mục Xán thường xuyên làm cho hắn xấu hổ độc thoại một mình, càng không thèm để ý cái nhãn “học sinh kém” trên người hắn, hắn bày ra một bộ dáng vẻ quyết tâm muốn đi vào cuộc sống của Mục Xán, khiến Mục Xán từ phòng bị giống như con nhím lúc đầu, dần dần mà tiếp nhận hắn ở bên tai mình vo ve nói chuyện.

Nếu như nói Chu lão sư là người đầu tiên đem Mục Xán từ trong tối tắm kéo ra, vậy thì Lục Hiên chính là người thứ hai.

Lần hoạt động ngoại khóa tự do nào đó, Mục Xán vốn đã giống như thường ngày mà lấy ra một quyển tiểu thuyết võ hiệp chuẩn bị xem, lại bị Lục Hiên một phen đoạt đi, liều mạng kéo – kiên quyết tóm mà lôi đi sân bóng rổ.

“Bóng rổ là hoạt động rất thú vị, ngươi sẽ thích nó.” Lục Hiên chắc chắn mà đối hắn cười.

Mục Xán từ chối cho ý kiến cúi đầu bước đi.

“Hắc,để ta giới thiệu cho mọi người một chút, vị này là đội viên mới của chúng ta, Mục Xán.” Lục Hiên vỗ tay tập hợp mấy người bạn thường thường chơi bóng với hắn.

Mục Xán mặt không biểu tình mà nhìn mọi người, nửa phần cũng không có ý tứ muốn cùng mọi người chào hỏi.

Mọi người cùng nhau nhìn hắn rồi lại đưa mắt nhìn nhau một hồi,sau đó cũng chịu nhếch lên khóe miệng, đối với một tiểu hài tử vẻ mặt thối ngạo mạn này rất không muốn thấy, nhưng bởi vì hắn là Lục Hiên kéo tới, mọi người tự nhiên không thể không nể mặt, cho nên thưa thưa thớt thớt mang tính tượng trưng mà nói vài câu hoan nghênh.

“Hắn cũng ở lớp chúng ta sao?” Một nam sinh đã cùng Mục Xán học chung một năm mà lại vẫn nhớ không nổi tên của hắn hô lên.

Lục Hiên chắc là cũng đoán được Mục Xán sẽ không để ý tới vấn đề này, cười thay hắn trả lời: “Đúng vậy, hắn cũng là lớp 1 sơ nhất như chúng ta, đến đây đi, hiện tại bắt đầu chơi bóng.”

Một đám thanh xuân thiếu niên cứ như vậy ở trong hoạt động thể thao bắt đầu chân chính kết bạn làm quen với nhau.

Vóc dáng của Mục Xán ở trong học sinh sơ nhất cũng xem như là hơi thấp, có điều dù sao thì khi còn bé cũng đã trải qua một hồi “hoang dã”, thân thủ rất linh hoạt nhanh nhẹn, trừ bỏ trúc trắc và cẩn trọng lúc đầu, sau đó, hắn rõ ràng chơi cũng không tệ lắm, giống như kiểu rất có thiên phú bóng rổ. Các thiếu niên vốn có chút bài xích hắn sau khi nhìn đến biểu hiện của hắn, cũng thu hồi thành kiến trong lòng, dùng đường chuyền bóng, không lời nói, thừa nhận sự tồn tại của hắn.

Lục Hiên nói không sai, bóng rổ thực sự là hoạt động rất thú vị, chỉ chơi một lần, Mục Xán liền phát hiện bản thân hình như đã thích nó. Thực ra ở sâu trong nội tâm, Mục Xán tự mình cũng biết, hắn thích, suy cho cùng là bóng rổ, hay chính là cái loại cảm giác khi đánh bóng rổ mọi người giống như đều là anh em tốt này.

Từ lần đó trở đi, Lục Hiên mỗi lần chơi bóng đều không quên gọi hắn, thậm chí còn đem hắn kéo vào đội bóng rổ của trường. Mục Xán trước sau như một mặt than càng thêm trầm mặc kiệm lời, thế nhưng nửa điểm này cũng không ảnh hưởng kỹ thuật chơi bóng của hắn lớn mạnh vượt bậc.

Hắn cùng Lục Hiên vốn phải hoàn toàn là người của hai thế giới, không nên có bất cứ cái gì giao nhau, tựa như toàn bộ bạn cùng bàn của hắn trước đây, đi học một học kỳ cũng chỉ nói không quá năm câu, nhưng bây giờ tất cả đều bị nhiệt tình và dương quang của Lục Hiên phá vỡ, Lục Hiên cùng bởi vậy trở thành người bằng hữu đầu tiên của Mục Xán sau khi lên năm hai.

Mục Xán yêu đọc sách, ngoại trừ tiết ngữ văn, hắn hầu như đều ở trong các tiết học khác đọc sách, có lần Lục Hiên nhịn không được hiếu kỳ hỏi hắn đang xem cái gì, hắn liền yên lặng mà đem sách đưa qua, Lục Hiên vừa nhìn, tên sách là 《Thục sơn kỳ hiệp truyện 》, tác giả là Hoàn Châu Lâu chủ, hắn lật xem vài tờ, sau đó không cho là đúng mà trả lại cho Mục Xán, nói: “Trong phòng ta có rất nhiều sách, ngươi có muốn xem hay không? cho ngươi cầm một ít về.”

Mục Xán đương nhiên đồng ý rồi, hắn đi thư viện mượn sách mỗi quyển một ngày 5 hào tiền, hơn nữa tốc độ đọc sách của hắn rất nhanh, một ngày tối thiểu có thể xem khoảng 3 cuốn, cho nên chính là một đồng năm hào, này đối với hắn mà nói thực ra là một khoản chi tiêu xa xỉ, kết quả dẫn đến chính là thức ăn của hắn rất kém, có thể đọc sách miễn phí, tự nhiên cũng không có gì không tốt.

Ngày thứ hai Lục Hiên quả nhiên cầm tới một bộ sách, tên sách là 《Bá tước Monte Cristo》, Lục Hiên ngắn gọn mà giới thiệu nói:“Đây là một tác phẩm kinh điển của nhà văn nước Pháp – Dumas,chủ yếu nói về một vị ở thể kỷ 19 tên là Edmond Dantes. Câu chuyện kể về cảnh ngộ bi thảm của Dantes sau khi bị người hãm hại cùng với sau khi hắn đạt được của cải giàu sang lấy thân phận bá tước Monte Cristo thành công phục thù. Đưa cho ngươi là phiên bản phiên dịch, dịch ra từ tiếng Anh, ta cảm thấy rất không tồi,so với bản gốc tiếng Pháp cũng không thua kém chút nào, ngươi có thể xem xem.”

Mục Xán gật đầu, nhận lấy bắt đầu xem.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv