Tim của tôi bỗng chốc lạnh đi.
Buổi trưa Mộng Hàn gọi điện tới, nói buổi tối muốn đưa tôiđi gặp bạn.
Tôi nghĩ anh ấy muốn giới thiệu tôi với những người xungquanh anh ấy, tuy tôi không phải là người thích trang điểm, song cũng muốntrang điểm xinh đẹp tí để giữ thể diện cho anh ấy trước bạn bè.
“Cô à, giúp tôi thử chiếc này!” Tôi chỉ tay vào một chiếc váylông cừu màu hồng nhạt nói.
Từ phòng thử đi ra, bộ này giá cả không phải quá đắt, songtôi mặc vào cũng vừa người. Lúc trả tiền nghe thấy có người gọi tôi, “Đồng Đồng!”Quay đầu lại nhìn thì ra là Khang Nhiên.
Xách túi đồ, tôi và cô ta đi trên đường, cô ấy từ tốn nói:“Tôi và Mộng Hàn không có gì cả, cái gọi là “bạn giường” trước đây là tôi trêuđùa cô thôi.”
Tôi dừng bước, trước này trong lòng tuy cố gắng không muốnquan tâm nghĩ đến cái từ “bạn giường” này, nhưng lúc nghe thấy từ miệng KhangNhiên đích thân phủ nhận, tôi cảm thấy dễ chịu trong người hơn.
“Người đàn ông như Mộng Hàn đúng là không thể khiến người takháng cự, tôi cũng từng là một cô gái rất thanh cao, nhưng cũng không thể tránhnổi yêu anh ấy. Có lúc thậm chí tôi còn nghĩ, chỉ cần trong tình cảm của anh ấycó một phần ba là dành cho tôi thôi thì tôi cũng đã thỏa mãn rồi. Cố gắng baonhiêu lâu như vậy, mà trong lòng anh ấy xưa nay không có một chút vị trí nào cả.”Khang Nhiên cười vẻ bất lực, “Anh ấy không yêu tôi, tôi lại rất hiểu anh ấy. Lầnđó, lúc chúng tôi cùng ăn cơm ở quán ăn Tây, tôi đã cảm giác thấy ánh mắt anh ấynhìn cô khác thường, lúc thấy cô bị bỏng, tôi thấy anh ấy toát mồ hôi ở chỗ tócmai. Trước đây anh ấy hầu như là không quan tâm đến phụ nữ, cho nên tôi mới mượncái cớ để đùa cợt với cô. Hy vọng cô không để ý chứ, tôi chỉ là muốn thêm cơ hộicho mình. Chủ động bủa vây những người phụ nữ xung quanh Mộng Hàn, e là điểmkhông hết, không có tôi thì cũng có người khác, cô không vì chuyện này mà hậntôi chứ?” Cô ấy dùng tay chỉnh lại chiếc khăn quàng cổ, rồi nửa nói như đùa.
“Đương nhiên là không, nếu có bận tâm, tôi chỉ bận tâm tháiđộ của Mộng Hàn!” Có thêm nhiều phụ nữ theo đuổi, chỉ cần anh ấy có thể giữ đượcmình, tôi chỉ thấy tự hào thôi.
“Cô rất may mắn, tôi thật lòng chúc phúc cho hai người. Đúngrồi, lần trước gọi điện cho Mộng Hàn, anh ấy không phải đang tắm, cô đừng giậnnha!”
Mỉm cười một cái, tôi nghĩ hai chúng tôi chẳng phải là nói tạmbiệt ở đây là tốt rồi sao? Nhưng trong lòng tôi có chút không hiểu, cô ấy thậtsự cố ý chạy tới đây chỉ là để nói với tôi những điều này sao?
Chiều muộn, Mộng Hàn điều xe đến đón tôi. Trước đó tôi đãtrang điểm, đặc biệt đứng trước gương nhìn trước nhìn sau, thấy mình hài lòng.Đại khái giống trong sách nói: “Phụ nữ vui vì trang điểm cho người mình thích”,đúng là tâm trạng của tôi lúc này.
Đến quán rượu, khuôn mặt của Mộng Hàn lại khó coi thế nào ý,“Sao lại trang điểm ra vậy?”
Tinh thần đang hứng thú liền bị mất hứng ngay, không dễ chịugì.
“Không đẹp sao?” Bộ quần áo này ngoại trừ màu sắc hơi chói mắttí, thì kiểu dáng rất phóng khoáng, anh ấy sao lại có phản ứng như vậy nhỉ?
Anh ấy nghiêm mặt, kéo tôi đi vào bên trong.
“Mộng Hàn, đều đang đợi anh đó!” Tôi nhìn theo tiếng gọi,nhìn thấy chiếc bàn trước mặt có mấy người đang ngồi, một người đàn ông trongđó vẫy tay chào chúng tôi.
Nhìn thấy động tác của người đó, tất cả mọi người đều đổ mắtnhìn vào tôi.
Quán rượu này được trưng bày và trang trí rất tinh tế, vôcùng xa hoa. Xung quanh đều là những cột tròn màu vàng kim, ánh đèn yếu ớt rớtxuống, cả không gian như bị chìm đắm trong ánh sáng của cõi mộng vậy.
“Đây là vợ tôi, Tiêu Đồng Đồng.” Mộng Hàn đặt tay lên vaitôi. Thật không ngờ anh ấy lại giới thiệu như vậy.
“Phu nhân Sở đúng là xinh đẹp!” Một cô gái bên cạnh có chútnịnh nọt tán dương tôi.
Ba cô gái ngồi đó, ai cũng đều xinh đẹp. Điều khiến tôi cảmthấy rất ngạc nhiên là trên chiếc ghế ngoài cùng sát ngoài nhất là Chu Chínhđang ngồi, nhìn hai bên cạnh anh ấy, không có chỗ trống, anh ấy không mang theobạn gái, mà là một mình. Lúc nhìn thấy tôi, trong mắt anh ta lộ vài phần kinhngạc.
Một hồi chào hỏi mới biết, vài người đàn ông này là bạn tốttrong phương diện làm ăn của Mộng Hàn, đều có giao tình sâu nặng với anh ấy. Mọingười đều rất hưng phấn khi tôi đến, lần lượt hỏi tôi lúc nào cử hành hôn lễ, MộngHàn không bàn bạc gì với tôi đã nói với họ là sau Tết, mọi người lại được mộttrận hào hứng. Chỉ có một mình Chu Chính ngồi ở chỗ tối không nâng ly chúc mừng.
Thịnh tình khó từ chối, đều là bạn bè rất quen của Mộng Hàn,anh ấy cố chặn giúp tôi thế nào, thì tôi vẫn không thể không uống hai ly. Mộtlát sau, đầu tôi bắt đầu choáng váng.
Nhìn mình trong gương trong nhà vệ sinh thấy má hơi hơi đỏ,nhìn có vẻ tươi tắn hơn mấy ngày trước rất nhiều.
Còn chưa tới chỗ ngồi, một người đàn ông phong độ đã đi tớitrước mặt mời tôi nhảy, “Tiểu thư, có thể mời cô nhảy một điệu chứ?” Vừa định từchối, mới nhận ra người đàn ông đó không ai xa lạ, mà là Chu Chính.
Cách ghế sofa không xa, các bạn của Mộng Hàn còn đang uốngrượu tán phét, tôi bèn nhấc hàm cười với Chu Chính nói: “Được!” Cảm thấy eo đãbị ôm chặt, quay lại cười với Chu Chính. Tôi chỉ có thể đặt nhẹ lên vai ChuChính, từ từ di chuyển bước nhảy.
“Tôi biết hai người đã hòa thuận rồi, song có một câu tôikhông thể không nói, nếu cùng một sự tổn thương một người gặp phải hai lần, thìcàng khiến người ta sụp đổ.”
Anh ấy có vẻ có chút kỳ quặc, một dáng vẻ muốn nói song lạithôi. Tôi rất ngạc nhiên, Chu Chính xưa nay không phải là người khắt khe, saoanh ấy lại nói ra những lời như vậy?
Cảm giác tay anh ấy đặt lên eo tôi chặt hơn, giọng nói vọngxuống, “Đồng Đồng, tôi có vài lời muốn nói cho cô biết.”
“Anh nói đi.”
Lúc này, điệu nhảy dừng lại, tôi cảm thấy cánh tay bị aikéo, bị ngã vào lòng một người đàn ông. “Anh bảo sao không thấy em đâu, thì ra ởđây.” Mộng Hàn ôm tôi với tư thế hoàn toàn sở hữu, nhìn Chu Chính, “Anh khôngsao chứ, tôi thấy anh bước đi hơi lảo đảo rồi!”
“Không sao!” Chu Chính cũng nghiêm mặt lại, một vẻ mặt khôngmuốn nhìn Mộng Hàn.
Ngồi lên xe, vừa mới thắt dây an toàn, Mộng Hàn liền nói:“Hôm nay em biết Chu Chính sẽ đến à?” Anh ấy nhìn lên bộ quần áo tôi mặc hỏi.
“Không biết!”
Anh ấy liếc nhìn hồi lâu mới từ từ nói: “Lúc anh đi họ đangthảo luận màu sắc, Chu Chính nói anh ta thích nhất là màu hồng nhạt.” Nói rồitôi thấy mặt anh ta đỏ lên.
Lẽ nào anh ta đang ghen, ghen với Chu Chính sao? Tôi khôngnhịn nổi cười ha ha.
“Bạn học Mộng Hàn, anh từ lúc nào trở nên không có tự tin vậychứ?” Nói rồi tôi véo má anh ấy, lúc này anh ấy đúng là rất đáng yêu.
“Đừng có động, đang lái xe!” Anh ấy còn có vẻ khó chịu, sắcmặt cũng từ từ bình thản hơn.
“Hôm nay em gặp Khang Nhiên, cô ấy chủ động giải thích khôngcó quan hệ đặc biệt gì với anh. Trước đây là em vu oan anh rồi, xin lỗi anh.”
Nghe thấy tên Khang Nhiên, anh ấy nhếch mép dường như rấtkhông đáng, “Cô ta còn nói cái gì?”
“Không gì, chỉ là hy vọng sau này lúc bọn em gặp nhau mặt đừngquá ngượng ngùng, sau đó chúc phúc thành tâm cho chúng ta.”
Điện thoại tôi reo lên, vừa nhận máy, đã nghe thấy một loạttiếng kêu khóc khàn cả giọng hết cả hơi, khiến tai tôi chỉ nghe thấy tiếng ongong.
“Hân Hân, cậu sao vậy? Đừng khóc nữa!”
“A…” Trong tiếng gọi của Hân Hân có cả tiếng khóc, nghẹnngào nói, “Mấy ngày nay Uông Tường rất không bình thường, không ngờ…đúng là xảyra chuyện rồi, anh ấy là đồ khốn…” Nói rồi Hân Hân lại khóc lên, giọng nói thảmthiết, giống như phát điên vậy.
Tôi hít một hơi, quả nhiên là Uông Tường.
“Hân Hân, cậu ở nhà chứ, tôi qua ngay!” Sợ cô ấy nghĩ khôngthông, tim tôi giống như đã bay ra ngoài.
“Cậu đến mau, tôi không chịu nổi nữa rồi!” Dường như tôi làkhúc gỗ nổi duy nhất mà cô ấy đang ngập nước có thể víu được.
“Cậu đợi tôi, tôi đến ngay!” Cúp máy lại, tôi giục Mộng Hànnói, “Hân Hân xảy ra chuyện rồi, mau đến nhà cô ấy!”
“Cô ấy làm sao?” Mộng Hàn bị ngữ khí của tôi làm cho khôngbiết làm gì.
“Là Uông Tường có bạn gái bên ngoài…Anh ta sao có thể làm vậy…”Nói rồi tôi lại khóc lên, “Họ vài ngày nữa sẽ kết hôn rồi, Uông Tường sao có thểlàm ra chuyện này chứ?” Tim tôi như bị đâm một lỗ vậy, đó là Uông Tường mà nếukhông phải Hân Hân thì không cưới, đó là Uông Tường mà luôn miệng nói mãi mãiphục vụ vợ, hôm đó người mà tôi nhìn thấy quả nhiên là anh ta.
“Nha đầu ngốc, đừng khóc nữa! Em đến an ủi người ta, dáng vẻnày, Hân Hân chẳng phải sẽ càng đau lòng?” Nói rồi, anh ấy rút khăn giấy ra chotôi.
“An ủi cái gì, em là đến để cùng khóc với Hân Hân, khóc xongrồi, thì ném bỏ tên Trần Thế Mỹ[1] đó ra khỏi phòng, gọi hắn là tên khốn!”
[1] Trần Thế Mỹ: là nhân vật trong kinh kịch dân gian củaTrung Hoa được truyền tụng gắn với giai thoại xử án của Bao Công. Trần Thế Mỹxuất thân bần hàn, anh ta kết hôn với Tần Hương Liên và có hai đứa con. TầnHương Liên hết lòng dốc sức làm lụng cho Trần Thế Mỹ ăn học và đỗ trạng nguyên.Sau đó, hắn bội tình, phản bội vợ con cũ của mình để theo vinh hoa phú quý, kếthôn với công chúa nhà Tống, trở thành phò mã. Trần Thế Mỹ đã bị Bao Công xửchém.
Mộng Hàn thở dài một hơi, dường như không tán thành cách làmcủa tôi. Tôi giận dữ nói: “Đàn ông các anh mãi mãi không thể hiểu hết tâm trạngcủa người phụ nữ khi biết người yêu của mình lạc lối.”
Đến dưới lầu nhà Hân Hân, một mình tôi lên lầu, còn Mộng Hànkhông theo lên. Vừa lên đến tầng hai đã nghe thấy tiếng kêu khóc của Hân Hân,không kịp nghĩ nhiều, tôi đập cửa, cửa không khóa, vừa đập đã mở ra.
Trong phòng loạn cả lên, bàn ghế đổ cả, đã hoàn toàn khôngcòn trật tự gì nữa. Hân Hân ngồi trên mặt sàn, đầu bù tóc rối, nước mắt dòngdòng, nước mũi cũng vậy, không còn ra thần người nữa.
Uông Tường ngồi sau cô ấy, cứ hút thuốc. Tôi nhìn về phíasau anh ta, bỗng chốc tái mặt đi. Một cô gái đứng sau anh ta đang khóc lâm li.
“Uông Tường, anh là đồ khốn!” Tôi lao lên nện anh ta. Ai ngờUông Tường luôn điềm đạm, lại hét lớn vào tôi: “Tiêu Đồng Đồng, cô cũng điêncùng cô ta à?”
Tôi lặng người.
Anh ấy vẫn còn nổi nóng như vậy với tôi, “Tôi và Uyển Uyểnkhông làm gì hết, cô ấy là đồng nghiệp của tôi, đêm nay không có chỗ ở, tôi đưacô ấy về nhà ở tạm một đêm, Thẩm Hân Hân về không phân biệt trắng đen đã gàothét, kêu đòi ly hôn như phát điên lên vậy.”
Lòng tôi lạnh đi, không vì điều gì khác, mà chính vì cáchxưng hô từ miệng anh ta, “Uyển Uyển” thân thiết biết bao, “Thẩm Hân Hân” gọi cảtên lẫn họ, sao mà xa lạ?
“A…” Hân Hân ném đồ đạc vào Uông Tường, gạt tàn, bật lửa,tách trà…những thứ ném tuy nhiều, song đều bị Uông Tường dừng tay chặn lại, anhta bảo vệ người phụ nữ đằng sau mình.
Hân Hân khóc nghiêng ngả, cô ấy ôm lấy đầu, nằm vạ ra sàn,hét lớn, nước mắt như mưa.
Tôi lao lên ôm cô ấy, “Hân Hân, đừng đau lòng, anh ta khôngđáng…”
“Ha…ha…ha…ha…” Thẩm Hân Hân đột nhiên lại vừa khóc vừa cườito lên, “Cậu nói không đáng sao? Tôi yêu anh ấy hơn chục năm nay, mấy ngày nữalà kết hôn rồi, bây giờ cậu mới nói với tôi là anh ta không đáng sao…”
“Hân Hân…” Tôi khóc cùng cô ấy.
Miệng Uông Tường không thừa nhận, nhưng tất cả trước mắt lạicòn khiến người khác khó chịu hơn là tự miệng thừa nhận nhiều.
Dường như năm đó khi Mộng Hàn ra đi, tôi cũng chưa từng khóchịu như vậy, ba người họ giống tôi và Mộng Hàn cũng chưa tốt nghiệp, cùng tìmviệc, khó khăn kiếm ăn trong thành phố không nơi nương tựa này, nhưng hai ngườihọ chưa từng ghét nhau, mỗi ngày đều cười hi hi, khiến trong lòng tôi thấy ngưỡngmộ, thậm chí còn lấy làm ấm áp trước tình cảm của hai người bọn họ.
Lẽ nào chỉ là giấc mơ mười mấy năm thôi? Một lát đã vỡ mộngrồi, tất cả đều là lừa gạt, cô ấy sao có thể chịu nổi?
Uông Tường quá tàn nhẫn rồi.
Tôi ôm Hân Hân thật chặt, tức giận nhìn Uông Tường, anh tacau mày, không chán giải thích, “Uyển Uyển ốm đau, chỗ ở lại hết hạn rồi, tôi đểcô ấy đến nhà sống tạm một đêm. Hân Hân đi làng du lịch họp về trước một đêm,không nói đến giữa chúng tôi có gì, nhìn cô ấy làm loạn nhà ra thế này, hừ…đúnglà không hiểu gì!”
Hân Hân ngẩng đầu lên, tay run cầm cập chỉ vào anh ta, “Anhđể cô ta ngủ trong phòng ngủ của tôi… Tôi nhìn thấy anh từ trong phòng ra, anhcòn nói gì không? Tôi nói này, anh đi công tác một tháng trở về, cũng không chạmvào tôi, là đã có vấn đề rồi, anh đúng là…”
Hân Hân bị kích động, lời lẽ có chút lộn xộn.
“Hân Hân, sao cô lại thành như vậy?” Lần đầu tiên thấy UôngTường hung dữ như vậy trước mặt Hân Hân.
Tôi đổ mắt nhìn về phía người phụ nữ gọi là Uyển Uyển trốnsau lưng anh ta, cô ta tóc dài lõa xõa, trên mí mắt còn vương giọt lệ, cũngđang lén nhìn tôi.
Cô ấy quá xinh đẹp!
Vẻ yếu đuối khiến ngay cả phụ nữ nhìn thấy còn không nén nổiphải thương tiếc. Cô ấy đau buồn kéo vạt áo Uông Tường, nước mắt rưng rưng mộtcâu cũng không nói, dường như là đã chịu uất ức tày trời gì đó vậy. Mắt Uông Tườngkhông rời khỏi cô ta, nhìn trong mắt cô ta đều là sự hổ thẹn.
Trong lòng tôi nhói đau, trái tim Uông Tường đã sớm bị cô talấy đi rồi. Bất luận họ có lên giường hay không, trái tim Uông Tường đã khôngcòn thuộc về Hân Hân nữa rồi.
“Cô…nửa đêm chủ động chạy đến nhà đàn ông ở, còn có liêm sỉkhông hả?” Hân Hân cũng thuận theo ánh mắt tôi nhìn người phụ nữ đó, toàn thânrun rẩy nói, cô ấy cần trút ra.
Người phụ nữ đó lùi lại sau, nước mắt càng nhiều hơn, buôngtay đang kéo vạt áo Uông Tường ra, không ngừng nức nở…Uông Tường run vai, nhìnHân Hân như có chút không nỡ, cuối cùng vẫn cắn răng nói, “Là tôi chủ động đưaUyển Uyển tới, các người đừng hiểu lầm cô ấy.”
Hân Hân đã cắn rách cả môi, mới kiềm được tiếng khóc. Tôi ômchặt lấy cô ấy, giọng nói run rẩy, “Uông Tường, anh quá đáng quá rồi.”
“Tôi đi tìm một nhà nghỉ cho cô ấy về nghỉ trước đã, HânHân, tôi và cô ta không có gì, em đợi tôi về!” Uông Tường thở dài một tiếng,nhìn Thẩm Hân Hân, lại nhìn người phụ nữ đó.
Hân Hân nhắm mắt đau khổ, Uông Tường thở dài, dắt tay ngườiphụ nữ đó, đi ra ngoài.
“Anh đứng lại!” Tôi gọi Uông Tường lại, đứng dậy chặn trướccửa, “Uông Tường, anh không thể vứt vợ mình lại mà đi chăm sóc cho người phụ nữkhác, bất luận anh có quan hệ gì với người phụ nữ này, hôm nay người đáng bị bỏlại không phải là Hân Hân người đã yêu anh mười mấy năm nay!”
Tôi biết nỗi đau khi nhìn thấy người đàn ông mình yêu chămsóc người phụ nữ khác trước mặt mình.
“Dù cho là hai người có thực sự chia tay, thì cũng nên nóicho rõ ràng, rồi hãy đi chăm sóc người khác chứ, dù sao Hân hân cùng anh mười mấynăm rồi!” Bây giờ nếu Hân Hân có nhảy xuống lầu, anh phải chăng mới hối hận?
Vẻ mặt Uông Tường ảm đạm xuống trong chốc lát, buông tay ngườiphụ nữ đó.
“Tôi đi giúp cô ta tìm chỗ ở!” Nhìn đồng hồ, đã là hơn 1 giờsáng. Tôi nghiến răng, lúc này không thể xúc động, không chừng người phụ nữ nàychính là có dụng tâm khác.
“Đồng Đồng, cậu đừng đi…” Hân Hân đứng dậy ôm chặt tôi, khócnhư một đứa trẻ, “Tôi đã không còn muốn nói gì với anh ta nữa, để họ đi đi…”
“Tôi không đi!” Hân Hân như vậy sao tôi có thể từ chối được.
“Tôi đi vậy, gây phiền phức cho mọi người rồi!” Người phụ nữUyển UYển đó nói, rồi lại rơi lệ.
Linh hồn Uông Tường như bị hút theo, bất giác lao theo vàibước. Tôi phát ngán nói: “Tôi để người khác tiễn cô ta…” Nói rồi, tôi gọi điệncho Mộng Hàn.
“Mộng Hàn, em tạm thời không đi được, anh giúp em tiễn mộtngười, đi kiếm cho cô ta một nhà nghỉ ở tạm được không?” Đầu bên kia im lặng mộtlát rồi truyền đến giọng nói anh ấy, “Cần thiết thì chúng ta đi tiễn đi?” Tôibiết Mộng Hàn hành sự luôn cẩn thận, lúc trước tôi đã nói qua tình hình của HânHân lúc trên xe, anh ấy không khó đoán ra người mà anh ta cần tiễn là ai.
Rất rõ ràng, anh ấy không bằng lòng.
“Mộng Hàn, coi như anh giúp em đi, Hân Hân cô ấy đang rất buồn,em không thể đi… Uông Tường cũng không thể đi!”
Mộng Hàn cực kỳ phát ngán, nhưng cũng không còn cách nàokhác, “Là con gái à?”
“Ừm”
Một lúc sau, cuối cùng anh ấy mới nói: “Được, chỉ là giúp côta tìm chỗ trọ phải không? Việc khác anh không quản đâu, sau đó về đón em, emtranh thủ thời gian, đừng quá muộn!” Anh ấy không yên tâm liền dặn dò tôi.
“Em biết rồi, anh lái xe chậm thôi nhé.” Trong lòng có chútáy náy, một người cao ngạo như anh ấy, để anh ấy đi tiễn một cô gái đến nhà nghỉ,nếu bị người quen nhìn thấy, thì nhất định anh ấy buồn bực lắm.
Uông Tường kéo người phụ nữ đó đi ra. Tôi ôm lấy Hân Hân an ủi:“Hân Hân, đừng khóc nữa, tôi biết bây giờ cậu đang khó chịu, song nếu hai ngườithực sự đã kết hôn rồi mới phát hiện ra chuyện thì chẳng phải càng khó chịu vàđau lòng sao?”
Hân Hân ngẩng đầu lên, khóc oa một tiếng, “Anh ấy có lẽ đã hốihận khi quyết định kết hôn với tôi. Trước đây anh ấy ngày ngày dính lấy tôi,bây giờ công tác cả tháng về, mà cũng không hứng thú thân thiết với tôi, luônnói áp lực lớn, quá mệt, lúc ngủ, luôn quay lưng lại với tôi… Trước đây tôi nóimuốn ăn gì, cho dù là nửa đêm, anh ấy cũng chạy ra ngoài đi mua cho tôi… Tôi muốnbuổi sáng để anh ấy ôm tôi ngủ, tay anh ấy như tê dại vậy bất động. Hôm đó, mới6 giờ sáng, anh ấy đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại, nói có việc gấp phảiđến công ty, tôi ôm anh ấy không để anh ấy dậy, anh ấy lại không ngại đẩy tôira. Bọn tôi ở với nhau bao nhiêu năm, tôi biết là không bình thường.”