Tôi chỉ là một cô gái dựa vào sự nỗ lực của mình sống quangày trong xã hội, không muốn đụng chạm đến bất cứ ai, cũng chỉ hy vọng ngườikhác đừng đến quấy rầy mình. Tôi tự cho rằng không có sự quyến rũ lớn như vậy,sếp Vệ này nghe nói cũng có vợ con, ông ta rốt cục muốn cái gì? Chẳng trách ngườikhác nói, đàn bà muốn có sự nghiệp thành công, thì nhất định phải vất vả hơnnhiều so với đàn ông, tôi không sợ khổ, nhưng tôi sợ những chuyện hỗn độn này.
Buổi trưa ngày hôm nay, lại có người đưa hoa tới, lúc tôiđang buồn bực thì đột nhiên di động kêu lên, trên màn hình là một số di độngkhông quen, sau khi nhận máy, đầu kia vang đến giọng nói của một người phụ nữ,“Là Tiêu Đồng Đồng phải không? Tôi là Lưu Tân, buổi trưa có thời gian rảnhkhông? Tôi muốn gặp cô có chút chuyện.”
Tôi cũng không nghĩ gì, buột miệng nói ra: “Được, cô nói địađiểm đi!” Sau khi nhận lời xong mới cảm thấy mình đúng là chẳng ra sao cả.
Chỗ Lưu Tân hẹn tôi là một quán cà phê ven đường, cách tòanhà viết chữ TPC không xa lắm. Khung cảnh rất được, là một nơi thích hợp để nóichuyện làm ăn.
Lúc tôi đến, đồ uống trong ly cô ta đã uống hết 2/3 rồi, xemra đã đợi được một lúc. Cô ấy muốn giúp tôi chọn đồ, song bị tôi cự tuyệt, “Xinlỗi, tôi không có nhiều thời gian, cô có chuyện gì thì nói nhanh đi.” Trên đườngđến tôi đã hối hận rồi, cuộc hẹn như vậy, không nghi ngờ gì chỉ mang lại sựlúng túng và khó chịu cho tôi mà thôi.
“Cô và Mộng Hàn là quan hệ gì?” Khuôn mặt cô ta dài như cáibơm, khiến vài phần nhan sắc vốn có cũng trở nên ảm đạm mờ nhạt.
“Tôi nghĩ không cần phải báo cáo với cô?” Thực ra điều tôicàng muốn biết là, cô ta và Mộng Hàn là quan hệ gì.
“Tôi và sếp Sở cùng nhau làm việc đã hai năm rồi, lúc ởthành phố A, có thể coi tôi lá thư ký của anh ấy, rất nhiều việc trong cuộc sốnganh ấy đều là tôi giúp ấy đi giải quyết. Tôi nói thẳng cho cô biết, tôi rấtsùng bái và ái mộ sếp Sở, dù cho cô đã lên giường với anh ấy, tôi cũng không từbỏ theo đuổi tình yêu của tôi. Cho nên tôi khuyên cô biết điều mà rút lui, đừnglãng phí tuổi thanh xuân của mình.”
Những lời như vậy nói ra từ miệng một người phụ nữ khác, dùcho là giả dối, cũng đủ để khiến tôi sôi máu, càng huống hồ, cô ấy nói rất cứngrắn.
Nhưng lý trí vẫn khiến tôi giữ được phong thái tốt, vừa muốnmở miệng, lại nhìn thấy ánh mắt Lưu Tân cứ nhìn thẳng về phía sau tôi, thần sắctrở nên hoàn toàn khác lúc trước…
Tôi đang ngẩn ngơ nhìn vẻ mặt của cô ấy, lại thuận theo ánhmắt cô ấy nhìn về phía sau lưng tôi, vừa nhìn cũng không tránh khỏi khiến tôikinh ngạc.
Không bao lâu, Sở Mộng Hàn mặc một bộ đồ âu màu xám nhạt,trông khôi ngô tuấn tú đứng sau lưng tôi, nhưng khuôn mặt lại u ám. Bên cạnhanh ta còn có một người đàn ông trung niên ngoài 40 tuổi, đang hứng thú nhìnchúng tôi.
Đúng là ứng với câu nói: Oan gia ngõ hẻm.
Nhìn thấy hai người họ, tôi nghĩ họ chắc là đến nói việccông.
“Mộng Hàn, Giám đốc Lưu tôi sớm đã quen biết rồi, còn vị nàylà?” Người đàn ông trung niên vừa nói vừa cười, nói mấy chữ “sớm đã quen rồi”,ngữ điệu cố ý lên cao hai độ, vẻ mặt như có vẻ cười trên nỗi đau của ngườikhác.
Lưu Tân đã đứng lên, khuôn mặt hơi đỏ, “Sếp Sở không phảihôm nay anh không khỏe sao, sao lại không nghỉ ngơi ở khách sạn vậy?” Nói rồicô ta đi ra phía sau tôi. Tôi không nhìn mà cúi đầu xuống, không muốn nhìn đôinam nữ sau lưng mình.
“Học Bân, tôi giới thiệu một chút nhé!” Tôi cảm giác saulưng tôi có một bàn tay đỡ vai tôi. Tôi ngạc nhiên ngẩng đầu, đứng dậy theo lựckéo đó.
Vẻ lạnh lùng nghiêm túc thường ngày của Mộng Hàn lúc này lạihiện lên một nụ cười nhàn nhạt, anh ta nói với người đan ông bên cạnh: “Đây làvợ tôi, Tiêu Đồng Đồng.”
Trong đầu óc tôi đột nhiên trống rỗng, tận đáy lòng một cảmgiác nói không nên lời dần dần trào dâng.
“Đồng Đồng, đây là Chu Học Bân, Cục trưởng Chu.”
“Tôi…” Há hốc miệng xong không biết nói gì, tôi cảm giác haibàn tay trên vai mình đang dùng lực.
Người đầu tiên kinh ngạc phát lên tiếng là Lưu Tân, cô ta mởto mắt, “Mộng Hàn, cô ta đúng là vợ anh sao?”
Người đàn bà này quả nhiên tình cảm hóa giống như lời MộngHàn nói, mắt cô ta đỏ lên theo lời Mộng Hàn nói.
Chu Học Bân cũng bị sét đánh hồi lâu mới có phản ứng lại, vẻkhông thể tưởng tượng nổi hiện trên khuôn mặt. Khoảng hai phút sau, Chu Học Bânmới dùng ngón tay vuốt vuốt đầu mũi, cười và nói: “Thì ra là em dâu, hân hạnhhân hạnh, chỉ lạ là Mộng Hàn đúng là bảo mật kỹ quá!”
Sở Mộng Hàn nói với anh ta: “Học Bân, anh qua kia đợi tôi mộtlát, tôi qua ngay.”
Chu Học Bân không cam tâm nhìn tôi, lại nhìn Lưu Tân, khuônmặt do dự vô cùng.
Sau khi thấy anh ta đi vào phòng đặt, Mộng Hàn trong chốclát lạnh như băng, “Đồng Đồng, sao cô lại ở đây?”
Vẻ biểu cảm của anh ta, rõ ràng là đang nói: “Tôi đã nói rồitôi và Lưu Tân không có gì, sao cô còn không tin?”
Tôi nhìn Lưu Tân bên cạnh, “Là thư ký Lưu hẹn tôi ra đây!”
Mộng Hàn có chút không tin nhìn Lưu Tân, khuôn mặt Lưu Tânngượng ngùng, quầng mắt đỏ lên, dường như lập tức có thể khóc ra, “Mộng Hàn, côấy không phải vợ anh chứ!”
Tôi cầm chiếc túi trên bàn, quay người, “Hai người nói chuyệnnhé, tôi đi trước đây!”
“Đồng Đồng!” Mộng Hàn kiên định kéo tôi lại, vẫn nhìn LưuTân. Lưu Tân vẫn đang kinh ngạc, tôi thực sự nhìn thấy nước mắt từ trong mắt côta, tận đáy lòng không khỏi nghĩ tới vẻ dứt khoát quả quyết lúc Mộng Hàn từ chốiLục Vân năm đó.
Lưu Tân khịt khịt mũi, rất có khí chất gạt mái tóc dài củamình, “Là tôi hẹn cô ấy ra đây. Bởi vì tôi không tin cô ấy là vợ anh.”
“Cô điều tra Đồng Đồng?” Ánh mắt Mộng Hàn nheo lại, anh ấynhư vậy rất uy nghiêm khiến người ta sợ.
Quả nhiên, Lưu Tân khí thế bị dập tắt một nửa trước mặt anh ấy,khẩu khí cũng mềm xuống, “Tôi không, tôi không điều tra cô ta!”
“Vậy cô sao lại có số điện thoại của Đồng Đồng?” Giọng nóianh ta lạnh lùng đến mức không có một chút độ ấm.
Tôi bỗng nhiên tỉnh ngộ, thì ra đây mới là nguyên nhân anhta không tin Lưu Tân tìm tôi.
“Là người khác nói cho tôi biết!” Lưu Tân nhìn Mộng Hàn sắpphát cáu, không thể không giải thích.
Mộng Hàn Trừng mắt nhìn cô ta, sau vài giây, kéo tay tôi nóivới cô ta rằng: “Thư ký Lưu, Đồng Đồng là vợ tôi, cũng là người phụ nữ duy nhấttôi yêu sâu sắc, điểm này cô không cần có chút nghi ngờ gì. Hôm đó vì vội xácnhận sự tình công việc với cô, đã khiến vợ tôi sinh hiểu lầm. Hôm nay, tôi mộtlần nữa nói cho cô biết, tôi đối với cô, ngoại trừ công việc ra, không có chúttình cảm nam nữ nào. Trước đây không có, sau này càng không. Nếu sau này lại mộtlần nữa xảy ra chuyện tương tự như ngày hôm nay, tôi sẽ cho rằng cô không thíchhợp với cương vị công tác ở TPC nữa!” Mộng hàn đúng là tức lên rồi, túm lấy taytôi dùng lực như vậy.
Lưu Tân nhìn lại anh ta, uất ức không cam tâm và vẻ đau khổsau khi bị đả kích đan xen, cô ấy đột nhiên có chút cười thê thảm, “Vậy tôi bâygiờ sẽ xin thôi việc có được không?”
Tôi tin người phụ nữ này dám nói như vậy, chẳng qua cô ta vẫncảm thấy mình có phần không thể thay thế trong lòng Mộng Hàn, địa vị của cô tatrong công ty TPC là hết sức quan trọng.
Bất luận thế nào, cô ấy vẫn hy vọng có thể nghe thấy tầmquan trọng không phải bình thường của mình từ lời nói của Mộng Hàn.
Song con người họ Sở đó lại thêm một lần nữa khiến cô ta thấtvọng.
Mộng Hàn cau mày lại, ánh mắt từ phức tạp trở nên kiên quyết,“Được, cô có thể ngay bây giờ đi tìm Vương Hải Phong làm thủ tục bàn giao, 2 giờchiều tôi sẽ về công ty, hôm nay sẽ ký hết cho cô, thì có thể duyệt xong!”
Lưu Tân kinh ngạc chốc lát, lập tức hoảng sợ lên, nước mắtlăn xuống gò má lã chã, đôi mắt to nhìn người họ Sở đó vô cùng oán hận, cầm lấytúi xách của mình, cuối cùng giận dữ trừng mắt nhìn tôi một cái, lao qua chúngtôi, lao ra khỏi quán cà phê.
Không nhịn nổi nhìn bóng dáng cô ấy lao về phái đường đối diện,tôi dám chắc rằng, cô ấy tuyệt đối sẽ không thực sự thôi việc.
Mộng Hàn buông tay tôi ra, tôi cõng bất giác bị lùi về sau.
“Tôi có việc quan trọng phải bàn bạc, cô về nhà trước đi!”Nhìn sắc mặt anh ta, quả nhiên rất xanh xao, dường như đúng là ốm rồi.
Một mình đi trên dường, tâm trạng không bình tĩnh như vậy, bấtluận trước đây như thế nào, những lời Mộng Hàn hôm nay nói vẫn khiến tôi xúc độngmạnh mẽ. Sắp đến lúc tan ca rồi, thư ký của Chu Chính gọi cho tôi bảo tôi đếnvăn phòng anh ấy.
Đến văn phòng Chu Chính, nhìn thấy khuôn mặt nghiệm nghị củaanh ta, “Hôm nay phòng kỹ thuật đi đến Công ty Thương mại Thanh Hoa làm phântích hệ thống, bên đó chủ động nói muốn đầu tư thêm 20% vào hạng mục này, hy vọngphòng kỹ thuật có thể cố gắng trong thời gian ngắn, cho họ câu trả lời hợp lý.”
Tôi mở to mắt, đầu óc có chút lung bung, “Đây đúng là một việctốt chứ?” Không biết mình nói cho Chu Chính nghe hay là tự mình nghĩ.
“Kết quả này là cô chủ động đề nghị với bên Thanh Hoa à?”Anh ta lạnh lùng hỏi tôi. Lúc này cảm giác anh ấy mnag lại cho tôi lại thật sựxa lạ.
Tôi lắc đầu: “Không có, hạng mục này mới vừa ký xong, tôicho rằng con chưa đến thời cơ khai thác thứ hai, cho nên không nghĩ đến vấn đềnày.”
Chu Chính cười nhạt, rõ ràng tôi nghe thấy anh ta hừ nhẹ mộttiếng “Nói như vậy, là bên Thanh Hoa chủ động cho tiền? Tiêu Đồng Đồng, trướcđây tôi đã từng nói gì với cô còn nhớ không? Tôi từng nói, bất cứ chuyện gì dùkhó khăn cũng là bình thường, nếu có một ngày có một cái bánh đúng là rơi từtrên trời xuống, hoặc là có người chủ động cho tiền cô, thì cô mới cần phải chúý! Điều này đối với công ty không sao, song đối với cô, cô hãy nghĩ kỹ đi! Từxưa tới nay, của rẻ là của ôi.” Anh ấy đường như rất tức giận, và rõ ràng cảnhbáo.
Là ý của sếp Vệ?
Số tiền này đối với ông ta mà nói chỉ là nhỏ nhặt, hạng mụcnày ngoại trừ công ty ra người được hưởng lợi nhiều nhất chính là tôi.
Lẽ nào ông dùng phương pháp này tặng tôi tiền, để tôi khôngcó cơ hội và lý do cự tuyệt ông ta? Cảm giác này thực sự khiến tôi rất khôngthoải mái, cơn tức giận của Chu Chính càng khiến tôi khó chịu.
Nhìn thấy tôi không nói gì, anh ta dường như càng tức lên, dứtkhoát nói thẳng với tôi: “Nghe nói gần đây có người thường xuyên tặng hoa chocô?”
Tôi đỏ mặt. Nói thật lòng, những bông hoa đó, tôi tuy cóđoán dò, song thực sự không biết là ai gửi tới.
“Tôi từng thấy nhiều người phụ nữ giỏi, nhiều nữ doanh nghiệp,còn có rất nhiều phụ nữ làm rất tốt trong công việc, có một câu muốn nói vớicô: Đi từ từ mới có thể đi được xa. Tôi không hy vọng cô dùng bất cứ thủ đoạn bấtchính nào để có được thành tích.”
“Tôi không có!” Câu nói này của anh ta khiến tôi bị dồn ép.
“Không có thì tốt!” Lúc anh ta nói câu này, tôi bỗng nhìn thấymột vẻ biểu cảm có một chút như trút được gánh nặng.
Còn lúc này, tâm trạng tôi lại tồi tệ, nếu chuyện hôm nayđúng là do sếp Vệ cố ý làm, thì sự nỗ lực trước đây vì hạng mục này của tôi, chỉcó thể bị người ta hoàn toàn coi nhẹ, chỉ khiến người ta hiểu lầm tôi như ChuChính.
“Sao vậy, tức à?” Dường như anh ta cảm thấy vu oan cho tôi,có chút không nỡ.
Tôi lắc đầu, toàn thân có chút bất lực.
“Tôi gọi cô đến, còn có một việc muốn nói với cô, Sở MộngHàn đã biết cô làm việc ở đây.” Anh ta lại ngồi xuống, đợi tôi nói.
Tôi không cảm thấy quá ngạc nhiên, bởi vì nếu Mộng Hàn thựcsự quan tâm tôi, thì không khó tìm đến chỗ tôi làm việc.
“Anh nói cho anh ta?”
“Không phải, là sau khi anh ta phát hiện chủ động đến hỏitôi, tôi và anh ta là bạn bè, tôi có thể không chủ động nói cho anh ta, songtôi không thể gạt anh ta.”
Tôi gật đầu, quan điểm như vậy xưa nay tôi đều tán thành.
Có lúc tôi và ông chủ này cách nhìn vấn đề giống nhau kinhngười, tôi nghĩ đây cũng là nguyên nhân tôi luôn yêu quý anh ta.
“Tôi biết rồi!” Nghĩ lại chuyện xảy ra buổi trưa hôm nay,tôi cảm thấy quan hệ giữa tôi và Mộng Hàn lại có một sự bắt đầu mới rồi. Việctrước đây quan tâm, ví dụ cách nghĩ không thể để anh ấy biết tôi đang làm việc ởđâu, hầu như đã mở dần rồi. Lúc này, tôi nghe thấy bụng mình kêu òng ọc một tiếng.Một lúc sau, mặt tôi trở nên nóng hầm hập.
Còn Chu Chính rõ ràng nghe thấy rồi, mặt cười xấu, trônghoàn toàn khác với con người nghiêm túc hàng ngày.
Buổi trưa tôi không ăn cơm, bây giờ đương nhiên là có chútđói.
“Hôm nay cô mời tôi ăn cơm nhé.” Chu Chính chủ động đề nghị.
Tôi có chút choáng, xưa nay chưa thấy ai như vậy.
“Tôi giới thiệu cô vào công ty làm việc, thời gian ngắn nhưvậy cô đã có thành tích tốt rồi, lẽ nào cô không nên cảm ơn tôi sao?”
Lúc ăn cơm cùng Chu Chính, anh ta và tôi nói một vài kinhnghiệm lúc làm kinh doanh, nhưng hơn nữa là hỏi tôi một vài vấn đề liên quan đếnhạng mục với Công ty Thương mại Thanh Hoa. Việc liên quan đến sếp Vệ tôi khôngnhắc tới, dù sao tất cả cũng chỉ là tôi đoán.
Anh ta là một người rất vui tính, tuy nói chuyện đa phầnliên quan đến công việc, nhưng thời gian trôi qua rất vui vẻ. Lúc ăn cơm tôicòn đang nghĩ, anh ta nếu tranh quyền thanh toán thì tôi nên làm thế nào, khôngngờ anh ấy không có ý đó. Cùng cộng sự với người như vậy, đúng là có thể khiếnbạn cảm thấy rất là thoải mái.
Sau khi ăn tối xong, anh ấy rất lịch sự đưa tôi về nhà. Đếntiểu khu nơi tôi sống, anh ta bỗng nhiên rất thạo đường, thì ra anh ta có mộtngười em họ rất thân cũng sống trong tiểu khu này, trước đây lúc không bận anhta thường tới.
Tạm biệt anh ta rồi, lúc tôi quay người lên lầu, vô ý ngẩngđầu lên, phát hiện ánh đèn căn hộ hàng xóm đang sáng.
Xem ra chủ nhân đã chuyển tới rồi.