Tôi cầm điện thoại, ấn phím mở máy, sau vài giây, tín hiệuđã hồi phục. Tôi run rẩy bấm số điện thoại đã xa lạ với mình ba năm nay, khôngngờ lại có một cuộc điện thoại gọi đến.
“Tưởng sư phụ!”
“Đồng Đồng! Tối qua cô đi đâu vậy? Bọn họ nói với tôi, cô nhờbọn họ nói với tôi, cô và bạn đi trước rồi. Tối qua tôi gọi cho cô mãi mà điệnthoại tắt máy, hôm nay đi làm cũng không thấy cô, rốt cuộc bây giờ cô đang ởđâu vậy?”
Tuy chỉ là nói trong điện thoại, tôi cũng cẩn nhận được sựlo lắng và bực bội trong khẩu khí của một Tưởng sư phụ nho nhã ôn tồn này.
“Ừm, Tưởng sư phụ, tôi không sao, tối qua tôi và bạn tôi nóichuyện khuya quá, tôi sẽ đến công ty ngay bây giờ”. Tôi vừa nói, một tay vừađang vẫy một chiếc taxi.
Chuyện ngày nào kết thúc ngày đó, rõ ràng đối với tôi mà nóichẳng có gì tốt đẹp cả, tôi quyết định về ngay công ty, tìm những người có liênquan để “nói chuyện cho ra nhẽ”. Nếu thực sự không thể làm tiếp được nữa, tôicòn có thời gian để đi tìm việc mới. Có lẽ mọi việc đều có thể thương lượng được,nhưng khoản nợ hàng tháng của ngân hàng thì tuyệt nhiên không thể thương lượngđược, muộn một ngày, trong bảng ghi nhớ tín dụng sẽ vẽ một điểm đen, vài thángkhông trả, thì người ta sẽ đến thu nhà.
Từ nghèo thành giàu thì dễ, từ giàu thành nghèo thật khó. Nếuđể mẹ tôi chuyển từ căn nhà mới đó về chỗ ở bình thường xưa kia, đoán chừngkhông bằng giết bà đi. Đương nhiên, căn nhà cũ trước kia của nhà tôi cũng đãbán từ lâu rồi. Nếu căn nhà này có bị thu lại, thì cả nhà tôi chỉ còn cách ra ởđầu đường mà thôi.
Tôi quyết định đi đến công ty trước, rồi mới đi tìm Sở MộngHàn.
Tập đoàn Hiếu Thiên chiếm cứ ba tầng 26-27-28 của tòa cao ốc.Trước đây, nếu không đến sớm mười mấy phút, thì sẽ đều bị ách tắc lại ở cầuthang máy mà không thể lên kịp giờ quẹt vân tay được.
Hôm này đã quá giờ làm việc, cầu thang máy của tòa nhà cũngkhông còn đông nữa, nhưng đúng lúc tôi vào thang máy thì Sở Mộng Hàn cũng bướcra từ một thang máy khác, gọi điện thoại một cách vội vàng rồi rời khỏi tòanhà.
Trong đầu tôi đều là khung cảnh đêm qua giằng co cùng anhta, trên khắp người tôi chỗ nào cũng còn dấu tích ghi dấu của anh ta. Nghĩ đếnđây, trái tim tôi co thắt, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Tôi đang cố gắng tậptrung tinh thần nghĩ xem có nên chạy đuồi theo anh ta không. Thì cánh cửa thangmáy đã khép lại.
Văn phòng của tôi ở tầng 27, tôi ấn nút tầng 28 bởi phòngnhân sự ở tầng đó. Xuyên qua khu làm việc, tôi đi đến căn phòng độc lập nằmphía bên phải, nhẹ nhàng gõ cửa.
“Mời vào” là tiếng của Giám đốc Lưu Mai.
Thời khắc nhìn thấy tôi, biểu hiện trên sắc mặt của cô ta rõràng có chút ngượng ngùng, sau đó lập tức nở một nụ cười tươi tắn, “Đồng Đồng!”Cô ta đứng dậy, làm điều xấu nên thấy lòng hổ then, cô ta rót cho tôi một ly càphê.
Nhưng tôi chẳng muốn vòng vo với cô ta, vừa vào đến cửa, tôiđã nói luôn: “Giám đốc Lưu, chuyện tối hôm qua, tôi cần một lời giải thích. Côlà phụ nữ, có một câu nói là, phụ nữ sao nỡ làm hại phụ nữ. Cô làm như vậy màkhông cảm thấy xấu hổ chút nào sao?”
Lưu Mai nghe tôi nói xong, nhún vai một cách thản nhiên, ngảcả người về phía sau ghế: “OK! Đồng Đồng, cô đã thẳng thắn như vậy, tôi cũngkhông vòng quanh nữa, hôm qua đúng là tôi có đưa cô lên phòng khách sạn. Về lýmà nói, Sở Tổng tuổi tác cũng còn trẻ, tướng mạo xuất chúng, là một viên kimcương còn cô đơn; còn cô cũng đơn thân chưa chồng, lại cùng là bạn học một trường.Nếu hai người có thể phát triển quan hệ, thì cũng là một chuyện tốt. Còn nếunói về mặt pháp luật, cứ coi như tôi đã bắc cầu sai, tôi cũng chỉ đưa cô lênphòng khách sạn, còn sau đó xảy ra chuyện gì, chỉ có hai người biết với nhau.Cô có quyền đi báo cảnh sát, tôi nhất định phối hợp điều tra.”
Cô ta chẳng tìm được một câu trả lời nào trên khuôn mặt củatôi, im lặng một lúc lại thể hiện một tâm trạng thất vọng, “Nếu nói về góc độ củacông ty, cô cũng nên hiểu cho tôi… chức vị có cao, cũng chỉ là một người làmthuê, tôi chỉ là làm theo sắp xếp mà thôi.” Cô ta vừa nói, vừa chỉ tay về phíavăn phòng của Chủ tịch Hội đồng Quản trị ở kế bên.
Tôi cân nhắc tỉ mỉ nhưng khía cạnh mà cô ta vừa đưa ra,không thể không khâm phục cô ta, nói chính xác một cách có lý có căn cứ, nếutruy cứu đến cùng thì tôi chẳng còn gì để thắng nổi.
Báo cảnh sát? Tôi và Sở Mộng Hàn rõ ràng vẫn còn quan hệpháp luật nhất định trên danh nghĩa, đến lúc đó cảnh sát không mắng tôi thầnkinh có vấn đề mới là lạ?
Sau 3 phút, cô ta cười đắc ý, từ trong ngăn kéo bàn lôi ra mộttập văn kiện, đưa ra trước mặt tôi, “Đây là bản kế hoạch hợp tác giữa công tyta và TPC, ý của công ty là muốn để cô cùng tham gia vào hạng mục này.”
“Tôi có thể từ chối không?”
“Văn hóa doanh nghiệp của công ty chúng ta là: Không bỏ việc,không vượt quyền. Đây là quyết định của lãnh đạo công ty, tôi nghĩ cô không nêncự tuyệt.”
“Vậy tôi có thể xin nghỉ phép năm vài ngày trước đượckhông?”
“Được, đương nhiên là được.” Cô ta đồng ý một cách rất dứtkhoát, nhất định là nhớ phép năm của tôi chỉ còn có ba ngày mà thôi.
Tôi ôm lấy tập kế hoạch nặng nề, khi bước ra còn quay đầu lạinói: “Tôi sẽ giữ quyền lợi mà pháp luật bảo vệ tôi.”
Nhìn thấy Lưu Mai sững sờ vài giây, tâm trạng tôi mới thấythoải mái đôi chút.
Tôi là thịt cá, người ta là dao sắc. Tôi rất nghi ngờ là SởMộng Hàn cố ý ngầm ám hiệu cho công ty làm như vậy, anh ta mới thực sự là gốc rễcủa mọi tội ác.
Trở về đến chỗ làm việc của mình, tôi bắt đầu sắp xếp đồ đạccủa mình. Bày trên bàn là tấm ảnh tôi chụp chung vời các dồng nghiệp phòng Thiếtkế trong dịp liên hoan năm ngoái.
Người con gái cười tươi rạng rỡ chính là tôi, tay tôi bámlên vai của Thẩm Hân Hân, còn một đồng nghiệp nam khác bám vào tôi, mọi người đềurất thân thiết bám vào nhau, thật là một đoàn thể đầy sức sống !
Nhìn mãi, nhìn mãi, mắt tôi trở nên đau nhức.
Khi đó, tôi mới chỉ là một cô nữ sinh tốt nghiệp chưa lâu, mộtmình sống trong thành phố rộng lớn như vậy, không có người thân, mỗi khi mànđêm còn chưa buông xuống, cái cảm giác cô độc của một người tỉnh lẻ lại càng trởnên mãnh liệt hơn. Công ty chính là nơi duy nhất khiến tôi thấy thân thuộc, Mọingười đều không muốn tăng ca, còn tôi thì tranh được tăng ca, công việc mà ngườikhác không muốn làm thì tôi lại không từ chối.
Nơi đây dường như chính là cuộc sống của tôi suốt ba nămqua. Tôi đã quen vời việc thứ bảy, chủ nhật cắm cúi làm những công việc còn tồnlại, khi ngẩng đầu lên chỉ còn lại những tấm vách ngăn của phòng làm việc màu bạcsót lại trong mắt, Tôi đã luôn nghĩ mình phải trưởng thành cùng công ty, cùngcông ty lớn mạnh.
Ba năm rồi, tôi vẫn biết mình yêu công việc, yêu công tynày. Nhưng không ngờ khi ra đi, lại có thể hối tiếc như thế. Thâm Hân Hân thườngnói mỉa mai tôi, trí tuệ thông minh không phải chỗ. Như trong xã hội này, nhữngkẻ thần kinh như tôi hầu như đã tuyệt chủng rồi. Có lẽ tôi đã quá mù quáng, nếukhông thì nỗ lực phấn đấu như thế, sao lại trở thành người vừa ly hôn vừa thấtnghiệp cơ chứ ?
“Đồng Đồng, cô đang làm gì vậy?” Tiếng của Tưởng sư phụ bấtngờ vang lên phía sau tôi, khiên tôi giật thót mình.
Việc tôi muốn nghỉ việc, vẫn chưa nói với Tưởng sư phụ,không phải tôi không có ý muốn nói, mà thực sự tôi vẫn chưa biết mình nên giảithích thế nào về lý do tôi thôi việc.
“Ừm… Tưởng sư phụ, tôi muốn nghỉ phép nốt mấy ngày, cũng vừaviết giấy phép xong, chắc buổi chiều họ mới chuyển cho anh ký tên. Tôi… chỉđang thu dọn đồ đạc qua một chút thôi.”
“Cô muốn nghỉ phép à ?” Anh ta rất ngạc nhiên.
“Gần đây trong nhà có chút việc, cần có thời gian để giảiquyết.” Anh ta cũng chẳng hỏi có cần giúp đỡ gì không, vì từ trước tới nay rấtnhiều lần muốn giúp đỡ tôi, tôi đều cảm ơn và từ chối. Có thể vì trong nhà tôilà lớn nhất, nên con người tôi thường thích chăm sóc và giúp đỡ người khác, đốivới ý tốt của mọi người, luôn cảm thấy rất ngại tiếp nhận, không muốn thiếu nợân tình của người khác.
Tôi đã sống hai mươi mấy năm nay, ngay cả đến bố mẹ tôi cũngchưa từng thực sự dựa dẫm vào họ, người duy nhất mà tôi đã toàn tâm toàn ý muốndựa dẫm, chỉ có một mình Sở Mộng Hàn.
Ai cũng biết hy vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều. Sở MộngHàn đúng là một con ác quỷ!
Tưởng sư phụ nhất định phải mời tôi ăn cơm, tôi không sao cựtuyệt được, sau khi tan làm tôi chờ anh ta trước ghế ngồi của mình.
Vừa là bạn vừa là thầy đã lâu như vậy, lúc này, tôi cảm thấytôi đối với anh ta cũng có cái cảm giác không nỡ rời xa, có gì đó trống rỗngchua xót trong trái tim.
Mọi người gần như đã về hết, Tưởng sư phụ mới từ trong vănphòng vội vang đi đến. “Chờ tôi lâu rồi phải không?” Lúc này anh ta mặc một chiếcáo sơ mi trắng, chiếc quần âu đen, không đeo cà vạt. Một trang phục rất đơn giản,nhưng lại khiến ai cũng phải chú ý ngắm nhìn.
Anh ta mỉm cười nói : “Có một vị khách, công ty yêu cầu tôihôm này phải ra mặt thỏa thuận, chắc phải mất một tiếng, sau đó chúng ta sẽcùng nhau đi ăn cơm nhé.”
“Anh không phải đi ăn cơm với vị khách đó sao ?”
“Ừ, không cần, hôm nay họ vẫn còn công việc, nhưng lại khôngthể chờ đến ngày mai được, cho nên mới có quyết định bất ngờ như vậy.”
Tưởng sư phụ luôn rất bận rộn, nhưng nói điều gì thì luôn giữlời, ở cùng anh ta bạn sẽ luôn cảm thấy được sự thành thực và chân thành.
Tôi ngả đầu ra phía sau ghế tựa của xe, ánh mắt nhìn rangoài cửa sổ, “Tưởng sư phụ, con đường này có thể đi du thuyền được không?”
Tưởng Nhược Phàm cười, vừa xoay cần số, tăng tốc độ, chiếcxe vội vàng chuyển hướng sang đường cao tốc cạnh bờ sông,
Ngoài cửa sổ xe, sông sao rực rỡ, chiếu từng đường ánh sánglay động, giống như mỗi bước đi của thời gian, tôi chỉ thất thần một cái là nóđã vụt qua rất xa xôi.
“Tưởng sư phụ, anh biết không? Tôi đã từng có một ước mơ…khi đó tôi vừa tốt nghiệp, đến thành phố này, không ai thân thiết, không tìm đượccông việc, thật ngưỡng mộ những người công chức thành phố hàng ngày lái xeriêng đi làm. Tôi cảm thấy cùng được đi du thuyền với người yêu, là một chuyệntình vừa thời thượng, vừa lãng mạn.”
Tôi nhớ năm đó khi đến thành phố A, con đường ven sông nổitiếng này, Sở Mộng Hàn đã kéo tay tôi và nói: “Đồng Đồng, sẽ có một ngày, cuộcsống của chúng ta nhất định hạnh phúc hơn bất kỳ người nào khác, những cái ngườikhác có được, chúng ta sẽ có được…”
Khi đó, tôi thực sự hạnh phúc đến nỗi có thể vất bỏ cả thếgiới. Nhưng tôi không biết bắt đầu từ khi nào, hạnh phúc chỉ giống như những hạtcát nhỏ trong bàn tay, càng muốn nắm giữ nó, nó lại càng chảy mất nhanh hơn.
Khi chiếc xe dừng lại trước một tòa nhà lớn, tôi đã có chútgì như mệt mỏi muốn ngủ. Tưởng sư phụ thay tôi đóng cửa xe lại, một mình đi vàotrong tòa nhà. Khoảng chừng nửa giờ sau, điện thoại của tôi reo lên. “Đồng Đồng!”,là tiếng của Tưởng sư phụ, anh ta gấp gáp nói, “Trong xe của tôi có một tập tàiliệu màu đen, phiền cô mang giúp tôi vào đây được chứ?”
“Được ạ, Tưởng sư phụ.” Tôi vừa nghe điện thoại vừa tìm thấytập tài liệu, “Ở tầng bao nhiêu vậy, tôi lên ngay đây.”
“Tầng 20, TPC, Công ty Thành A, quầy lễ tân của họ vẫn cóngười, có thể dẫn cô vào tìm tôi.”
TPC?
Trời ah! Tôi do dự, rốt cuộc có nên đi hay không nữa đây.
Tôi chưa bao giờ làm chuyện gì có lỗi với Sở Mộng Hàn, saotôi lại phải trốn chạy anh ta chứ?
Trong ba năm nay, tôi cũng đường đường chính chính, từng bướcmột, tôi đã dùng chính năng lực và mồ hôi của mình để sống được trong thành phốnày. Chuyện tối hôm qua, hoàn toàn là để cảm ơn anh ta. Cho dù như vậy, cũng làmột cơ hội tốt để tôi có thể có thời gian hẹn làm thủ tục với anh ta.
Cô gái ở quầy lễ tân đưa tôi vào một gian phòng được ngăncách bởi một tấm kính rất lớn. Tôi nhìn thấy Tưởng sư phụ và hai người nữa đangngồi bàn bạc việc gì đó rất sôi nổi, trong đó có một người, nếu anh ta có biếnthành tro bụi tôi cũng vẫn nhận ra, Sở Mộng Hàn.
Biểu lộ của anh ta lúc này rất nghiêm túc, vừa nói, vừa dùngcây bút trong tay vẽ cái gì đó lên tờ giấy A4, để giải thích.
Đây cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy dáng vẻ anh ta khilàm việc, nhưng lại không hề thấy lạ lẫm, ngược lại lại có cảm giác rất thânthuộc. Khi còn đi học, mỗi lần anh ta và tôi thảo luận ôn tập, cũng luôn là sựbiểu lộ và thần thái này. Bất luận là trong việc gì, anh ta đều luôn rất nghiêmtúc xử lý. Thành tích học tập của anh ta rất tốt, cho nên khi tốt nghiệp chúngtôi mới có thể có đầy ắp sự tự tin đến thành phố A này tìm cơ hội vào đời…
“Ôi!” Cô gái lễ tân biểu hiện rất ngạc nhiên. Tôi nghĩ cô tanhất định hiểu lầm là tôi đang si mê Sở Tổng của họ.
Tôi ngượng ngùng cười, nhìn cô ta gõ cánh cửa kính.
“Đồng Đồng!” Không chờ cho người khác phải lên tiếng, Tưởngsư phụ đã đứng dậy, đi về phía tôi.
Tôi chiếu ánh nhìn về phía Sở Mộng Hàn đang nhìn tôi lúc đó,rõ ràng là có chút ngạc nhiên.
Tôi đưa tập tài liệu quan trọng trong tay mình cho Tưởng sưphụ.
“Đồng Đồng, cảm ơn cô!” Anh ta nhận lấy tập tài liệu rồi dẫntôi đến chính giữa chỗ vị trí của ông chủ, giới thiệu với hai người ngồi bêntrái, “Đây là đồng nghiệp của tôi, cô Tiêu Đồng Đồng!”
“Vị này là Sở Tổng, hôm qua cô đã gặp. Còn vị này là MãCông”. Tôi chủ động đưa tay ra bắt tay chào hỏi từng người một.
Sở Mộng Hàn cũng rất phối hợp đưa tay bắt tay tôi, bên cạnhanh ta người tên Mã Công là người đàn ông khoảng 30 tuổi đeo kính, cười nói vớiTưởng sư phụ: “Nhược Phàm, nữ đồng nghiệp của tập đoàn Hiếu Thiên các cậu có phảiđều xinh đẹp như vậy không, nếu là vậy, tôi cũng nghĩ đến chuyện thay chỗ làmthôi!”
Tôi vô tình nghe được những lời nói đùa giữa những người đànông đó, lịch sự lùi lại một bước, nói: “Giám đốc Tưởng, các anh cứ làm việc đinhé, tôi đi ra ngoài trước đây.” Xem ra, bọn họ cũng không thể kết thúc cuộc họptrong một tiếng rưỡi được.
“Đồng Đồng, chúng tôi sắp bàn xong rồi, cô chờ tôi ở bênngoài một chút nhé.” Tưởng sư phụ dường như không muốn hủy bỏ buổi cùng ăn cơmtối đã hẹn trước với tôi.
“Nhược Phàm, cô gái này chắc không phải bạn gái cậu đấy chứ?Cái cậu tiểu tử này lợi dụng cả thời gian ngoài công việc, đúng là gần quan ănlộc vua, ngay cả với bạn học cũ mà cũng giữ bí mật à?”
Chẳng trách Mã Công và Tưởng sư phụ nói chuyện thân mật đếnvậy, công ty lại còn đặc biệt sắp xếp cho Tưởng sư phụ tiếp nhận hạng mục củaTPC, hóa ra anh ta và Mã Công là bạn học với nhau.
Nhưng lúc này tôi lại nhìn thấy sắc mặt của Sở Mộng Hàn thậtkhó coi, lạnh lùng dò xét một lượt Tưởng sư phụ.
Đột nhiên, khóe miệng anh ta cong lên nói với Tưởng sư phụ“Giám đốc Tưởng, nếu không có chuyện gì quá quan trọng, hôm nay tôi muốn mờihai người cùng ăn bữa cơm, tôi nghĩ kế hoạch này chúng ta không thể bàn hếttrong cuộc họp một tiếng rưỡi được.”
Tưởng sư phụ xem ra có chút khó xử. Tôi nghĩ, người phụtrách hạng mục mời ăn cơm, là phía phục vụ đáng lý là chuyện có cầu mong cũngkhó có được, bất luận là như thế nào cũng không thể từ chối được, Tưởng sư phụluôn rất coi trọng công việc nhưng lúc này có vẻ khó xử.
Tôi vội vàng nói: “Giám đốc Tưởng, tôi vẫn còn có chuyện phảilàm.” Tôi ám hiệu cho Tưởng sư phụ, anh tuy không biết quan hệ giữa tôi và Sở MộngHàn nhưng anh ấy nhất định hiểu, tôi vô cùng ghét chuyện vui chơi.
“Cô Tiêu không nên khách sáo, chúng ta tối qua đã cũng khiêuvũ với nhau, cũng nên coi là bạn bè rồi.” Không chờ cho Tưởng sư phụ lên tiếng.Sở Mộng Hàn đã vừa vặn nói chen vào, ánh mắt còn liếc liếc lên chiếc cổ áo củatôi.