Chuyện bên phía Phương Xuyên Đinh Húc cũng không biết, có điều từ giọng điệu mới vừa rồi và việc vội vã cúp điện thoại của hắn, Đinh Húc cũng có thể cảm thấy chuyện gì đó không ổn, y suy nghĩ giây lát sau đó gọi cho Tiêu Lương Văn.
Điện thoại Tiêu Lương Văn không gọi được, Đinh Húc gửi tin nhắn cho hắn, nói sơ qua mọi chuyện.
Đến khi trời chạng vạng, Tiêu Lương Văn mới nhắn lại một tin nhắn đơn giản: Em đã biết.
Đinh Húc nhìn chằm chằm tin nhắn kia nhiều lần, lông mày nhíu lại rồi buông ra, cuối cùng vẫn hít sâu một hơi, khiến mình bình tĩnh lại không nghĩ lung tung nữa.
Tiêu Lương Văn đã không còn là người lỗ mãng lại độc đoán như ban đầu, cũng không dây mơ rễ má gì với nhưng thế lực kia, hẳn sẽ không lại làm chuyện nguy hiểm gì… Đinh Húc nghĩ như vậy tựa như là khuyên nhủ chính mình, thế nhưng y cũng biết tầm quan trọng của Lưu Tử Quân trong lòng Tiêu Lương Văn, chuyện của Lưu Tử QUân luôn khiến lờ mờ có dự cảm xấu.
Tôn Mục từ bên ngoài vào, cuốn ống tay áo đi hai bước lại quẩn lại nói: “Cậu ở đây à, đi thôi, ông cụ gọi cậu đánh cờ, nói tay tôi thúi quá không muốn chơi với tôi.”
Đinh Húc đứng dậy, theo Tôn Mục ra ngoài, thấp giọng dò hỏi: “Sức khỏe ông nội dạo này thế nào?”
“Nếu ngày mai trước mặt ông cậu gọi một tiếng ông nội như vậy, không biết chừng ông có thể đứng mà không cần chống gậy đó.” Tôn Mục thấp giọng cười một cái, “Cậu có phải giữ ý không gọi như vậy hay không?”
Khóe miệng Đinh Húc động đậy, nói: “Có một chút.”
Tôn Mục vỗ vỗ bả vai y, an ủi y: “Mẹ tôi ấy mà, có lúc nói chuyện hoi khó nghe, cậu có nghe được vài câu thì cũng đừng để trong lòng. Cậu gọi ông nội nhiều năm như vậy, cho dù cậu có phải… hay không thì chúng tôi cũng coi cậu là người một nhà, ông cụ thương cậu, cậu biết mà.”
Đinh Húc nhìn anh ta, Tôn Mục ngược lại hơi ngượng ngùng, vò đầu một chút rồi cười toe toét một cái, đẩy Đinh Húc sang bên ông Đinh, “Đi nhanh lên chút, nhớ bảo ông là tôi đã đút cả thuốc cho cậu uống rồi đó nhé, không một lúc nữa ông lại ca cẩm tôi không chăm sóc cậu.”
Đinh Húc cười, nói: “Được.”
Ông Đinh đang ngồi trên sô pha đeo kính nghiên cứu bàn cờ, thấy Đinh Húc đi tới thì vội vẫy vẫy y, mái tóc xám trắng dưới ánh đèn lờ mờ càng lộ vẻ già nua, giọng ông thoáng vẻ vui mừng: “Đinh Húc đó à, đến đây mau, mời vừa dọn cờ xong, chơi ván kế tiếp chứ?”
“Vâng.” Đinh Húc đáp một tiếng, ngồi xuống chơi cờ cùng ong Đinh, vì trong lòng còn có tâm sự nên nói chung không yên lòng lắm.
Ông Đinh liếc nhìn y, nói: “Dạo gần đây dường như không thấy Tiểu Tiêu đâu nhỉ?”
Bàn tay cầm con cờ của Đinh Húc thoáng khựng lại, lúc này mới nói: “Cậu ấy đi công tác.”
Ông Đinh vuốt vuốt chòm râu dưới cằm, gật đầu nói: “Thế à. Đinh Húc, gần đây có phải con có chuyện phiền muộn gì hay không? Cái gì cũng được, cứ nói ông nghe mọt chút, ông giúp con nghĩ kế.” Giống như dẫn dắt y một chút, ông lão lại đưa ra vài ví dụ, “Ví như là công việc này, còn cả chuyện tình cảm gì gì đó này… Con lớn vậy rồi, sao ở ngoài không có ai thích được? Có thể dẫn đến cho ông gặp mặt một chút mà.”
Đinh Húc không lên tiếng, ngập ngừng hạ quân cờ trong tay xuống.
Ông Đinh nhìn theo y hạ cờ, lại cười ha hả nói: “Ông đã từng tuổi này rồi, cái gì cũng đã gặp hết cả, những người trẻ tuổi như mấy đứa bây giờ nghĩ gì ông cũng có thể hiểu được. Nếu như con cảm thấy thích, thì thế nào ông cũng ủng hộ con, chỉ còn một chuyện này, Đinh Húc của chúng ta ưu tú như vậy cũng không thể để mình thiệt thòi đâu nhé.”
Câu cuối cùng giống như đùa giỡn, Đinh Húc nghe vào lại không khỏi nghĩ nhiều, y ngước nhìn ông Đinh, ánh mắt ông liền sáng trong hiền hòa, nhất thời khiến y thoải mái rất nhiều: “Con…”
Ông Đinh ngừng quân cờ trong tay, nhìn y nói chuyện.
“Lần sau con, dẫn người đó đến gặp ngài.” Chỉ nói có một câu mà Đinh Húc đã nói đến khô cả miệng, y cúi đầu không dám nhìn ông Đinh.
Ông Đinh gật đầu một cái, tán thưởng: “Vậy là đúng rồi, hai đứa cùng tới, sức khỏe ông càng ngày càng kém, cũng không biết có nhìn mấy đứa được lâu hay không, đám nghịch ngợm Tôn mục ông không lo lắng gì cả, chỉ có con đấy, từ nhỏ đã nghe lời như thế bảo ông yên tâm làm sao…”
“Sức khỏe ngài rất tốt, bác sĩ đã kiểm tra rồi, ngài đừng nói lung tung.” Đinh Húc ho khan một tiếng, nói: “Đến lượt ngài hạ cờ đó, ông nội.”
Một tiếng “ông nội” khiến cho ông Đinh thoáng sửng sốt, thế nhưng nhanh chóng nở nụ cười, gật đầu liên tục nói: “Ừ Ừ, chúng ta hạ cờ, ông nội chờ con dẫn người tới.”
Đinh Húc ở viện điều dưỡng bồi ông Đinh mấy ngày, chứng dị ứng dùng đúng thuốc nên khỏi rất nhanh, chỉ là thời tiết còn lạnh nên ho khan không thuyên giảm nhiều, bên ngoài mà nổi gió lạnh là lại ho khan mấy tiếng. Ông Đinh thương y, cứ cố ép y ở lại thêm mấy ngày nữa mới chịu.
Khoảng thời gian này Bắc Kinh vào đợt rét tháng Ba(rét nàng Bân), rơi một trận tuyết nhỏ, không khí lạnh muốn đóng băng.
Hẻm nhỏ thủ đô cũng lạnh cực kỳ lạnh, không ít nhà sưởi than đá, tầng tuyết vụ rơi trên nóc phòng một buổi tối mà đóng tảng cứng ngắc, tầng hơi lạnh xuôi theo vách tường xông vào trong phòng, đi trên đường còn cảm thấy giẫm buốt cả chân.
Từ Mẫn ôm con rúc vào một căn phòng thuê nhỏ hẹp, bên cạnh ả ta có một chiếc túi xách đen cũ, bên trong chứa đầy đồ phồng lên, bịch bánh bích quy dở và nước suối đặt trên chiếc bàn cách giường không quá nửa thước. Mà đang được ả ta đang ôm thật chặt, chính là con trai của ả, một bé trai gầy đét nhưng vẫn khỏe mạnh đang gặm một miếng bánh bích quy, ăn rất thận trọng, ngay cả vụn bánh trong lòng bàn tay cũng liếm sạch.
Từ Mẫn một tay ôm con trai, tay khác cầm một tờ kết quả kiểm tra. Ả nghiêm túc nhìn thật lâu, cho dù mình có là y tá cũng bị những thuật ngữ chuyên môn cuốn vào sương mờ, chỉ nhìn chằm chằm vào trị số cấy ghép tương thích[3] được đánh dấu trọng tâm hồi lâu, ngón tay khẽ run, không biết là vì lạnh hay là vì kích động.
[3] hai người có chỉ số sinh học tương thích thì mới có thể tiến hành ghép tạng, tuy nhiên sau khi ghép rồi vẫn phải uống thuốc chống đào thải như thường.
Con ả được cứu rồi.
Từ ngày đó tóm được báo cáo kiểm tra của con gái Lưu Tử Quân, thấy nguồn thận của con bé giống con trai mình là ả đã biết, con trai mình không cần phải chết nữa rồi.
Thạch Huy gã khốn kiếp kia, bản thân dính vào cái loại đó cũng được, hít, uống, đánh bạc đều không chừa cái nào, nghiện lên là biến thành thằng điên rồi, chuyện thần kinh nào cũng có thể làm được, thậm chí còn dám cầm cố bộ phận cơ thể của con trai mình lấy tiền! Loại người như vậy không phải dạng dân đen như ả có thể chống đối, đã ký hợp đồng sẽ phải chờ bị đưa đến bệnh viện, có thể cứu được giải phẫu gan của một người trưởng thành một đứa trẻ lý nào lại làm được… Đó căn bản chính là dùng mạng để đổi mà! Thế nhưng Thạch Huy đã cầm tiền đi phung phí không còn một đồng, cho dù ả có báo cảnh sát cũng không thể chống lại việc bị trả thù ngầm.
Nếu không phải người đàn bà tên Lưu Tử Quân xuất hiện, có khi cô ta cũng không nghĩ ra cách thoát được.
Khi Lưu Tử Quân xuất hiện, Từ Mẫn đầu tiên là nhìn con bé cô ta dẫn theo, cũng tầm tuổi con trai ả nhưng được chăm sóc ăn mặc tốt hơn nhiều, thế nhưng có như vậy cũng vẫn là một con ma ốm, một con ma ốm không sống được quá lâu.
Trong đầu ả toàn là đổ tại số phận bất công, tại sao cùng gả cho tên khốn kiếp Thạch Huy nhưng Lưu Tử Quân có thể sống tốt như vậy, còn con trai của ả lại phải chết, tại sao con của Lưu Tử Quân có thể tiếp tục chạy chữa, còn có thể kéo dài hơi tàn?
Lần ấy khi nghe thấy Lưu Tử Quân cần tủy sống, sự căm giận của ả thiếu chút phun ra, lại là dùng tiền mua mạng… Những kẻ này đều đáng chết! Nếu như không phải có người dùng tiền mở đầu thì làm sao Thạch Huy lại có cơ hội bán gan thận con trai mình đây? Nếu như không phải những người này dùng tiền bẩn thỉu đến đập nát lý trí người ta, làm sao ả phải trơ mắt nhìn con mình chết!
Nghĩ như vậy, một ý nghĩ điên cuồng trào lên, ả dẫn con gái Lưu Tử Quân đi kiểm tra, hơn nữa còn hẹn bọn họ thời gian phẫu thuật đi đến chỗ bệnh viện tư nhân. Ả đưa Đồng Đồng vào phòng giải phẫu, còn ả dẫn con trai đem theo chỗ tiền Lưu Tử Quân cho bỏ trốn ra từ cửa sau.
Ả lừa gạt Lưu Tử Quân, cũng lừa gạt vị tai to mặt lớn đó, nhưng ả không dám làm đến tận cùng, gốc thận phù hợp, vị tai to mặt lớn kia sẽ được cứu sống, như vậy ả sẽ không bị đuổi giết. Chỉ cần trốn đám Lưu Tử Quân là được…
Từ Mẫn liếc nhìn chiếc túi xách cũ chứa đầy tiền, run cầm cập ôm lấy con trai, một đứa trẻ nhỏ như vậy ở trong lòng ả gầy đến chỉ còn lại một bộ xương. Ả đau lòng khẽ hôn thằng bé, nước mắt theo đó chảy xuống rơi trên mặt đứa trẻ, ả vội vàng dùng bàn tay sần sùi lau đi. Con trai của ả nhỏ như vậy, thằng khốn Thạch Huy kia làm sao lại nỡ lòng nào, gã làm sao đành lòng tự bán xương bán thịt mình chứ! Nghĩ tới đây Từ Mẫn không nhịn được đỏ vằn mắt, càng dùng sức ôm con trai mình, đến tận khi đứa bé kêu đau lúc này mới chợt tỉnh người, nới lỏng tay, cho thằng bé uống nước rồi nhìn nó ngủ, tâm trạng mới chầm chậm ổn định lại.
Ngoài cửa sổ có tiếng gió thổi qua, kéo theo thứ gì đó rơi lên cửa sổ, tựa như có người gõ cửa sổ vậy, Từ Mẫn cảnh giác ngồi dậy nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ một lượt, đợi một hồi không thấy động tĩnh gì mới chầm chậm ngồi xuống lại, bộ dạng giống hệt chim sợ cành cong.
Cho dù là người Thạch Huy liên hệ, hay là Lưu Tử Quân cũng thế, đều là ác mộng bây giờ của ả.
Ả trốn rồi lại mang theo tiền của Lưu Tử Quân cùng đến đây đã mấy ngày, ả đang sợ hãi, ả theo bản năng tìm chỗ ẩn nấp, bảo vệ mình và con trai thật kỹ. Nhưng sợ hãi như vậy cứ như hình với bóng khiến ả không cách nào tránh né, ban đêm ngủ nằm mơ liên tiếp, đều mơ thấy một bé gái đầu buộc hai bím tóc sừng dê đang gọi ả là “dì”
Từ Mẫn vỗ nhẹ lưng con trai mấy cái, cúi đầu nhìn thằng bé thế, có điều chưa kịp ngâm nga mấy câu hát đã bị tiếng đập cửa dọa đến bật dậy.
Ngoài cửa có tiếng đập cửa “Ầm ầm”, tiếp theo liền chuyển thành phá! Không biết có mấy người ở ngoài đang không ngừng hô ” Ở đây! Ở chỗ này!” Tiếng động càng ngày càng ầm ĩ, sắc mặt Từ Mẫn cũng đã biến thành tái nhợt, miệng ả mấp máy mấy lần nhưng chẳng thể thốt nổi dù chỉ một chữ, chỉ trước khi bọn họ phá cửa mà vào ôm lấy con trai mình, trợn tròn mắt nhìn bọn họ.
Bên ngoài có bảy tám người đàn ông đang đứng, cánh cửa gần như bị tháo xuống, một người đàn ông dáng vẻ trắng trẻo lịch sự đi tới, hắn nhìn lướt qua Từ Mẫn, ánh mắt cực kỳ đáng sợ dừng trên người đứa trẻ trong lòng ả ta, “Mang hai người họ đi, cả đứa trẻ nữa.”
Từ Mẫn hết sức chống cự, sự sợ hãi khiến ả không nói thành lời mà chỉ có thể thét chói tai, đứa trẻ trong lòng cũng khóc. “A…a…a…. Không! Buông ra a a a a a!”
Người đàn ông đi tới lạnh lùng nhét khăn tay đầy mùi cồn vào miệng ả, mùi nhất thời xộc lên khiến nước mắt nước mũi Từ Mẫn chảy xuống ròng ròng, nhếch nhác không thể tả. Trong mắt hắn một chút đồng cảm nhỏ nhoi cũng không có, tất cả đều là hận ý, hung tợn nói: “Cô thử nghĩ xem cô đã làm cái gì, cô hại ai! Nhớ ra rồi sao, nhớ được cô bé kia tên gì sao hả!!!”
Từ Mẫn ra sức lắc đầu, khóc lóc, nhúm vải tẩm cồn sát trùng khiến ả khó thở, thậm chí còn ho khan mấy cái.
Phương Xuyên nhìn ả như vậy, trong lòng sinh ra luồng sảng khoái vặn vẹo, hắn không ra tay với phụ nữ, nhưng sẽ có lúc phá lệ, nếu như người này làm tổn thương người nhà hắn, hắn sẽ không quan tâm đó là nam hay là nữ! Đồng Đồng của hắn, nếu không phải hắn chạy đến kịp thời thì con bé đã chết trên bàn mổ rồi!
***
Thực ra theo tui khi mà đã liên quan đến mạng người thì sẽ là vấn đề “con” hay là “người” chứ không phải đàn ông hay phụ nữ nữa. Thực tình thấy Từ Mẫn rất tội nghiệp nhưng tựu chung số phận đưa đẩy, tiền và mạng sống, thật sự khiến người ta phát điên. =((( Poor u! Từ Mẫn