Khi Tiêu Lương Văn đi lấy đồ đấu giá đúng lúc gặp phải người đàn ông trung niên ngồi cạnh bọn họ, có điều lần này cũng không cùng đi vào do phòng tiếp khách khác nhau.
Lúc lấy xe người đàn ông trung niên kia khá hăm hở, người của phòng đấu giá luôn luôn rất là nhiệt tình với các khách hàng lớn, phần lớn thời gian trò chuyện với ông ta đều dùng giọng điệu tôn kính, còn đối với Tiêu Lương Văn thì chẳng có nhiều trọng vọng như vậy, chỉ để cho nhân viên công tác dẫn hắn vào tiếp chuyện, loại vật phẩm giá trị nhỏ thế này họ không để ý nhiều lắm.
Trên đường người của phòng đấu giá dẫn người đàn ông đến bãi đậu xe, thấy người xung quanh ít đi, lúc này mới dùng giọng áy náy khách khí nói với ông ta mấy câu: “Ông chủ Kỳ, ngài thấy đấy, vốn là muốn lấy một vài món thêm vào cho ngài, đều đã đánh tiếng để lô đá Điền Hoàng rồi, nếu không phải vì giữ lại thêm phần cho mấy vị khách hàng lớn như ngài thì chúng tôi cũng không ra giá thấp như vậy đâu, không nghĩ tới còn có người đấu giá, thật sự xin lỗi…”
Ông chủ Kỳ hào phóng phất phất tay, bày tỏ ý không quá bận tâm, nói: “Thứ đồ nhỏ như vậy, cũng không có gì, không cần thiết.” Ông ta vốn cũng không coi trọng lắm, người của phòng đấu giá lúc trước tới tìm ông đều có cách thức như nhau, đều tâng bốc đồ của mình lên tận mây xanh, nói trắng ra chẳng qua chỉ là mấy cục đá vụn, ông ta trong lòng có chút khinh thường, luôn cảm thấy người của phòng đấu giá nịnh bợ cứ làm như ông ta là một kẻ tiêu tiền như rác vậy.
Quả nhiên lại nghe thấy người phòng đấu giá cười khổ lên tiếng: “Cũng chỉ có mấy hòn đó tương đối nhỏ, chứ số còn lại vẫn rất nặng, nhìn sơ đều có thể làm thành bộ văn phòng tứ bảo to kha khá đó. Mấy ngày trước có mấy chuyên gia từ thủ đô đến còn nói là, giữ lại những thứ này thì qua thời gian nữa có thể sẽ tăng giá trị…”
Ông chủ Kỳ cười ha ha nói: “Lời mấy chuyên gia được bao câu là thật chứ, đầu tư vào những xa xỉ phẩm này, tôi đây mới là chuyên gia đấy.” Ông ta nói có phần huênh hoang, nhưng đúng là ở phòng đấu giá xài là xài vàng thật bạc thật, vì vậy người xung quanh lập tức dùng ánh mắt nịnh nọt, khen ngợi ông ta có mắt nhìn, đề tài lại chuyển sang chiếc xe ông ta vừa mua.
“Nghe nói một thời gian nữa ngài định về quê gây dựng sự nghiệp ạ? Tuy rằng người khánh thành phòng bất động sản là một xí nghiệp lớn, nhưng chung quy có sự nghiệp riêng mình vẫn là tốt.” Người phòng đấu giá khen ngợi: “Ngài về lái chiếc xe này là quá hợp rồi, rất có khí thế.”
Việc làm ăn của ông chủ Kỳ chính là kinh doanh địa ốc, nhưng chẳng qua là khánh thành văn phòng bất động sản rồi dùng lương cao mời một người phụ trách qua, ông ta vốn nhận định thấy được công việc này phát triển nhanh, cũng hơi có ý muốn quay về dốc sức một phen, nhưng lại nghĩ đến chiếc xe vừa mới về tay và đầu tư một số đồ xa xỉ, tiền trong tay có hơi không dư dả, liền nói qua loa lấy lệ: “Quay về chỗ nhỏ bé đó còn không bằng ở thành phố lớn nhiều cơ hội, người mà, vẫn nên hướng đến chỗ cao hơn.”
Mấy người họ vừa nói vừa đi đến bãi đậu xe, nếu như Đinh Húc ở đây mà nghe được mấy từ khánh thành bất động sản này, lại nhìn bóng lưng của ông chủ Kỳ, có lẽ sẽ đoán được người này chính là người năm ấy mua đá Điền Hoàng. Năm đó cũng ở phòng đấu giá này, ông chủ Kỳ liên tục mua đồ xa xỉ giá trị gần đến mười triệu, nhưng tất cả đầu tư đều thất bại, lại không ngờ tới bởi nhờ hai rương đá điền Hoàng được thêm vào này mà cuối cùng mới có thể trở mình, thậm chí còn tạo được cơ ngơi riêng.
Có điều kiếp này, ông chủ Kỳ lại không có vận may như vậy.
Cùng lúc đó ở phòng tiếp tân phía sau bọn họ, Tiêu Lương Văn đang nhận đá Điền Hoàng mua được. Hai rương gỗ lớn, lúc mở ra kiểm hàng mới phát hiện đá thô bên trong không hề nhỏ, có mấy tảng chưa mài đã có thể thấy được hoa văn ẩn ẩn bên trên và vẻ sáng bóng như bôi mỡ, hiển nhiên là đồ qúy khó gặp.
Tiêu Lương Văn nhìn lâu hơn một chút, cầm một tảng có màu sắc thiên về trắng khá chút ra, nghĩ là trước tiên có thể mang về mời thầy Hứa làm cho Đinh Húc một con dấu riêng giữ chơi. Hắn kiểm lại số lượng chỗ đá còn lại, bàn giao xong xuôi, nhanh chóng phong kín cái rương lần nữa, trước tiên tạm thời gửi lại kho hàng này.
Chi phí gửi rất thấp, Tiêu Lương Văn lưu kho hai năm, bởi vì Đinh Húc thích những thứ này nên hắn cũng không quá muốn làm gì chúng nó, cứ thế dứt khoát gửi lại ở đây.
Chuyện lô đá Điền Hoàng thuận lợi hơn nhiều so với dự kiến, không chỉ làm xong xuôi mọi thứ mà còn dư ra hai ngày.
Người tới thành phố S du lịch không phải ít, bởi vì là kỳ nghỉ hè, không ít học sinh cũng theo chân cha mẹ. Hai người Đinh Húc cũng dành ra một ngày chuyển sang chơi tiếp ở gần đó, đại khái do lấy được một số “vốn khởi đầu” cho tương lai, nên tâm trạng Đinh Húc nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Tâm trạng y tốt, tự nhiên Tiêu Lương Văn cũng hớn hở theo, ban ngày theo cạnh Đinh Húc đi thăm viện bảo tàng và mấy cửa hàng, rồi lại ghé một số chỗ ăn vặt, Đinh Húc ngắm cảnh, còn hắn phần lớn thời gian thì dán mắt vào người bên cạnh.
Mấy thứ đồ kia thiên ngọt, Tiêu Lương Văn lại không kén ăn, Đinh Húc nếm hai cái rồi bỏ xuống, hắn liền cầm lên hai ba miếng nhét hết vào miệng.
Buổi tối sau khi về, cái người đàng hoàng cả một ngày liền không nhịn được xán lại gần Đinh Húc nói chuyện sến sẩm.
Đinh Húc ngồi xếp bằng trên giường tính toán sổ sách, không đáp mấy lời thiếu muối kia của hắn, hỏi: “Lần này mua đá Điền Hoàng không dùng nhiều tiền như vậy, tôi giữ lại một chút để chúng ta dùng, đại khái còn lại khoảng bốn nghìn, cậu mượn chị Tử Quân bao nhiêu? Trước tiên cứ trả chị ấy bốn nghìn đã.”
Tiêu Lương Văn “ừ” một tiếng, trán để ở vai Đinh Húc cọ cọ hai cái.
Lưng Đinh Húc bị hắn dán lên nóng như lửa, nhiệt độ cơ thể người này quá cao, bây giờ lại là cuối hè, Đinh Húc bị hắn chà chà mấy lần liền không nhịn được né ra chút, nói: “Cậu có nghe tôi nói không?”
Bàn tay Tiêu Lương Văn đặt ngang hông y, lôi người y về sau một chút, bứt rứt nhìn phần cần cổ lộ ra ngoài kia: “Có nghe.”
Sau khi từ thành phố D trở về, Tiêu Lương Văn nếm được ngon ngọt, trước kia thích hôn nhất nhưng bây giờ cũng cảm thấy như nuốt cơm không canh[0], sau khi khai huân đến buổi tối là kém bình tĩnh ngay. Thật sự giống như mở cái van vậy, đột nhiên phát hiện phương pháp vui chơi thơm ngọt gì đó, toàn thân đều cảm thấy hứng thú với Đinh Húc đến không chịu được.
[0] Nguyên văn là 清汤寡水: hình dung đồ ăn có ít nước, khô khan không có hương vị. Đại ý ở đây là trước kia được hôn Tiêu Lương Văn đã thấy thỏa mãn lắm rồi, bây giờ được nếm mùi rồi thì thấy hôn thôi là không đủ, như thế chỉ như ăn cơm không canh, không thấy ngon, không thấy thỏa mãn. =)))
Tiêu Lương Văn ôm y, ậm ừ nói: “Ngày hôm qua anh nói anh mệt, hôm nay còn mệt không?”
Đinh Húc bị hắn quấn không chịu được, quay đầu đẩy hắn một chút, “Buông ra.”
Tiêu lương Văn không chịu, cánh tay lại xiết chặt thêm một chút.
Đinh Húc đẩy tay hắn ra, lỗ tai cũng hơi đỏ, đập đập tay hắn, nói: “Đi tắm đi.”
Mắt Tiêu Lương Văn lập tức sáng rực, hôn Đinh Húc một ngụm rồi đi liền, Đinh Húc ở lại xem xong các khoản ghi sổ, lại thừa dịp còn chút thời gian thu thập hành lý gọn gàng. Sắp về thành phố L rồi, lúc tới mình không mang gì cả, không nghĩ trước khi đi vẫn mua không ít đồ, phần lớn đều là Tiêu Lương Văn mua, hầu như là vài thứ đồ thường gặp khi đi du lịch, hễ Tiêu Lương Văn thấy người khác mua là hắn cũng mua ngay theo bọn họ nhét vào ba lô của y.
Đinh Húc khẽ phì cười, nhưng trong lòng cũng thấy khá ấm áp, y có thể nhận ra Tiêu Lương Văn đang đối tốt với y, vụng về lại cố gắng.
Tiếng nước chảy trong phòng tắm vang rào rào, Đinh Húc thở dài, cam chịu đặt ba lô xuống đợi người ra ngoài. Bây giờ Tiêu Lương Văn còn khá dễ dụ, cho cục kẹo ăn là có thể vui cả nửa ngày, không biết sau này hắn còn có thể nghe lời như thế hay không nữa.
Đinh Húc nghĩ lại trước kia, dường như ngay từ đầu người này đã chẳng nghe lời, y nói gì người này đều phải cố ý làm ngược lại như vậy, một chút không gian chờ y làm quen cũng không có. Bây giờ ở giai đoạn như cún con nhận chủ thế này, quả thật rất mới lạ, nếu Tiêu Lương Văn nghe lời, vậy thì Đinh Húc cũng vui vẻ càng chiều chuộng hắn, hơn nữa bây giờ chẳng qua cũng chỉ hoạt động cái tay một chút, cũng không khó khăn gì.
Kể từ giờ lập quy củ cho thật tốt, có lẽ sau này… mình sẽ thoải mái hơn một chút nhỉ? Khóe miệng Đinh Húc co quắp một cái, tóm lại lần này tuyệt đối không cho phép tên này chơi mấy thứ không biết xấu hổ gì gì kia được. (mấy chương trước Đinh Húc từng nhắc là kiếp trước ông Văn ổng mê đồ chơi=))))
Đang suy nghĩ thì di động Tiêu Lương Văn reo, bởi vì mấy hôm nay vẫn là Tiêu Lương Văn đứng ra liên lạc với phòng đấu giá, vì thấy số lạ nên Đinh Húc mới thuận tay nhận điện, nhận rồi mới phát hiện là Phương Xuyên gọi đến.
Phương Xuyên thấp giọng, nói rất nhanh: “Tiền chuẩn bị cho cậu có đủ không? Cậu thật là, cần tiền cũng không nói sớm chút, chuyện rối nùi cả cục thế này, đợi hai ngày nữa số tiền của chúng ta sẽ thu hồi. Lần này tôi đã nói trước với Mặt Sẹo phần lãi tiền vay lúc trước của gã ta… alo? Cậu nghe không đó? Lần này phải trả lãi đó có biết không!”
Đinh Húc ném hành lý trong tay xuống, lạnh lùng nói: “Tiêu Lương Văn bảo anh vay nóng à?”
Đầu dây bên kia Phương Xuyên trầm mặc một chút, nói: “Tôi còn có chút chuyện, cúp trước đây.”
Đinh Húc không nhường nửa bước, nói: “Nếu bây giờ anh cúp, tôi đi tìm chị Tử Quân ngay tức khắc, để chị ấy hỏi xem hai người các anh đang lén lén lút lút làm cái gì.”
Phương Xuyên hơi do dự một chút liền bán đứng Tiêu Lương Văn, nhắm mắt nói: “Thật ra thì cũng không có gì, không biết Tiêu Lương Văn có chuyện gì, đột nhiên muốn mượn tiền, cậu biết là tôi cũng không có mà, thế nên vay ít tiền của người quen..”
Thái dương Đinh Húc giật đến đau, nhẫn nại nói: “Tiền của cậu ấy đâu? Không phải cậu ấy mượn tiền chị Tử Quân à?”
Phương Xuyên nói: “Không có, chị Tử Quân vừa mới phải sang lại cửa hàng liền kề, làm gì có dư tiền cho cậu ấy vay.”
“Lúc đầu năm Tiêu Lương Văn không cho thuê mấy cửa hàng cạnh quán cơm sao?” Đinh Húc nghe ra được điểm không đúng, chuyện này chẳng những cho thấy hắn không có vay tiền chị Tử Quân, thậm chí ngay cả cửa hàng cũng không có nốt. Lập tức hỏi: “Thời gian đầu năm Tiêu Lương Văn có mang một khoản tiền về tỉnh X, anh hẳn có biết chứ? Tiền của cậu ấy đâu, ném đi đâu rồi?”
Phương Xuyên đau cả đầu, sống chết không chịu tiết lộ nữa, chỉ úp úp mở mở bảo Đinh Húc tự đi hỏi Tiêu Lương Văn, sau đó liền cúp máy.
Tiêu Lương Văn tắm xong quấn độc một chiếc khăn tắm đi ra, trên cơ thể còn đọng nước, một năm nay ăn uống tốt người phát triển nhanh, cơ thể đã cao lên không ít, cộng thêm rèn luyện nên trên người phủ một tầng cơ bắp mong mỏng, những giọt nước trên làn da nâu còn chưa khô, đúng là một cơ thể tươi trẻ đầy sức sống.
Hắn vẩy vẩy đầu, nước trên tóc nhỏ xuống khá nhiều, hắn thuận tay kéo khăn lông lên lau, lúc ngẩng đầu thì thấy Đinh Húc cầm điện thoại, sắc mặt y cũng không tốt lắm. Tiêu Lương Văn còn không biết xảy ra chuyện gì, nhưng cũng nhạy cảm phát giác tâm trạng Đinh Húc không tốt, chần chừ nói: “Sao vậy?”
Đinh Húc nhìn Tiêu Lương Văn, hỏi hắn: “Tôi đang suy nghĩ chuyện sau này của chúng ta, sắp tới cậu muốn làm gì? Có kế hoạch gì không?”
Tiêu lương Văn hơi sửng sốt, nói: “Không có gì đặc biệt, chỉ làm tốt chuyện Phan Phong giao phó, sau đó thì hùn với chị Tử Quân mở tiệm…”
Đinh Húc nhắm mắt, nói: “Cậu còn dám nói vậy với tôi, tôi hỏi cậu, cậu thật sự cầm tiền đi mở tiệm à? Tiệm ở đâu? Mấy căn? Tiền thuê bao nhiêu, thu hồi bao nhiêu?”
Tiêu Lương Văn còn muốn giả ngu, “Cho thuê chứ, cứ dựa theo như ban đầu chúng ta đã bàn bạc…”
Đinh Húc cắt lời hắn: “Phương Xuyên mới vừa gọi điện tới, tôi nghe.” Y ngước mắt, nhìn Tiêu Lương Văn mà gằn từng chữ: “Cậu giải thích cho tôi thử xem, số tiền lãi đó là sao, món vay của các người nữa, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Tiêu Lương Văn căng thẳng đến mức đám cơ bắp sau lưng cứng cả lại, đứng im tại cửa không dám bước, nếu không phải không mặc đồ, ước chừng đã bỏ chạy.
Đinh Húc cười lạnh một tiếng, cũng không thèm quan tâm tới hắn, xốc ba lô lên lưng đổi giày muốn ra ngoài. Tiêu Lương Văn căng thẳng giữ cánh tay y, cầu khẩn: “Đinh Húc…”
Đinh Húc quát: “Buông ra!”
Tiêu Lương Văn lập tức nói xin lỗi y, “Em sai rồi, thật sự xin lỗi, anh tha thứ cho em…”
Đinh Húc dừng lại nhìn hắn, “Cậu sai ở đâu?”
Tiêu Lương Văn hơi hoảng hốt nói: “Em, em không nên vay nóng…”
“Cậu im miệng.” Đinh Húc không nhịn được đạp hắn mấy đá, lần này là giận thật. Tiêu Lương Văn không chịu buông tay, thấy Đinh Húc động thủ còn thở phào nhẹ nhõm, vẫn còn muốn tới ôm y, Đinh Húc tức đến nổ phổi, không giãy ra được liền dùng đầu đập hắn, “Cộc” một tiếng ngược lại tự đập mình đến hoa cả mắt.
Tiêu Lương Văn vội vàng buông lỏng y ra, hỏi: “Không sao chứ?”
“Xéo ra!”
Đinh Húc hất tay hắn ra, lạnh mặt nói: “Trên bàn có bốn nghìn, cậu cầm lấy trả nợ, sau này cậu thích làm gì thì làm, tôi chẳng thèm quản nữa!” Nói xong sải bước ra ngoài, Tiêu Lương Văn muốn đuổi theo, nhưng người trần truồng, lại chạy vào tròng vội bộ đồ, cũng đeo ba lô đuổi theo y.
Đinh Húc đến hàng chợ đêm tìm một quán nướng ngồi xuống, Tiêu Lương Văn cũng đuổi tới rất nhanh, cứ như lần theo mùi vị xung quanh y để tìm vậy (skill đánh hơi =))), dè dặt ngồi đó phụng bồi Đinh Húc.
Đinh Húc vùi đầu ăn, không trao đổi bất cứ lời nào với hắn, Tiêu Lương Văn khẽ thận trọng ngồi đó, vẫn không chịu đi chỗ khác, cũng không biết do chạy một mạch đến hay tại sao, trán đã lấm tấm mồ hôi lạnh.
Đinh Húc chỉ gọi một phần duy nhất cho mình, ngồi xuống không nói lời nào tập trung ăn, Tiêu Lương Văn lấy mu bàn tay thử nhiệt độ bình trà bên cạnh rồi rót giúp y ly nước nóng, lúc đang muốn đưa cho y thì bỗng nhiên bị người ở bàn bên cạnh đụng một cái, ly nước nóng lập tức chệch hướng đổ thẳng lên ống quần hắn.
Đinh Húc dừng đũa, liếc nhìn Tiêu Lương Văn.
Bàn phía sau hiển nhiên cũng đã say, bảy tám tên thanh niên đều nhuộm tóc sặc sỡ, kiểu đầu cũng cắt như cóc gặm, tất cả đều mặc quần áo kỳ dị y như mấy con gà trống choai, mấy câu rượu vào lời ra không hợp, lập tức chia làm hai nhóm người, xốc bàn nhau lên, hô hào đòi đánh nhau, còn có người đùa ác ném phăng chai rượu trên bàn.
Chai rượu vỡ cạnh chân Đinh Húc, y bị hơn một nửa số rượu hắt lên. Tính tình Tiêu Lương Văn vốn nóng nảy, bấy giờ thấy bọn họ chọc vào Đinh Húc, nhất thời lửa giận bốc lên, đập bàn một cái đứng bật dậy!
Tác giả có lời muốn nói: Phần tiểu kịch trường của Tiêu tổng quyết định ngày mai sa thải luật sư của hắn:
Tiêu Lương Văn: Chuyện đại khái là như đã nói ở trên.
Phương Xuyên (đau khổ ôm đầu): Sai lầm lần này của cậu rất quá đáng đó!
Tiêu lương Văn: Tôi nên làm gì bây giờ?
Phương Xuyên (đấm ngực dậm chân): Cậu thế này là lừa – chịch đó có biết không hả!
Tiêu Lương Văn:…