*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tối mùa hè ở thành phố D đều xem như mát mẻ, nhưng nếu như gặp phải không khí lúc trời giông khi nước mưa còn chưa rơi xuống thì cũng khá nực.
Căn nhà mà bọn họ thuê mà một hộ dân có cái sân nhỏ, bên trong đơn giản và còn một phòng bếp nhỏ, hoa cỏ trong sân tươi tốt, còn cả một cái cây sung, thời gian hè chính là lúc lá cây xanh um tươi tốt, xòe rộng che một phần chỗ nho nhỏ, bên trên còn có quả nhỏ màu xanh non, giống như rất nhiều trái dưa ngọt vậy.
Đinh Húc ngồi trong sân nhỏ hóng mát, bộ dạng phe phẩy quạt hương bồ cứ như tiểu thiếu gia lánh đời không màng thế sự, vẻ mặt hờ hững, tựa như chẳng để thứ gì trong lòng.
Cửa sắt dẫn vào sân vang lên một tiếng, Đinh Húc ngước lên liếc nhìn, là Tiêu Lương Văn về.
Tiêu Lương Văn xách dưa hấu từ ngoài về, đã dùng nước giếng ngâm đến lạnh băng, lúc cắt ra vỏ dưa còn đính mấy giọt nước nhỏ, thịt dưa giòn ngọt, lúc Đinh Húc cắn nhẹ một miếng thì đẫm nước mát, vị ngọt thanh.
Đinh Húc cầm dưa hấu, ăn vài miếng, hỏi: “Mua ở đâu vậy, cái này ngon đấy.”
Tiêu Lương Văn cầm quạt hương bồ y để ở một bên lên, quạt cho y, nói: “Mua ở đầu đường bên kia, ngâm trong giếng vừa mới vớt lên, em thấy khá ngon liền mua một quả về nếm thử chút.”
Da Đinh Húc thiên trắng, lại vừa sợ lạnh vừa sợ nóng, bấy giờ mặc áo ngắn quần đùi, sau khi bị muỗi đốt thì đầy những vết hồng hồng. Tiêu Lương Văn đụng một cái, Đinh Húc tránh một chút, lười biếng nói: “Không ngứa, cậu đừng đụng vào.”
Tiêu Lương Văn ngồi bên cạnh Đinh Húc, nói chuyện phiếm với y: “Em cảm thấy anh ở đây rất thích hợp, nếu không chờ đến sau này chúng ta cũng mua căn nhà ở đây nhé?”
Đinh Húc bỏ vỏ dưa xuống, lại cầm một miếng khác, cắn một cái hàm hồ nói: “Chính cậu ngay cả chỗ ở cố định cũng không có, còn muốn mua nhà à? Tiết kiệm chút tiền đi, hơn nữa nơi này cũng không có đại học nào kha khá, trình độ kinh tế cũng vậy, dù là buôn bán hay học hành, thì trong bốn năm nữa hẳn sẽ không tới nơi này phát triển.”
Tiêu Lương Văn nghe y nói chuyện, cũng không phản bác, chẳng qua trong lòng vẫn không thôi nghĩ về cái sân như vậy. Hắn cảm thấy Đinh Húc rất thích hợp ở trong một cái sân nho nhỏ thế này, trồng rất nhiều hoa và cây cối, đêm hè bóng hoa loang lổ, y sẽ nằm trên ghế xích đu, ở đây chờ mình về nhà.
Đinh Húc ăn sao hết một trái dưa, giục Tiêu Lương Văn cũng ăn chút, hai người ăn xong, lại nhìn trời đêm lộ ra chút ánh lam, sao đã ẩn trong tầng mây, cho dù là ban đêm, cũng có thể thấy dáng một áng mây nhẹ bay che kín trăng sáng.
Đinh Húc nhìn một hồi, bỗng nhiên nói: “Có thể trời sẽ mưa.”
Tiêu Lương Văn vừa quạt cho y, vừa ngẩng đầu liếc nhìn: “Đúng là sắp mưa.”
Đinh Húc lau tay, lại hỏi hắn: “Trước kia lúc cậu ở Nam Cương cũng thường xuyên gặp mưa sao, hay là gặp khi gió cát nhiều hơn?”
Tiêu Lương Văn suy nghĩ, nói: “Cũng tàm tạm, chỉ là buổi sáng lạnh buổi trưa nóng, có lúc huấn luyện lúc nửa đêm còn từng bị ngăn nóc nhà.” Hắn có hơi xấu hổ, day day chóp mũi cười nói: “Mới đầu em không theo kịp tiến độ huấn luyện, cùng với mấy binh lính điều tới từ quân khu khác bị phạt đứng chung bị đói, nhịn không nổi, liền trèo tường vào phòng sĩ quan hậu cần trộm đồ hộp ăn.”
Đinh Húc có chút hứng thú: “Không bị bắt sao?”
Tiêu Lương Văn thành thực nói: “Bị bắt chứ, Thiếu tá Phan phạt mấy người bọn em đứng trên tường, mỗi người phải ăn năm hộp thịt bò.”
Đồ hộp quân dụng và đồ bên ngoài bán không giống nhau lắm, tất cả đều là thực phẩm phải dùng nhiệt độ cao lại còn chắc bụng, thịt bò chắc nịch, nghe qua thì chẳng khác ăn đồ hộp là mấy, nhưng đám lính mới Tiêu Lương Văn đứng ở đầu tường, gió lạnh thổi qua một hơi ăn hết năm hộp thịt bò lạnh ngấy mỡ, ăn xong rồi cũng không chịu nổi.
Phan Phong còn không cho bọn họ nôn, năm người đứng trung bình tấn suốt đêm ở đầu tường, sáng hôm sau mặt ai nấy đều xám trắng, rốt cuộc mới không dám gây chuyện nữa.
Mặc dù chuyện trôi qua đã rất lâu, nhưng mà bây giờ mới nghĩ lại có chút mà dạ dày vẫn khó chịu, sắc mặt Tiêu Lương Văn không tốt lắm, xoa bụng mình một chút.
“Đáng đời mấy cậu, Phan Phong mà cũng dám chọc.” Đinh Húc than một câu, nín cười nói: “Trừ huấn luyện với đám Phan Phong ra, vậy khi đi xem ngọc thạch thì sao? Lần trước tôi nghe cậu nói là theo chân đi cùng một sư phụ điêu ngọc mà, thầy Hứa nhỉ?”
Tiêu Lương Văn nói qua loa: “Đúng vậy, đến mỏ ngọc kia chờ mấy tháng, đám thầy Hứa tìm một đám ngọc thô, rồi dùng la chở ra rồi đi.”
Đinh Húc suy nghĩ một hồi, híp mắt nói: “Cậu có muốn buôn bán ngọc thạch không? Cũng không phải ngọc thạch quý gì, chỉ là một đám đá Điền Hoàng[0], thời gian ngắn sắp tới tỉnh S có một buổi đấu giá, muốn thanh lý một lô đá Điền Hoàng, giữ mấy thứ này khắc dấu cũng khá tốt, nếu có thể để thêm hai năm, tôi nghe ông nội từng nói giá trị sẽ tăng lên.”
[0] Đá Điền Hoàng, là loại đá quý hiếm trứ danh dùng để khắc dấu,… chi tiết ở đây
Nó đây, thấy na ná mấy cục ngự tỷ của các ông vua. =))
Hai năm nay đá Điền Hoàng mới vừa có dấu hiệu tăng giá, nhưng mà giá cả cũng không ổn định, lúc cao lúc thấp, thành phố S muốn giải quyết một đám là do bị hải quan điều tra giữ lại, cho đấu giá theo giá thị trường, Đinh Húc nhớ lúc đó giá cực thấp, trên dưới trăm khối đá Điền Hoàng thượng hạng mà mới chỉ hơn mười ngàn tệ (theo tỷ giá hôm nay thì khoảng 34,47 triệu VNĐ).
Để mấy năm sau thứ này có thể lên cao ngang giá vàng, vẫn là một khoản mua bán hời.
Trước kia y chưa từng nghĩ phải gấp như vậy, thế nhưng tiền trong tay càng ngày càng ít, dù sao hai người bọn họ cũng phải có một ít tiền phòng thân mới phải. Y vẫn muốn tiếp tục con đường học nghiên cứu, có lẽ ở trong đại học cũng tốt, ở lại trong trường nhàn nhã qua ngày, hoặc là thi một vị trí công chứ ở địa phương nhỏ, sống cuộc sống bình đạm.
Tiêu Lương Văn và y không giống nhau, sớm muộn gì cũng không ghìm cương được người này, thay vì cứ chăm chăm quản lý hắn không bằng cho hắn một ít vốn khởi đầu, để mà làm ăn chân chính cũng tốt.
Đinh Húc cảm thấy mình nghĩ rất chu toàn, sau khi đề nghị với hắn, lại hỏi: “Khoản tiền trước đó của cậu cầm đi mướn cửa hàng mà, bây giờ vừa lúc đã được hơn nửa năm, hẳn là có thể chuyển tay rút ra, chị Tử Quân không dùng nhiều như vậy, cậu thương lượng với chị ấy một chút, chia một nửa ra ngoài, sau đó cần mười ngàn tệ dự trù, chúng ta đến thành phố S một chuyến, mua lại đám đá Điền Hoàng kia.”
Sắc mặt Tiêu Lương Văn hơi chút cổ quái, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
“Ngày mai đến trạm xe đi, chúng ta mua vé, thừa dịp trước khi tựu trường chúng ta đến thành phố S một chuyến.” Kế hoạch Đinh Húc hoàn hảo, lại bắt đầu xác định thời gian, “Tôi chẳng qua là nghe được mốc thời gian chung chung, chúng ta qua đó theo dõi trước thời hạn mấy ngày, đề phòng vạn nhất.”
Tiêu Lương Văn “ừ” một tiếng, không yên lòng quạt mấy nhát cho Đinh Húc, lại tìm cớ nói là đi hỏi Lưu Tử Quân một chút, xoay người ra ngoài gọi điện thoại.
Đinh Húc cũng không để ý, căn bản không nghĩ nhiều, thu dọn sạch sẽ vỏ dưa trên bàn đá rồi vào phòng ngay, bên ngoài có hơi oi bức, rốt cuộc đến gió cũng chẳng có một ngọn, y cũng chẳng muốn ở lại bên ngoài hóng mát.
Trong phòng ngủ chỉ có một chiếc quạt điện nhỏ, còn có một cái giường gỗ rộng, trải chiếu trúc lạnh kiểu cũ, khi quạt điện thổi qua kéo theo màn giường nhè nhẹ lay động.
Đinh Húc nghiêng người ngủ ngay ngắn, qua một hồi lâu Tiêu Lương Văn mới đi từ ngoài vào, nhìn thấy đèn trong phòng ngủ đã tắt thì rón rén leo lên giường, nắm xuống kế bên Đinh Húc.
Mấy ngày nay họ vẫn luôn ngủ chung một chỗ, Đinh Húc ngủ ở chỗ này rất ngon, vành đen dưới mắt cũng đã biến mất, chẳng qua cơ thể gầy yếu chứ tinh thần trái lại tốt hơn nhiều so với lúc vừa ra khỏi tỉnh X. Tiêu Lương Văn cẩn thận ôm y từ phía sau, cánh tay đặt ngang eo y, ôm người vào ngực mình nằm ngủ.
Đây là một chút dò xét vượt ranh giới mấy ngày qua của hắn, Đinh Húc không ghét, hoặc nên nói Đinh Húc cho phép hắn làm, đại khái chính là một hạn định thân mật thế này.
Hơn nữa thỉnh thoảng có thể lấy được mấy cái hôn, Tiêu Lương Văn rất chi là thỏa mãn. Hắn dán mình lên lưng Đinh Húc, nhắm mắt lại, hơi thở cũng từ từ bình ổn.
Đại khái do ngày mai sẽ phải rời khỏi thành phó D, Đinh Húc trái lại hơi mất ngủ, khép hờ mắt suy tư.
Y tới đây ũng không gặp được người cần tìm, vậy xem như duyên phận chưa tới. Năm đó tin tức Tiêu Lương Văn điều tra được đã là chuyện của mười năm sau, bây giờ y tới sớm, có thể cặp vợ chồng kia còn chưa đến chăng… Chẳng qua không biết bọn họ là người như thế nào, có phải còn một đứa trẻ khôn ngoan hoặc bốc đồng bầu bạn ở bên hay không, nếu như có, khi bọn họ nhìn đứa bé đó liệu có nhớ đến mình không.
Y chỉ là muốn len lén nhìn thử như vậy.
Nhưng nguyện vọng như vậy, hiển nhiên cũng không cách nào đạt được.
Ngày mai sẽ phải quay về, Đinh Húc không biết mình phải dùng tâm trạng gì để đối mặt với những thân nhân ở phương Bắc, nhất thời tâm trạng có chút phiền não, trăn trở xoay mình hai lần, liền bị Tiêu Lương Văn ở phía sau ôm lấy, trở mình, bị đặt ở phía dưới.
Đầu Tiêu Lương Văn dụi dụi y mấy lần, nói: “Sao vậy, không ngủ được?”
Đinh Húc nằm đó không động đậy cũng không lên tiếng, phiền lòng không muốn nói chuyện, nắm ngón tay hắn chơi. Mới vừa bâng quơ bóp hai cái, đã cảm giác thấy hơi thở Tiêu Lương Văn nằm trên người mình nặng nề.
Tiêu Lương Văn nhắm mắt, nói: “Đinh Húc đừng như vậy, anh đã biết em không khống chế được.”
Đinh Húc ngước mắt nhìn hắn, nắm tay từ từ đưa xuống phía dưới, song trong nháy mắt Tiêu Lương Văn liền rầu rĩ hừ một tiếng, nghẹn giọng kêu tên y.
Đinh Húc không đáp lời hắn, chỉ tiếp tục động tác tay, nghe những tiếng nước lép nhép vang dội kia, lỗ tai có phần ửng đỏ, dứt khoát nhắm hai mắt lại, chỉ dùng tay làm. Y theo Tiêu Lương Văn hơn mười năm, nắm rõ sở thích của hắn, nếu như muốn lấy lòng hắn, thì chỉ dùng ngón tay là đủ khiến đối phương hưng phấn.
Tiêu Lương Văn căng cứng cơ thể, không dám làm bất cứ một hành động nhỏ nào, Đinh Húc chỉ đưa tay ôm hắn một cái là hắn có thể run rẩy cả người, mà y làm ra hành động to gan như vậy, càng làm cho hắn kích động đến muốn thốt lên.
Nhưng mà hắn không dám lên tiếng, rất sợ làm Đinh Húc hoảng, làm y rụt bàn tay như nặng như nhẹ kia lại.
Tiêu Lương Văn thở rất nặng nề, dán bên tai Đinh Húc, khiến Đinh Húc hơi buồn bực nói: “Không cho phép nhìn tôi!”
…
Đến nửa đêm quả nhiên trời bắt đầu mưa.
Ngoài cửa sổ bị nước mưa trút đến mức kêu lộp bộp vang dội, Đinh Húc giật mình thức giấc, muốn đứng dậy, lại bị Tiêu Lương Văn nhấn về lần nữa, vừa hôn y vừa khàn giọng nói: “Đừng để ý cái đó, Đinh Húc, giúp em lần nữa…”
Đinh Húc đẩy hắn ra một chút, nhưng ngay sau đó liền bị chó săn chưa ăn no nắm tay, ấn vào chỗ đó nữa.
Đinh Húc muốn rút tay về, nhưng nhìn dáng vẻ đổ mồ hôi trán của hắn, suy nghĩ một chút rốt cuộc vẫn mềm lòng, “Lần cuối cùng đó.”
Hầu kết Tiêu Lương Văn lăn lăn mấy lần, rầm rì vài tiếng, nấn ná cọ lại gần.