Đám người Đinh Húc đi bệnh viện, cái gã giáo viên kia tuy rằng bị thương nặng hơn nhưng cũng không dám theo đến, trường học phái người đưa gã đến một bệnh viện khác khám. Nhà trường cũng cử người đi cùng đám Đinh Húc một chuyến, ghi chép sơ lược, chuyện này nếu vỡ lở ra bên ngoài thì liền không có cách nào đè xuống xử lý nữa.
Phó Đông Ly không bị thương, nhưng cũng giận quá chừng, hắn nói với Đinh Húc: “Cậu vào tìm bác sĩ trước đi, chỗ này để tôi giải quyết. Vừa rồi chẳng phải cái gã giáo viên kia bôi nhọ tôi sao, tôi sao có thể nuốt trôi kiểu này được…”
Đinh Húc muốn ở lại cùng nhau, Tiêu Lương Văn lại cúi đầu nhìn tay y một cái, nhíu mày nói: “Đi tìm bác sĩ trước, tay anh còn đang chảy máu.”
Lần đầu tiên Đinh Húc đánh nhau, không có kinh nghiệm gì, máu ứ đọng một mảng trên mặt, trên tay cũng có vết thương do cạnh góc chiếc cúp đâm gây ra, bởi vì vẫn luôn cầm chiếc cúp vỡ quá chặt nên có mấy mảnh thủy tin còn đâm vào lòng bàn tay, máu chảy ồ ạt.. ney vi dieu. wordpress. com / Ney’s Home
Phó Đông Ly cũng nhìn thấy, vội vàng thúc giục y: “Đúng vậy, cậu mau tìm bác sĩ trước đi, tôi đã gọi anh hai rồi, một lúc nữa anh ấy đến.” ney vi dieu. wordpress. com / Ney’s Home
Đinh Húc gật gật, nói: “Vậy cũng được, cám ơn cậu.”
Phó Đông Ly còn muốn nói gì đó, mới vừa cười xíu thì bị Tiêu Lương Văn né người ngăn lại, mà dáng người Tiêu Lương Văn cao, cánh tay vòng lên vai Đinh Húc, đỡ y đi vào, chắn đến kín mít. ney vi dieu. wordpress. com / Ney’s Home
Phó Đông Ly day day chóp mũi, gọi điện thoại kêu anh hai tới, tự thân hắn cũng có thể ngăn cản người trong trường, nhưng mà hắn chịu thua thiệt thì sao nào? Đương nhiên là muốn tìm anh hai tới đòi rồi. ney vi dieu. wordpress. com / Ney’s Home
Thủy tinh trên tay Đinh Húc găm hơi sâu, gắp ra rồi còn phải khâu hai mũi, Tiêu Lương Văn đi lĩnh thuốc gây tê và chỉ khâu, đứng đó nhìn vết thương trên tay Đinh Húc từng chút một được khâu lại. ney vi dieu. wordpress. com / Ney’s Home
Khi kim xuyên qua da Đinh Húc nhịn không được nhăn mày, Tiêu Lương Văn lập tức cúi người xuống đỡ vai y, nói: “Đau sao?”
Đinh Húc nói: “Không, tiêm thuốc tê mà, không sao.”
Bác sĩ xử lý cực nhanh, vừa kê cho y ít thuốc tiêu viêm, vừa dặn dò: “Mấy ngày nữa kiêng nước, ba ngày sau đến tháo chỉ, nhớ uống thuốc tiêu viêm đúng giờ, tránh tuyệt đối hoạt động.”
Tiêu Lương Văn nhớ kỹ từng thứ, cầm tờ đơn đi lấy thuốc, Đinh Húc tay được băng vải ngồi đợi hắn. Lúc Tiêu Lương Văn trở lại, ngẩng đầu một cái liền nhìn thấy Đinh Húc vẫn yên lặng ngồi đợi hắn, ánh mắt cũng chỉ nhìn chằm chằm một mình hắn. Lòng Tiêu Lương Văn rung động, bước mau đến, ngồi xổm trước người Đinh Húc nhỏ giọng nói: “Em thuận đường rót ly nước ấm, anh uống thuốc trước đi.”
Đinh Húc đưa tay phải ra cầm, Tiêu Lương Văn tránh một chút, y ngẩng đầu nhìn đối phương, thấy thái độ kiên quyết của hắn, cũng chẳng còn cách nào khác chỉ đành hé miệng chờ Tiêu Lương Văn đút thuốc.
Tiêu Lương Văn lại giơ ly đút nước cho y, lần này Đinh Húc ngoan ngoãn hơn, cúi đầu uống nước nuốt thuốc xuống.
Lúc Phó Đông Ly tìm tới thấy ngay một màn này, hắn thấy hơi lạ, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, đi đến nói: “Đinh Húc, sao rồi? Không có chuyện gì chứ?”
Đinh Húc đáp: “Không sao, chẳng qua là trầy da.”
Phó Đông Ly chỉ thấy tay y có máu, cũng không biết nghiêm trọng bao nhiêu, nghe nói vậy thì tin thật, “Không sao thì tốt rồi, cậu không biết đâu, vừa nãy người bên trường học tới, còn nói trước tiên chúng ta phải chi trả tiền thuốc thang cho gã giáo viên đó, anh hai tôi nghe thế liền tức giận, gọi điện thẳng kêu phóng viên tới muốn phỏng vấn cho rõ ràng, cậu đừng…”
Tiêu Lương Văn lấy ngón cái đụng khóe môi Đinh Húc, mới vừa rồi chỗ này cũng bị thương, hắn lau chút máu này đi.
Đinh Húc ngồi đó không tránh.
Phó Đông Ly bỗng nhiên ngừng lời, ánh mắt hơi phức tạp.
Đinh Húc nhìn hắn một cái, Phó Đông Ly sửng sốt một chút lập tức tiếp lời, gượng cười một cái: “Cậu đừng sợ, đó là bạn anh hai tôi, anh ấy gọi người hù dọa bọn họ, hơn nữa coi như thật sự có chuyện gì, anh hai tôi không nói bọn họ cũng không dám viết lung tung đâu.”
Đinh Húc suy nghĩ một chút, đứng lên nói: “Phó Đông Ly cậu tới đây, tôi có chuyện muốn nói với cậu.” Y lại nhỏ giọng nói với Tiêu Lương Văn bên cạnh một câu: “Cậu giúp tôi đi thanh toán tiền thuốc một chút, nhớ lấy ít băng vải và thuốc lau bên ngoài.”
Tiêu Lương Văn nhìn Phó Đông Ly một cái, biểu cảm lạnh như băng, nhưng cũng không có cãi lại lời Đinh Húc, gật đầu xoay người đi.
Đinh Húc dẫn Phó Đông Ly đến vườn hoa nhỏ bên ngoài bệnh viện, vào lúc này vắng vẻ, xung quanh cũng không có ai. Đinh Húc nói chuyện của gã giáo viên đó cho Phó Đông Ly một lần, nói chuyện sơ lược, cũng chỉ là mấy câu nói, nhưng cũng đủ khiến người ta giận sôi.
Hỏa khí của Phó Đông Ly bùng lên, siết nắm đấm mắng: “Gã đó đúng là chẳng ra cái thá gì, tôi về mà không đánh chết gã không phải họ phó! Còn nói lời khốn kiếp như vậy, há mồm liền đặt điều bậy bạ, tôi thấy gã mới biến thái, đồng tính…”
Đinh Húc nhìn hắn, nói: “Tính hướng không giống vậy, cái này không thể thay đổi, nhưng không phải tất cả mọi người đều như tên kia.”
Phó Đông Ly sửng sốt một chút, bỗng nhiên hiểu ra cái gì, hắn có phần đấu tranh lại có phần không cam tâm, nói: “Đinh Húc cậu thật sự là… hả?”
Đinh Húc cười một cái, khóe miệng đau, “Ừm, nhưng cái này không phải bệnh, có lẽ trời sinh.” Trước kia mình phát hiện quá muộn, cộng thêm bản thân có phần không quan tâm, chờ đến khi mình rốt cuộc xác nhận thì đã bị Tiêu Lương Văn cưỡng ép gắn bên người mấy năm, đã sớm quen thuộc với người này.
Phó Đông Ly lại hỏi: “Trước kia nói có đối tượng… Là người vừa đến tìm cậu sao?”
Đinh Húc không gạt hắn, nói: “Ừ.”
Phó Đông Ly “ồ” một tiếng, trong lòng có phần sầu muộn, kỳ thực hắn có nhận ra, rằng quan hệ hai người kia quá thân mật.
Phó Đông Ly trầm mặc một hồi, Đinh Húc cũng yên lặng theo, cuối cùng cũng mở miệng trước: “Phó Đông Ly, chuyện ở trường hôm nay liên lụy cậu, cũng rất cảm ơn cậu. Nếu như cậu không chấp nhận nổi tôi như vậy, chúng ta có thể không liên lạc lại nữa, cậu là bạn bè của tôi, nếu như có cái gì có thể giúp một tay…”
Phó Đông Ly cắt lời y: “Tôi đương nhiên vẫn là bạn cậu! Chỉ là cậu phải cho tôi một khoảng thời gian để chấp nhận, Đinh Húc, trước kia tôi với anh Hai ra ngoài chơi cũng có gặp người như vậy… người như cậu đó, nhưng cậu và bọn họ không giống nhau, tôi cũng không biết nói như thế nào nữa…”
Lời Phó Đông Ly nói không mạch lạc, có ưu tư cũng có kích động, nhưng mà thái độ như vậy cũng đủ để Đinh Húc yên lòng, y nhìn Phó Đông Ly nghiêm túc nói một câu: “Cảm ơn cậu.”
Phó Đông Ly gượng gạo cười một cái, nói: “Cám ơn cái gì chứ, gã kia không phải cũng bôi nhọ tôi sao, kiểu gì tôi cũng phải đòi lại sân.[0] Còn nói tôi đánh người cái gì, nếu hôm nay không phải sân nhà của cậu thì tôi thật sự còn muốn đánh gã một trận đó.”
[0] sân: ở đây ám chỉ vụ việc này giải quyết vấn đề cho ai thì là sân của người đấy.
“Trước đó lúc ở trên đường khu phố cổ,” Đinh Húc vẫn quyết định giải thích rõ ràng cho hắn, “Gã giáo viên kia cho rằng kẻ đánh hắn là cậu, là bởi vì khi đó tôi… Vô tình kêu tên cậu.”
Phó Đông Ly sửng sốt, vừa định nói cái gì đó liền thấy phía xa có người gọi Đinh Húc, là cái tên da đen đi cùng y, người nọ chỉ chỉ đồng hồ đeo tay của mình, Đinh Húc lập tức phất phất tay, nghiêng đầu nói với Phó Đông Ly: “Được rồi, tôi còn một số việc phải đi trước, lần này làm phiền cậu và anh hai giúp đỡ xử lý, khi về tôi sẽ gửi văn kiện luật sư đến trường, kẻ ác độc kia không xứng tiếp tục ở lại làm giáo viên.”
Phó Đông Ly thấy y sắp xếp xong xuôi, cũng tiếp lời: “Ồ, tốt, tôi nói với anh hai một tiếng, để anh ấy phối hợp với cậu, Đinh Húc cậu, cậu đừng lo lắng, nhất định không có chuyện gì cả.”
Đinh Húc gật đầu một cái, dùng cánh tay không đau vỗ vỗ vai hắn, khẽ cười nói: “Tôi biết rồi, cảm ơn cậu.”
Phó Đông Ly nhìn theo bóng lưng Đinh Húc một hồi lại khó chịu, không hiểu sao có chút suy sụp.
Trong lòng hắn có cảm giác không vui, khi đó Đinh Húc kêu tên mình, nhưng mà mình thì ở đâu chứ? Liệu có phải Đinh Húc đã từng hi vọng mình bảo vệ y hay không?
***
Đinh Húc về ở nhà Tiêu Lương Văn, vụ lộn xộn nhà y bây giờ quá lớn, khoảng thời gian này không biết Chung Tiệp nghe lời ai bên ngoại, không có biện pháp gì với Đinh Thành Hoa ngược lại quay đầu đi dày vò ả đồng nghiệp ngoại tình càng thêm trầm trọng, cũng không đi làm, chặn cửa gây sự ở nhà người đàn bà kia đã mấy ngày.
Chung Tiệp đã hơi điên, một mực khăng khăng tất cả đều do ả đàn bà này sai, túm chặt ả không buông.
Trạng thái bà như vậy, đừng nói chăm sóc Đinh Húc, sợ rằng đến bản thân còn chẳng chăm xong.
Đừng nói chi đến bây giờ tay Đinh Húc bị thương, Tiêu Lương Văn đời nào lại chịu để y đi một mình, không trực tiếp giam người lại đã là tốt rồi, Đinh Húc vừa ngẩng đầu liếc ra cửa, hắn lập tức đen mặt nói: “Mẹ anh hôm nay không chắc đã về, hơn nữa anh về cũng không nghỉ ngơi cho tốt, không được.”
Khoảng thời gian này Đinh Húc trải qua quá nhiều chuyện, nhất thời cũng có chút mỏi mệt, Tiêu Lương Văn cầm khăn lông ướt lại gần lau mặt cho y một chút, động tác rất nhẹ nhàng, nhưng lời nói thì cứng như đá: “Ở lại đây, em chăm anh.”
Đinh Húc gật nhẹ, nói: “Cũng được, ngày mai liên lạc với Phương Xuyên giúp tôi, chuyện gã kia còn phải làm phiền anh ta tới giải quyết.”
Tiêu Lương Văn lau mặt cho y, không lên tiếng.
Đinh Húc dùng chân đá đá hắn, nói: “Có nghe thấy không? Để Phương Xuyên giải quyết, cậu chớ động tay.”
Mặt Tiêu Lương Văn lạnh lùng, nói: “Lần trước em cũng đã nói, nếu như gặp lại em liền phế cánh tay gã. Đây rõ ràng là gã tự đụng vào họng súng, còn nói lời bỉ ổi, hôm nay nếu không phải anh ở đó em đã sớm…”
Đinh Húc lấy tay đẩy Tiêu Lương Văn cách ra chút, trợn mắt nhìn hắn: “Cậu dám! Nếu cậu dám làm bậy, sau này có chuyện gì tôi cũng sẽ không nói với cậu nữa.”
Tiêu Lương Văn không hề muốn có khoảng cách với Đinh Húc, ném khăn lông qua một bên, ngồi trên salon ôm Đinh Húc vào lòng, có phần bất mãn nói: “Gã ức hiếp người quá đáng.”
Đinh Húc ngước lên nhìn Tiêu Lương Văn, dạy hắn: “Vậy thì cũng phải đi đường chính quy chứ.”
“Vậy anh hôm nay thì sao? Còn không phải động thủ đánh người.” Tiêu Lương Văn hỏi y, nhưng lòng nghĩ lúc bảo vệ Đinh Húc hắn đánh nhau cũng không tệ lắm, ở căn cứ huấn luyện đúng là không uổng.
Đinh Húc đỏ mặt không trả lời nổi, chỉ ậm ờ nói: “Dù sao, thì cũng phải ở trong giới hạn nhất định, hôm nay là do tôi quá tức giận. Lần sau không như vậy, tôi sẽ để Phương Xuyên kiện gã đến táng gia bại sản.”
Tiêu Lương Văn nhìn y một hồi, bỗng nhiên lại cười, cúi đầu hôn y một cái, nói: “Mới vừa rồi có phải anh lo cho em hả?”
Đinh Húc né né, nói: “Đương nhiên là lo lắng rồi, cậu làm chuyện nguy hiểm như vậy…”
Tiêu Lương Văn lại nhích gần thêm chút, cánh tay ôm chặt theo, “Vậy anh thì sao? Sau này gặp chuyện nguy hiểm, sẽ lại kêu tên Phó Đông Ly sao?”
Thân thể Đinh Húc cứng còng chút, có phần tức giận ngước lên trừng hắn. Tiêu Lương Văn thì chăm chú nhìn y, nghiêm túc nói: “Lần sau sẽ không lại kêu thành tên ai khác chứ?”
Người này đúng là nhỏ mọn.
Lúc Đinh Húc nghĩ như vậy, lại bị hắn giữ ót rồi hôn, hơi xích người ra chút liền lập tức bị dùng sức trăn trở hôn lên, người kia một thân mạnh mẽ, cũng không để ý y bởi vì tư thế không thoải mái, mà không phải là muốn tránh né, chỉ biết một mực cướp lấy.
Lúc ban đầu hôn khóe miệng, rất nhanh lại dò vào bên trong cánh môi, đầu lưỡi dây dưa vào sâu hơn…
Tâm lý Đinh Húc như hơi nhũn ra, cơ thể cũng bị hôn đến mềm đi, trong tình huống bị hôn cho não thiếu dưỡng khí còn mơ màng nói câu gì đó, Tiêu Lương Văn dán vào môi y cười một tiếng, chóp mũi cạ cạ y, khàn giọng nói: “Em cũng vậy, thích anh nhất.”