Khi Đinh Húc đến, Tiêu Lương Văn đã đứng ở cửa chờ y, mấy tháng không gặp nhau Tiêu Lương Văn đã cao lên một chút, lối đứng vẫn thẳng tắp như trước, sau khi nhìn thấy Đinh Húc thì nhếch miệng cười, tiến đến cho Đinh Húc một cái ôm. Đại khái là kiêng kỵ việc đang ở ngoài nên chỉ ôm rồi nhanh chóng buông ra, có điều tay vẫn không nỡ rời, khoác lên vai Đinh Húc dẫn y đi vào, nhỏ giọng hỏi: “Sao anh lại đến đây?”
Đinh Húc uể oải nói: “Nhà có chút việc.”
Tiêu Lương Văn lập tức nói: “Em giúp được gì không?”
Đinh Húc nghĩ một hồi, hỏi hắn: “Cậu biết một người tên Phương Xuyên không?”
Tiêu Lương Văn sửng sốt một chút, nói: “Em biết, anh tìm anh ta làm gì?”
Đinh Húc không ngờ lúc này Tiêu Lương Văn đã quen Phương Xuyên rồi, nói giọng hàm chứa kinh ngạc: “Anh ta ở đâu? Cậu có thể liên lạc với anh ta sao?”
Tiêu Lương Văn nhíu mày, không tình nguyện lắm nói: “Anh ta ăn không ở không chỗ chị Tử Quân ba năm, năm nay phải thi chứng chỉ luật sư gì gì đó, vẫn chưa đạt thành tích gì, kêu gào mấy năm vẫn không thông qua được, anh muốn tìm anh ta làm gì vậy?”
Trong lúc nói chuyện đã đến nơi ở, chỗ Tiêu Lương Văn này là do Phan Phong sắp xếp, được đài thọ một căn phòng ở tiểu khu xa hoa, đồ đạc mọi thứ đầy đủ. Hắn mở cửa dẫn Đinh Húc vào, Đinh Húc ngồi trên salon một hồi, mới chầm chậm mở miệng: “Tôi có một số chuyện muốn tìm anh ta xin ý kiến chút, tôi.. Cha mẹ tôi có lẽ sẽ ly hôn.”
Tiêu Lương Văn nhìn Đinh Húc hồi lâu mới phản ứng được: “Không thể nào?” Hắn nhịn một chút, vẫn hỏi: “Vậy sau khi ly hôn anh ở cùng cha hay cùng mẹ? Anh ở cùng bọn họ cũng không quá ổn, bằng không anh theo em…”
Vốn dĩ tâm trạng Đinh Húc có chút nặng nề, vừa nghe hắn nói như vậy thì dở khóc dở cười: “Theo cậu làm gì, coi tôi là người giám hộ của cậu à.”
“Thật mà, anh có muốn ghi tên bên trên tên em lên hộ khẩu của em không…” Tiêu Lương Văn nhìn phản ứng của Đinh Húc, lớn gan hơn chút, đứng trước mặt Đinh Húc đưa tay nắm tay hắn, mới vừa nắm đã nghe Đinh Húc rên hừ một tiếng, Tiêu Lương Văn vội cúi đầu kéo tay áo y ra: “Sao vậy?”
Đinh Húc muốn tránh, nhưng đã không kịp rồi, đoạn xương tay máu thịt trầy trụa kia đã bị Tiêu Lương Văn thấy cả, Đinh Húc rút tay ra sau, nói qua loa: “Vô tình ngã một cái.”
Sắc mặt Tiêu Lương Văn chợt tối sầm, không nói một lời ôm hắn rời ghế salon đi bôi thuốc.
Đinh Húc bị hắn ôm trong ngực, Tiêu Lương Văn bôi xong thuốc còn không để mình xuống, đành dỗ dành hắn: “Cậu đừng như thế, tôi chỉ có tay bị thương, chứ chân đâu có sao.”
Tiêu Lương Văn không lên tiếng, hơi khó chịu, bỏ hộp thuốc ra rồi lại ôm chặt Đinh Húc thêm, đầu chôn ở cổ Đinh Húc cọ một cái, Đinh Húc sờ đầu hắn, cảm thấy Tiêu Lương Văn giống như một con cún to xác vậy.
Có thể cái ôm và bờ ngực này quá ấm áp, Đinh Húc cũng không muốn rời ra, hắn không có thói quen chia sẻ chuyện gia đình mình, nhất là chuyện như vậy, nên lại càng không biết nên mở miệng với Tiêu Lương Văn thế nào.
Tiêu Lương Văn ngẩng đầu hôn y một chút, nói: “Đừng khó nghĩ quá, sau này em ở bên anh. Cha mẹ anh bên anh mười mấy năm, em sẽ ở bên anh mấy chục năm, ở bên anh cả đời.”
Dường như chỉ một câu như vậy thôi, cũng không cần phải nói thêm gì nữa.
Trước kia(kiếp trước) bọn họ không trao đổi quá nhiều, cách thức giao tiếp cũng quá quyết liệt, nếu như bọn họ gặp nhau sớm mấy năm như bây giờ, phải chăng có thể thay đổi rất nhiều chuyện? Đinh Húc thầm cảm khái, đưa tay xoa gò má Tiêu Lương Văn một chút, Tiêu Lương Văn kề sát tới hôn hôn lòng bàn tay y.
Đinh Húc thoáng thả lỏng cơ thể, cũng không né tránh vòng ôm của Tiêu Lương Văn, nhắm mắt nói: “Ngày hôm qua tôi đi suốt đêm đến, đêm ngủ không ngon, rất mệt.”
Tiêu Lương Văn nói: “Ở đây ngủ một lát đi.”
“Được.”
Đinh Húc lơ mơ đáp một tiếng, thật sự ngủ.
Đinh Húc vốn chỉ muốn nghỉ ngơi thêm một lúc, không nghĩ tới giấc ngủ này rất sâu, lúc tỉnh lại đã nửa đêm. Y đang đắp đồ của Tiêu Lương Văn, Tiêu Lương văn đang gọi điện thoại ngoài ban công, thấy y tỉnh lại thì lập tức cúp máy đi tới, trong mắt mang ý cười nói: “Tỉnh rồi sao? Đói bụng không, thức ăn em đã làm xong rồi, hâm lại cho anh là ăn được ngay.”
Đinh Húc bị huyết áp thấp nhẹ, ngồi một chỗ trên salon một lúc mới đứng dậy, hỏi Tiêu Lương Văn: “Cậu làm?”
Tiêu Lương Văn vừa bận bịu ở phòng bếp vừa nói: “Không phải, người bên chị Tử Quân đưa đến, mấy ngày nay em vẫn bận bên ngoài mãi, trong bếp chẳng chuẩn bị gì hết.”
Đinh Húc “à” một tiếng, đứng ở phòng bếp nhìn bóng lưng của hắn nói: “Chắc chị Tử Quân xây tiệm mới rồi nhỉ, cậu cho tôi địa chỉ, ngày mai tôi qua đó một chuyến.”
Bóng lưng Tiêu Lương Văn đang hâm thức ăn cứng ngắc, rồi nhanh chóng khôi phục lại bình thường, bình tĩnh nói: “Bao giờ anh đi? Em và anh cùng đi chung một chuyến.”
Đinh Húc nhớ lúc lần đầu tiên đi đón Tiêu Lương Văn là mượn danh nghĩa của Lưu Tử Quân, nhưng kiểu gặp mặt đường đột này có thể sẽ bị lộ tẩy, y nhắm mắt nói: “Không cần đâu, tôi tự đi, tôi chỉ đi tìm Phương Xuyên hỏi nhanh ít chuyện rồi đi mà thôi.”
“Nếu anh muốn tìm Phương Xuyên nói chuyện thì không cần phải đến tiệm đâu, Đồng Đồng bị bệnh, Phương Xuyên ngoài học cũng không có chuyện gì nên ở nhà chị Tử Quân chăm con bé.” Tiêu Lương Văn bưng thức ăn ra bày lên bàn, nói: “Hay em bảo anh ta trực tiếp đến tìm anh nhé.”
Đinh Húc còn nhớ Đồng Đồng là con gái Lưu Tử Quân, Lưu Tử Quân nhất mực chiều chuộng đứa bé này, sau khi đứa bé mất lúc còn nhỏ cũng không kết hôn hay nhận con nuôi. Kiếp trước lúc hắn biết Lưu Tử Quân, Đồng Đồng đã không còn, y chỉ từng thấy ảnh chụp cô bé kia trong album, cô bé khoảng bảy tám tuổi, gầy gò nhỏ bé, tay trái mắc một cây kim, tay phải giơ một con gấu trúc bông, cười lên thấy hai núm đồng tiền thật sâu.
Lúc Đồng Đồng mất, Tiêu Lương Văn vẫn chưa phất, cuộc sống của Lưu Tử Quân cũng quá khó khăn, từ những bức hình Đồng Đồng để lại có thể thấy được hoàn cảnh xung quanh cũng không tốt.
Đinh Húc chần chừ một chút, nói: “Có muốn đi bệnh viện lớn kiểm tra một chút không, làm xét nghiệm mẫu máu, xem xem rốt cuộc là vấn đề gì?”
“Đã đi khám ở mấy bệnh viện rồi, đều nói là sức đề kháng hơi thấp, chỉ có thể cung cấp thêm dinh dưỡng cho con bé thôi.” Tiêu Lương văn vừa gắp thức ăn cho hắn vừa nói: “Bác sĩ nói năm nay mới xuất hiện globulin miễn dịch ở người [0], đến lúc đó tiêm một mũi cho Đồng Đồng xem, có lẽ sẽ khá hơn một chút.”
[0]Các globulin miễn dịch(immunoglobulin: Ig) là các kháng thể, có bản chất là glycoprotein, được tổng hợp khi cơ thể bị phơi nhiễm với các kháng nguyên, có vai trò giúp hệ thống miễn dịch nhận biết và vô hiệu hóa các tác nhân lạ (chẳng hạn như vi khuẩn, virus).
Cái niên đại này từng có và phát triển một đợt sóng đi tiêm những thứ thuốc tăng sức đề kháng như thế, không ít nhà trường thầy cô đề cử trực tiếp, nhất là thời điểm thời kỳ cảm cúm, càng là một mũi mấy trăm đồng xếp hàng giành nhau tiêm. Đinh Húc nhớ Chung Tiệp cũng từng dẫn mình đi tiêm, nhớ tới cái này, hắn vội vàng buông chén đũa xuống, nói: “Điện thoại di động tôi đâu, tôi còn chưa gọi điện thoại cho nhà…”
“Em báo thay anh rồi.” Tiêu Lương Văn nhìn thoáng qua Đinh Húc, nói: “Em cầm điện thoại di động của anh, gửi cho mẹ một tin nhắn ngắn, nói là giờ anh đang ở chỗ bạn.”
Đinh Húc “ừ” một tiếng, cũng không có phản ứng đặc biệt.
Tiêu Lương Văn lại nói: “Lúc chiều muộn có một người tên Phó Đông Ly gọi cho anh.”
Đinh Húc nói: “Cậu ta có nói chuyện gì hay không?”
“Người đó hẹn thời gian cùng về trường với anh, hỏi lúc nào anh tiện về trường lĩnh học bổng.” Tiêu Lương Văn yên lặng một chút, nói: “Bao giờ thì anh đi? Em cùng anh đi, em không yên tâm gã giáo viên trường các anh được.”
Đinh húc nhớ tới là lòng cũng phát phiền, cau mày cũng không phản đối đề nghị của Tiêu Lương Văn, kiếp trước lúc đó y chuyển trường, cũng không biết gã thầy số học cuối cùng ra sao, y nhìn Tiêu Lương Văn một cái, hỏi: “Công việc của cậu không gấp sao?”
Tiêu Lương Văn nói: “Không gấp đâu, vốn là có người chuyên trách, em tới thay đội Thiếu tá Phan tiếp xúc một chút.” Là có người phụ trách chuyên biệt, nhưng không quá nghe lời, Tiêu Lương Văn đến đây tương đương với đôi mắt của Phan Phong, có lúc cũng là hai nắm đấm của Phan Phong, cụ thể làm gì thì thật sự không tiện nói tường tận với Đinh Húc.
Đinh Húc nghĩ một chút, nói: “Đại khái sau một tuần nữa, lúc tôi về trường sẽ nói với cậu.” Hắn lại hỏi Tiêu Lương Văn cách thức liên lạc với Phương Xuyên.
“Ngày mai tôi sẽ hẹn anh ta ra trò chuyện.”
Tiêu Lương Văn nghe thấy hắn không đến chỗ tiệm cơm Lưu Tử Quân, lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, cực kỳ sung sướng đưa cách thức liên lạc.
Đinh Húc hẹn Phương Xuyên gặp mặt, đến khi thấy người đó, hắn dường như không nhận ra nổi anh ta.
Phương Xuyên bây giờ vẫn là người trẻ tuổi đương lúc có chí tiến thủ nhất, hai mươi tuổi độ tuổi ra đời, một anh chàng thư sinh trắng trẻo, nhìn lịch sự nhã nhặn, chỉ là lúc cười lên khóe mắt cũng nhếch một chút, có vẻ hơi giảo hoạt. Cùng với vị Phương đại luật sư trong trí nhớ vĩnh viễn nghiêm mặt không cười, người mồm miệng cay độc thì chênh lệch rất nhiều, chỉ kể tướng mạo đã nhìn như hai người khác nhau, cũng không biết mấy năm đó Phương Xuyên đã trải qua những gì.
Phương Xuyên dẫn theo một cô bé hơn hai tuổi, anh ta ôm đứa bé, đang dùng khoai tây chiên xếp số, dạy cô bé học gì đó, thấy Đinh Húc đến thì có hơi xấu hổ nói: “Thật ngại quá, còn phải làm phiền cậu đi một chuyến, gần nhà chị Tử Quân có quán cà phê này thôi, tôi chăm Đồng Đồng thì quả thực không tiện đi xa lắm. Tiểu Tiêu có nói với tôi rồi, cụ thể thì cậu muốn hỏi gì, phân chia tài sản trong hôn nhân hả?”
“Tôi cũng đang suy xét phạm vi này, có điều tôi mong anh làm một chuyện trước.” Đinh Húc đưa một bộ hồ sơ cho Phương Xuyên, nói: “Tôi muốn làm giám định.”
Phương Xuyên sửng sốt một chút, nói: “Cậu làm giám định phương diện nào?” Anh ta theo bản năng nhận hồ sơ, thấy thứ viết trên đó thì nhất thời nhíu mày nhếch mi, Đinh Húc không làm giám định quan hệ cha con, mà là làm giám định quan thân nhân, theo ý nghĩa nghiêm ngặt đến mà nói thì quan hệ thân nhân phức tạp hơn một chút, ở đây còn bao hàm cả quan hệ huyết thống của Đinh Húc và bậc bề trên thậm chí là các thành viên trong gia tộc khác nữa.
Đinh Húc nói: “Tôi biết anh có mấy đường tắt, khả năng điều tra được thêm vài chuyện tốt hơn hẳn, tôi cung cấp cho anh địa chỉ và tên họ một người, anh điều tra giúp tôi một chút.” Y thoáng dừng, rồi lại nói: “Nếu như có thể, thì làm giám định một chút, chỉ làm với cha tôi là được rồi.”
“Tuy không phải, nhưng cậu làm những thứ này làm gì…” Phương Xuyên có phần khó hiểu, quả thật anh ta nắm giữ một vài tài nguyên có thể điều tra được rất nhiều chuyện mà bề nổi không tra được gì. Thế nhưng với tình huống như của Đinh Húc đều là cha mẹ tìm đến, còn như Đinh Húc – một đứa trẻ cầm tài liệu tới tìm thì là lần đầu anh ta gặp phải.
“Tôi muốn biết một số chuyện.” Đinh Húc ngồi trên salon nhìn anh ta, không hề có một chỗ trống nào cho việc từ chối.
Khoảng thời gian này, Đinh Húc nằm mơ càng ngày càng thường xuyên hơn, thật sự giống như một phần ký ức trước đây đã mất đi vậy, chính bản thân y cũng đang nghi ngờ liệu có phải bản thân đã quên mất chuyện gì quan trọng hay không, thế nhưng chẳng làm sao nhớ nổi. Y mốn biết nguyên nhân thật sự của những chuyện này, mà có lẽ biết rồi, nội tâm sẽ đau khổ một chút.
Nói ví dụ như, rốt cuộc y là ai.
Phương Xuyên cầm tài liệu mà hơi do dự, nhưng cắn răng một cái vẫn cứ nhận, nói: “Đơn này tôi làm, vốn dĩ muốn hoàn lương mà, ôi, lại xuống biển[1] lần nữa vậy điii ai bảo cậu là do Tiểu Tiêu giới thiệu tới chứ!”
[1] ý là quay lại con đường cũ, Phương Xuyên lại quay lại làm chuyện anh ta cho là không tốt dù trước đó anh ta đã quyết định ngừng nó rồi.
Đinh Húc nhìn anh ta, nói: “Tôi biết quy tắc rồi, tiền cọc ba bảy có đúng không?” Hắn cầm một phong bì định đưa cho Phương Xuyên, Phương Xuyên lại đưa tay đẩy về, cười nói: “Cậu là bạn của Tiểu Tiêu, vậy cũng chính là anh em của tôi, đợi lo liệu xong chuyện rồi lại đề cập đến đi.”
Đinh Húc nói cảm ơn anh ta, thanh toán tiền phần ăn trẻ em anh ta đã gọi, cô bé ở quầy lễ tân thấy dáng dấp Đinh Húc đẹp trai, còn đưa thêm một món đồ chơi, Đinh Húc cũng đưa cho Đồng Đồng chơi. Một phần ăn trẻ em và một món đồ chơi nhỏ, ngược lại lại chiếm được hảo cảm của Phương Xuyên, khi ôm Đồng Đồng tiễn chân Đinh Húc hắn cứ cười mãi.