Sau khi rời thành phố nhỏ thì Tiêu Lương Văn liên lạc rất ít, mười ngày nửa tháng mới gọi một cuộc điện thoại báo bình an, về sau dần dần càng ít.
Đinh Húc đoán là bởi vì vấn đề hoàn cảnh, Nam Cương dù sản sinh ra ngọc thế nhưng ngược lại điều kiện cũng gian khổ chút ít, dù y lo lắng cũng chẳng có cách nào cả. Thử hỏi Tiêu Lương Văn địa chỉ vài lần nhưng đối phương cũng không nói rõ hẳn, y chỉ biết cậu đang ở gần khu vực mỏ ngọc Almars.
Ngoại trừ chuyện Tiêu Lương Văn trở nên bận rộn ra, Đinh Húc cũng bắt đầu chuẩn bị rất nhiều chuyện.
Y bận chuyện thi cử của bản thân, đến khi hội thi toàn quốc kết thúc, sau khi một thầy giáo trong số đó thấy thành tích của y lúc thi, đã đặc biệt sắp xếp một cuộc thi, ngay ngày nghỉ chủ nhật tuần thứ hai.
Ở đây học tập thời gian hai tuần, ông Đinh phát bệnh, tim có bệnh cũ, nhập viện lại thành ra cảnh báo lần thứ nhất. Hôm đó ông chơi cờ cùng mấy người bạn cũ trong tiểu viện, sắc mặt đổi thoắt cái rồi té xỉu, cũng làm cho mấy ông bạn sợ hết hồn. May mắn là đưa đến bệnh viện kịp thời, cũng không nguy hiểm đến tính mạng, Đinh Húc lẳng lặng mang quần áo thay đổi cho ông, lại mang theo bài thi của mình rồi đến bệnh viện canh giường.
Bình thường ông Đinh thương y, y cũng nguyện làm vài chuyện trong khả năng của mình để báo đáp ông lão.
Chẳng qua lần này ông Đinh đã cao tuổi, thời gian nằm viện cơ thể lại nảy sinh một vài vấn đề, bác sĩ ra thông báo bệnh tình nguy kịch, bảo tất cả người nhà đến một chuyến.
Hai cô con gái của ông Đinh ở thủ đô, chạy đến kịp thời, vừa tới đã đỏ cả vành mắt, con gái lớn ở phòng bệnh chăm sóc ông, con gái nhỏ thì đi tìm bác sĩ, hỏi xem có thể chuyển viện về thủ đô hay không, muốn cho ông nơi chữa trị tốt hơn.
Lúc cô hai về vành mắt cũng đỏ nốt, cô luôn luôn là người cứng cỏi, nếu không phải lần này cơ thể của cha không tốt không chừng cũng không thấy cô đau lòng rơi lệ như vậy. Cô vào nhìn ông một lần, thấy ông ngủ rồi, nhỏ giọng nói với chị cả: “…Bác sĩ nói quan sát một thời gian ngắn nữa rồi cho chuyển viện ngay, đành nối mạch tim, cũng không còn cách nào khác… Em để cha Tôn Mục đi về trước, đến bệnh viện chính hẹn trước bác sĩ giải phẫu Đường, ai…”
Tôn Mục là con trai cô, lần này trừ bỏ không để tụi nhỏ biết ra, người lớn hai nhà cô và chị cả đều đến hết.
Nói đến đây, cô hai bỗng nhíu mày, nói giọng thoáng giận: “Cha đã như vậy rồi mà anh cả vẫn không về thăm một chút! Lúc ăn Tết đã chẳng để cha sang cái năm mới cho thoải mái rồi, nói không chừng bệnh này là do anh ấy làm cho tức mà ra đấy…”
Cô cả ngồi bên cạnh ông Đinh vội vàng ngắt lời cô, nói: “Được rồi, đừng nói nữa, chẳng cái gì chặn nổi miệng của cô cả, để cho cha bớt lo đi!”
“Ngay từ đầu em đã để nhà bớt lo còn gì, đơn vị làm việc là tự thi vào, em sờ lương tâm nói mình không cậy nhờ gì quan hệ của cha, chẳng lẽ em còn không được nói mấy câu ư?!” Cô hai mặc dù tức giận, nhưng vẫn thấp giọng, lo lắng nhìn ông Đinh nằm trên giường một lần, nói: “Cho dù cơ thể cha chúng ta thế này, bọn họ ở ngoài đó không về cũng tốt thôi, không cần phải chăm sóc, nói không chừng cha có thể vui vẻ mà sống thêm hai năm nữa đấy!”
Cô cả cau mày nói: “Phủi phui, đừng có nói mấy lời đen đủi này.” Phòng bệnh là buồng trong, cô nhìn Đinh Húc đang đắp một chiếc áo lông vũ ngủ ở phòng khách nhỏ bên ngoài, bèn giải thích giúp gia đình anh cả: “Rốt cuộc thì nhà anh ấy cũng đâu phải là không có người mà, không phải Đinh Húc vẫn luôn chăm sóc cha chúng ta đó sao…”
Cô hai nhỏ giọng nói mấy câu, hiển nhiên là không hài lòng với câu trả lời như vậy.
Chờ khi cô đi từ trong phòng bệnh ra, nhìn phòng khách nhỏ bên ngoài một lượt. Đinh Húc đã khoác áo dậy rồi, tóc rối hiếm thấy, màu tóc y không đậm, dáng vẻ tóc tai tán loạn trên trán còn không đeo mắt kính, trông còn mấy phần hình dáng thiếu niên. Đại khái là do vừa mới ngủ dậy nên vẫn còn ngẩn ngơ chút, nhưng y nhanh chóng sửa sang lại quần áo ổn thỏa, đeo mắt kính lên lại, khôi phục về dáng vẻ dĩ vãng.
Cô hai nhìn y một cái, đứng chỗ ghế salon nói: “Đinh Húc, cậu đưa chìa khóa nhà ông nội cậu cho tôi, tôi về cầm ít đồ cho ông ấy.”
“Cô muốn lấy gì?” Đinh Húc mặc quần áo lông vào, vội nói: “Bên ngoài tuyết rơi trời lạnh, để cháu đi lấy.”
Cô hai có phần không kiên nhẫn, xách túi chỉ nhìn y chứ không có ý muốn cả hai cùng đi: “Đồ ông nội cậu để chưa chắc một đứa con nít như cậu đã từng nhìn thấy, không biết đặt ở đâu đâu. Đưa chì khóa cho tôi là được, tôi tự về lấy.” Nói rồi vươn tay ra đòi.
Đinh Húc không thích giao thiệp với người khác, nhưng cũng không có nghĩa là không tự nghe ra được ý trong lời người khác, cô hai nói như vậy, căn bản là không coi y là người mình, đề phòng y. Đinh Húc lấy chùm chìa khóa từ trong túi ra đưa cho cô, cũng không nhắc lại lời vừa mới nói, chỉ hờ hững nói: “Chìa lớn là cửa ngoài viện, hai chìa bên trong là cửa gỗ.”
“Được rồi, tôi biết rồi.” Cô nhận chùm chìa rồi đặt vào ví da, xoay người đi khỏi.
Đinh Húc ngồi lại xuống ghế salon nhỏ, trầm lặng một hồi, muốn cầm sách lên đọc nữa, nhưng lòng dạ rối bời thì làm sao mà đọc nổi. Vừa rồi Đinh Húc thiếp đi một lúc, có thể là do ghế salon quá mềm, y gặp chút ác mộng, vất vả lắm mới tỉnh thì lại gặp chuyện như vậy, tâm trạng bây giờ chẳng tốt đẹp gì.
Đọc hai ba câu, rốt cuộc buông sách xuống.
Y ngửa mặt dựa lên ghế salon, nhìn trần nhà, hít một hơi thật sâu rồi thở ra, nhưng không cách nào khiến chỗ uất ức trong lòng kia tản ra được.
Buổi trưa Đinh Húc mơ thấy ác mộng, dường như có chút điềm báo gì đó, khiến y không đừng được phải vội vàng tỉnh hồn lại, thoát khỏi nó.
Y nằm mơ thấy mình biến thành hình dạng trẻ nít, khi đó đơn vị cha mẹ y mới phân nhà, một căn nhà rất nhỏ, đặt một bộ ghế salon không chênh lệch nhiều với bộ ở phòng khách nhỏ trong buồng bệnh này.
Y ngồi trên ghế salon, cực kỳ dè dặt.
Trái cây và điểm tâm đặt trên bàn nhỏ trước mặt, Đinh Húc chẳng qua chỉ nhìn mấy lần, liền nghe thấy Đinh Hoa Thành bên cạnh nhíu mày trách mắng y: “Vừa đến đã nhòm ngó lung tung, là của nhà cháu sao, cháu dám nhìn à!”
Mặt y nhất thời đỏ ửng một mảng, rất xấu hổ lúng túng, vội vàng không nhìn nữa, nói: “Không phải, con không cố ý đâu… Con…”
Chung Tiệp đi từ phòng bếp nhỏ phía sau ra, tay bưng một đĩa tôm hương cay, nhìn Đinh Húc giễu cợt mà nói: “Thành Hoa anh đừng nóng giận, nó chỉ là không được giáo dục tốt thôi, anh chờ em dạy dỗ nó thật hoàn hảo, đảm bảo khiến nó cũng học giỏi giống như anh vậy!”
Y ngồi ở đó cực kỳ lúng túng, tựa như y làm gì, nói gì cũng sai hết, bị ghét bỏ hoàn toàn, không chốn dung thân. Đinh Húc ngồi mớm trên ghế salon siết chặt ngón tay, bóp mình, để cho mình nhanh tỉnh lại một chút, nói cho bản thân rằng đây chỉ là một giấc mộng thôi…
Tỉnh lại quả nhiên là một cơn ác mộng, nhưng mà lúc cô hai tới hỏi lấy chìa khóa nhà cũ họ Đinh, cảm giác đó lại ập tới.
Đinh Húc ngồi một lúc, điện thoại rung hai lần mới phản ứng được, vội vàng cầm điện thoại di động ra ngoài hành lang nghe, một số điện thoại lạ, nhưng rất có thể là Tiêu Lương Văn gọi đến, mới vừa “alo” một tiếng, liền nghe thấy bên kia có tiếng thở hổn hà hổn hển, tiếng truyền tới tựa như tiếng thở Tiêu Lương Văn vừa chạy xong mấy cây số vậy, đều khàn nhẹ.
“Đinh Húc, có thể một thời gian ngắn nữa em mới về được, chỗ này có chút chuyện, bận rồi.”
Đinh Húc cũng đoán được hắn sẽ nói như vậy, chỉ là có phần bận tâm hoàn cảnh của Tiêu Lương Văn bấy giờ, nói: “Cậu bên đó thế nào, gặp chuyện gì, tại sao lại kéo dài thời gian về vậy? Vẫn ở chỗ mỏ ngọc đó sao?”
Gió bên Tiêu Lương Văn quá lớn, trong điện thoại nghe thấy tiếng vù vù vang dội, Tiêu Lương Văn nói một câu không rõ ràng: “Chờ một chút.” Giống như tìm một chỗ tránh gió, lúc này mới nói: “Là do có chút việc thôi, anh đừng lo lắng, đã xử lý xong rồi. Chỉ là hai ngày sắp tới muốn khởi hành, kết quả là ngọc gần được khui lên lại gặp phải một người…” Giọng nói Tiêu Lương Văn hàm chứa chút bất mãn, nhưng cũng không thật sự dám kháng nghị người kia gì cả, nói: “Em gặp phải đám Thiếu tá Phan Phong, anh ta nói là đang làm nhiệm vụ, cần em ở lại phối hợp.”
Đinh Húc nghe thấy tên Phan Phong thì yên lòng liền, trước đó ở căn cứ Phan Phong đã đề cập chuyện muốn cho Tiêu Lương Văn nhập ngũ, có lẽ đây là một cơ hội. Mày Đinh Húc thả lỏng chút, nửa đùa nửa thật nói với hắn: “Cậu nói với Thiếu tá Phan rằng, cậu có thể ở lại, nhưng phải để anh ta trả lương.”
Tiêu Lương Văn cũng cười theo, nói: “Phải rồi, đưa tiền phụ cấp một tháng ba trăm của anh ta cho em.”
Đinh Húc giảng cho hắn: “Cậu chớ có nghe anh ta, tôi nghe ông Tôn nói phụ cấp của anh ta và người khác không giống nhau, nói lại ba trăm là phụ cấp bậc Thiếu úy, của anh ta tuyệt đối không ít như vậy đâu.” Tâm trạng tốt một chút, còn xúi giục Tiêu Lương Văn: “Nhiều hơn xíu thì tự cầm tiền đi ăn chút gì đi, đừng để bị đói.”
Tiêu Lương Văn nghiêm túc đồng ý, lại nói: “Anh sắp thi rồi chứ?!”
Đinh Húc nói: “Ừ, chiều mai thi.”
Bên kia điện thoại im lặng một chút, có phần tiếc nuối nói: “Em vốn nghĩ rằng có thể chạy về, xem anh đạt thành tích tốt mà.”
Đinh Húc cười một cái, nói: “Cậu không xem tôi, tôi cũng có thể đạt thành tích tốt mà.”
Hai người trò chuyện mấy câu, Đinh Húc dặn dò Tiêu Lương Văn ở bên ngoài phải chăm sóc kỹ thân thể mình, rồi cúp điện thoại.
Tiêu Lương Văn vẫn còn ngồi xổm cạnh tường đất tránh gió tận hưởng dư vị, cầm điện thoại di động hồi lâu vẫn không chịu bỏ xuống, Phan Phong bên cạnh đạp hắn một cú, nói: “Này, nhìn thấy như chẳng rứt ra được nhỉ, đây chính là điện thoại vệ tinh đấy, vật tư quân dụng, cậu đừng có mà nghĩ ra mục đích gì xiên xẹo đó, cho cậu dùng là được lắm rồi nhé.”
Tiêu Lương Văn thiếu tẹo nữa là bị một cú của Phan Phong đạp từ trên tường xuống, ổn định lại cơ thể, đổi một tư thế khụy trước tường, mặt không đổi sắc nói: “Tôi không muốn dùng trộm.”
Phan Phong lấy điện thoại vệ tinh lại, đút vào túi mình, cười đểu nói: “Đừng tưởng tôi không biết cậu nghĩ như thế nào, nói thật cho cậu hay, những thứ cậu nghĩ kia tôi đều chơi chán rồi. Phải dùng điện thoại vệ tinh cũng được thôi, sau này cậu phải báo cáo cho tôi, một tuần cho cậu dùng một lần cũng đủ liên lạc rồi.”
Tiêu Lương Văn nói: “Nhưng mà tối nào anh cũng gọi, tôi đã thấy rồi.”
Da mặt Phan Phong dày lắm, y chẳng thèm đếm xỉa đến cái này: “Tôi có gia đình mà, đâu có giống tên tân binh lưu manh như cậu? Hờ.”
Tiêu Lương Văn nhìn Phan Phong, cũng bắt chược giống gọng y, mặt hờ hững nói: “Hờ.”
Phan Phong: “…”
Phan Phong cảm thấy có lẽ mình vừa mắt cái thằng lính này lắm đây, chứ nếu không với tính cách nóng nảy trước kia thì mình đã đánh cho Tiêu Lương Văn biết điều mới thôi luôn rồi. Cái thằng quỷ nhỏ này dám cá mè một lứa với mình mà mình còn cảm thấy nó cá tính… mà cũng chưa từng có ai như thế cả. Y khẽ sờ cằm, nhìn cậu lính lơ ngơ trước mặt, bỗng nhiên lại có chút vui vẻ, lúc trước y có nói gặp lại Tiêu Lương Văn lần nữa y liền giữ cậu ta lại trong quân, không nghĩ thật sự lại bắt gặp cậu ta ở nơi khỉ ho cò gáy như Nam Cương này, mà gặp phải y rồi cậu ta còn không có chạy.
Ở Nam Cương lúc này cây vẫn còn mang nụ hoa, nhà cửa nơi đây đều đắp lên từ đất vàng, trong sân còn có giàn nho, mặc dù mặt trời rọi vô cùng nóng gắt, nhưng mà trời cao mây thưa, phong cảnh cũng không tệ lắm.
Phan Phong lại móc một chiếc máy ảnh từ trong túi đeo lưng ra nhét vào tay Tiêu lương Văn, bản thân thì tìm một bụi cây có hoa rồi ngồi xổm xuống, tạo dáng ngay trước mặt bức tường đất, đầu cài một bông hoa hạnh màu hồng, bảo Tiêu Lương Văn chụp ảnh cho y.
Phan Phong giữ nguyên nét cười, âm thanh thoát từ hàm răng ra ngoài, nói: “Nào nào, trước tiên cậu thi hành nhiệm vụ thứ nhất đi, chụp cho tôi tấm hình. Chụp đẹp đẹp đấy nhé, nhớ lấy cả khung cảnh vào.”
Tiêu Lương Văn lùi lại sau mấy bước, cũng đứng trước mặt tường chụp cho y, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Đây thì coi là nhiệm vụ gì chứ.”
Phan Phong duy trì nụ cười đến rơi cả mồ hôi rồi, cắn răng nói: “Ít nói nhảm mẹ nó đi, bảo cậu chụp thì cứ chụp.”
Khóe miệng Tiêu Lương Văn co quắp xuống, chụp cho y mấy kiểu, Phan Phong phấn khởi cất máy ảnh đi, nói: “Được rồi, chờ khi về thành phố tìm một cái bưu điện, rồi gửi cho người nhà xem.”
Y cất đồ xong, đụng bả vai Tiêu Lương Văn một chút, nói: “Chuyện hôm qua tôi nói với cậu, đã suy nghĩ kỹ chưa?”
Tiêu Lương Văn không lên tiếng.
Trước đó, ở căn cứ Phan Phong muốn bảo hắn vào lính nhưng do còn cam đoan chưa thực hiện xong, nên từ chối. Bây giờ hắn đã không còn nợ đám Mặt Sẹo gì nữa, Phan Phong nhắc lại chuyện này, vậy là hắn do dự.
Tám năm, quá dài, hắn không chờ được. Hắn và Phan Phong không giống nhau, Phan Phong lớn lên trong đại viện của bộ đội, hắn lại ở nơi tam giáo cửu lưu[1], lớn được đến như giờ đều dựa vào chính mình, cho nên không có cảm giác mãnh liệt với bộ đội.
[1] Ám chỉ “đủ mọi dạng người trong xã hội”, hoàn cảnh hỗn tạp không tốt.
Phan Phong thấy sắc mặt hắn khó xử, lại đề nghị thêm một điều: “Hoặc là cậu đến công ty kinh doanh của đơn vị cấp dưới tôi được chứ?”
Tiêu Lương Văn thoáng sửng sốt, nối: “…Xí nghiệp quốc doanh ư?”
“Cũng không phải, thực ra phải là chi nhánh, trước đó một số đơn vị ít nhiều gì đều có mấy công ty chi nhánh, xử lý hoạt động buôn bán, nhưng mà sau đó bị làm cho nhặng xị cả lên[2]…” Phan Phong đoán những thứ bị cấp trên yêu cầu dừng này cũng chính là chuyện sẽ bị công khai vào năm sau, y xoa xoa cằm, cười giễu cợt mà nói: “Trong tay tôi đang có mấy chỉ tiêu nhân sự, biết bao người đang dòm ngó đó, nhưng mãi vẫn chưa tìm được người thích hợp để bổ nhiệm, trái lại không phạm pháp đâu, chỉ là phải lách luật thôi.”
[2]乌烟瘴气: ví von hoàn cảnh hỗn loạn, đen tối. Ở đây mọi người có thể hiểu là tham nhũng, hoặc kinh doanh không ổn v.v… đều được.
Y liếc nhìn Tiêu Lương Văn, nói dò: “Hay là trước đó Bạch Bân đã lôi kéo cậu nhập bọn rồi?”
“Không.” Tiêu Lương Văn không hiểu chuyện vòng vo quanh quéo của những người này, nói thật thì nói thật thôi. Nghĩ đi nghĩ lại lại hỏi Phan Phong: “Địa điểm ở đâu?”
Phan Phong nói: “Tỉnh X.”
Tiêu Lương Văn nhíu mày, thoáng suy xét một chút rồi đồng ý, thử ra giá cho mình: “Tôi muốn ba chiếc xe và cảng xuất khẩu.”
Phan Phong nhướn mày: “Cậu làm chuyện gì phạm pháp vi phạm kỷ cương à?”
Tiêu Lương Văn cũng không gạt y, nói: “Giống như anh vậy, lách luật thôi, lấy một lượng lớn máy phát DVD xuất khẩu bị trả về.”
Thứ này là hàng khan hiếm mới ra, làm gì có chuyện trả về, vừa nghe là biết tỏng có cách riêng Tiêu Lương Văn lấy đồ về tay rồi. Phan Phong nhìn hắn một hồi lâu, cười nói: “Ánh mắt thằng nhóc cậu được lắm nhá, tiền ở đâu ra đấy?”
Tiêu Lương Văn nói: “Thời gian trước có đổ thạch ở Đằng Xung, trúng được một miếng phỉ thúy, lấy nó làm ít tiền vốn để buôn bán nhỏ.”
Phan Phong hỏi hắn số lượng, thầm tính toán xong, cười khúc khích nói: “Làm xong đơn này thì không phải buôn bán nhỏ đâu, nhớ làm giấy tờ đầy đủ đấy.”
Tiêu Lương Văn biết thế tức là anh ta đã đồng ý, lập tức nói: “Được.”
Hai người liếc nhìn nhau, coi như thêm hiểu biết mới về bản lĩnh đối phương, nhất là Phan Phong, Tiêu Lương Văn có thể buôn bán một ít đồ điện đối với y mà nói cũng không thấm vào đâu, nhưng Tiêu Lương Văn có thể lấy được đồ thì quả thực đã là khá bản lĩnh rồi, y thầm nhận định một chút, lúc này mới quyết ý thật sự, chính thức coi Tiêu Lương Văn trở thành bạn hợp tác.