Căn nhà này lúc ấy để làm phòng trà, nên không có phòng cho khách, có mấy phòng thì khóa cũng chẳng biết bên trong chất đống thứ gì, nên phòng có thể dùng được chỉ có gác xép trên tầng hai. Bên trong có một cái sập và một bàn trà nhỏ, bỏ bàn trà xuống là có thể làm giường ngủ.
Đinh Húc tìm chăn đệm, tìm được hai cái nhưng lại có phần mỏng, may mà dưới đất còn trải thảm lông, dọn dẹp qua rồi trải chăn mền lên là có thể nằm tạm.
Đinh Húc đưa chăn cho hắn, nói: “Dùng tạm cái này trước, ngày mai tôi mang bộ mền khác sang đây.”
Tiêu Lương Văn rất dễ phục vụ, Đinh Húc đưa gì cũng đồng ý, kéo thảm lông đến gần giường Đinh Húc, tự giác bọc chặt chăn chuẩn bị ngủ.
Đinh Húc lấy chân đá đá hắn, hỏi: “Cậu định ngủ như thế này?”
Tiêu Lương Văn nhìn thoáng qua cái sập, hàm hồ nói: “Giường quá nhỏ, cậu ngủ đi.”
Vốn dĩ Đinh Húc định cho hắn ngủ ở phòng ngoài lúc này lại chẳng thể nào thốt ra được, đành đi rửa mặt, trở về chùm kín chăn đi ngủ.
Chạy ngược chạy xuôi cả một ngày, lại phải đứng trong gió lạnh ngoài trại giáo dưỡng một buổi chiểu, cơ thể đã khó chịu, người hơi nóng, nhưng y lười đi tìm thuốc uống, chỉ chùm kín chăn khẽ nhúc nhích điều chỉnh tư thế, kéo gối đi ngủ.
Trong phòng có nhiều thêm hô hấp của một người, Đinh Húc lại chẳng thấy có gì không quen.
Dựa theo kí ức kiếp trước, y với Tiêu Lương Văn xa cách nhau nhiều lắm chỉ hai ba ngày, y vẫn nhớ độ ấm vòng ôm và nhịp thở bình ổn trên vai của người này, cùng với, sức lực trên bàn tay hắn.
Có người này ở bên cạnh, y luôn cảm thấy yên tâm hơn, cũng chẳng sợ bây giờ Tiêu Lương Văn vẫn chỉ là một thiếu niên.
Đinh Húc ngủ mơ màng nặng nề, nửa đêm mơ thấy một giấc mộng, là lúc y mới ở bên Tiêu Lương Văn chưa lâu.
Người đó không hề hứng thú với hẹn hò lãng mạn, làm một tờ giấy kết hôn, trực tiếp dính chặt Đinh Húc vào người, ép y cùng đọc một lần.
Suốt cả buổi Đinh Húc đều bị hắn nhìn chằm chằm không được tự nhiên, ánh mắt Tiêu Lương Văn quá sắc bén, chỉ hận không thể lột sạch âu phục của y xuống, cái tính xâm lược trắng trợ kia, chính xác là thứ y kháng cự nhất.
Nhưng mà chỉ cần y hơi nghiêng người né tránh, ngay lập tức đối phương sẽ thay đổi một tư thế khác đến gần hơn, đến tận khi y không chịu được nữa mà tức giận, Tiêu Lương Văn mới lui ra một chút, cười nhe cả hàm răng trắng, thầm thì sát bên tai: “Đinh Húc, tối hôm nay…”
Đúng là… Đúng là đồ bất chấp lí lẽ.
Cái tên gia hỏa dáng cao da ngăm đó lại chẳng bị ảnh hưởng gì, hắn nhích lại gần lấy một vật từ trên người xuống, lần này là một tấm thẻ mỏng, là thẻ căn cước của hắn.
Hắn đưa thẻ căn cước ra nghiêm túc bảo Đinh Húc đọc ngày tháng năm sinh trên đó, lại tiếp tục nói nghiêm túc: “Đinh Húc, tôi lớn hơn ba tuổi, sau này phải gọi tôi bằng anh.”
Đinh Húc vừa giận vừa thẹn đỏ bừng mặt, đời nào chịu gọi, người nọ liền đe dọa Đinh Húc, đưa tay mân mê đôi môi y, giọng khàn khàn: “Nếu cái miệng nhỏ xinh của em không chịu nói, tôi sẽ khiến nó phải làm chuyện khác đấy.”
Đinh Húc trừng mắt nhìn hắn, giận đến độ dớm nước mắt: “Cậu dám!”
Liền cảm thấy chỗ tiếp xúc với hông mình lại cứng rắn thêm mấy phần…
Đinh Húc nằm trên giường lật người mấy lần, dãy dụa kịch liệt, rồi đột nhiên bật dậy, trên trán lấm tấm mồ hôi, thở hổn hển.
Người ngủ cạnh giường y cũng tỉnh, ngồi dậy trên sàn, mơ mơ màng màng hỏi: “Đinh Húc…?”
Cổ họng Đinh Húc bị chuyện trong giấc mơ làm cho khô khốc, đôi mắt còn mang theo hơi nước, lúc này lại sáng rực rỡ dưới ánh đèn bàn yếu ớt.
Hắn ngồi điều chỉnh tâm trạng một chút, đứng dậy khoác áo đi uống nước, Tiêu Lương Văn chần chừ một lúc, ngồi đó gọi Đinh Húc thêm một câu, “Gặp ác mộng?”
Đinh Húc “ừ” một câu, giọng khàn khàn: “Ngủ đi, tôi không sao.”
Đinh Húc đi uống chút nước, lại tìm thuốc uống, lúc quay về ngủ tiếp thì trời đã gần sáng, thế nhưng ngủ ba tiếng này ngon hơn lúc trước, cũng không mơ nữa, ngủ thẳng đến hừng đông.
Tối hôm qua ngủ không ngon lắm, Đinh Húc thức dậy cảm thấy huyết áp tụt xuống, nhìn lướt qua vị trí dưới cạnh giường, chăn mền gấp gọn gàng, nhưng người đã chẳng thấy đâu.
Tiêu Lương Văn bỏ đi không ngạc nhiên chút nào, tính hắn đề phòng cao, hôm qua ở lại một đêm đã coi như tốt rồi.
Mặc dù Đinh Húc biết trước mắt hai người còn một đoạn đường dài phải đi, nhưng cảm giác trong lòng lại lẫn lộn, đứng lên uống hớp nước, liền nghe thấy bên ngoài có tiếng “meo meo”.
Trên bàn ở phòng khách đặt một phần đồ ăn sáng, là cháo quẩy và sữa đậu nành, đã hơi vón lại. Mèo nhỏ chắc bị đói mà tỉnh, ngửi thấy mùi đồ ăn nhưng lại không trèo lên được, đang ngồi dưới đất kêu meo meo.
Đinh Húc khom người ôm mèo nhỏ lên, dùng ngón tay chọt chọt vào đầu nó, cười nói: “Đó không phải là đồ mi ăn được, chờ một lát đi.”
Có kinh nghiệm ngày hôm qua, động tác đút sữa cho mèo càng thuần thục, mèo nhỏ trông sạch sẽ hơn nhiều nhưng vẫn giữ nguyên cái tính tham ăn, ăn hai ống sữa mà vẫn bám chặt lấy ống tiêm đòi đút nữa. Đinh Húc thò tay búng nhẹ vào ót nó, đặt nó trở về ổ: “Không thể, không được ăn nữa, mi no rồi, biết chưa hả?”
Mèo nhỏ nằm trong ổ lật lật người mấy lần, bắt lấy cái đuôi mình rồi tự chơi, chơi rất vui vẻ, chẳng giống bộ dạng kẻ hôm qua gặp đại nạn suýt chết chút nào.
Đinh Húc thả nó vào hộp giấy, đặt sang một bên, sau đó mới ra ngoài.
Lúc này y đang học lớp 9, sách phụ đạo và tài liệu ôn thi đều để ở nhà, còn phải về lấy. Sau đó còn phải tính toán chuyện dọn đến phòng trà, còn tìm Tiêu Lương Văn, chuyện nhà… Y ngẩng đầu nhìn bầu trời âm u xám xịt, hít sâu một hơi, lấy lại tinh thần.
Mặc kệ như thế nào, đều phải từng bước từng bước đi hết con đường này.
Đinh Húc về đến nhà đã gần trưa, phòng khách bừa bộn, trong bếp la liệt vỏ chai rỗng, còn chưa dọn dẹp. Không khí trong phòng cũng không tốt lắm, mùi khói thuốc và nước hoa đặc sệt, khiến Đinh Húc không nhịn được nhíu mày.
Y vào phòng mình thu dọn ít quần áo mặc thường ngày, suy nghĩ một chút lại cầm thêm cho Tiêu Lương Văn một cái áo khoác thật dày, bỏ vào ba lô chuẩn bị ra ngoài.
Mới vừa ra đến phòng khách, y gặp ngay mẹ mình, tối hôm qua Chung Tiệp đi tăng hai đánh bài, bây giờ còn chưa tỉnh hẳn, nhìn thấy Đinh Húc mà vẫn ngáp liên tục, chỉ nghĩ Đinh Húc vừa mới thức dậy, nhìn hắn một cái, hỏi: “Đến lớp phụ đạo à?”
Đinh Húc ừm một tiếng.
Đại khái vẫn luôn mang bộ dạng học sinh chăm ngoan xuất sắc, Chung Tiệp cũng không nghi ngờ gì, Đinh Húc lấy hết tiền trong túi ra, rũ mắt xuống nói: “Đây là một ngàn tệ, con giữ lại bốn trăm dùng, còn lại trả cho mẹ.”
Chung Tiệp liếc mắt một cái, chút tiền lẻ này cũng chẳng bằng bà thua ván bài, chẳng qua thái độ hời hợt của Đinh Húc khiến bà có chút khó chịu: “Con cầm dùng đi, trong tay phải có tiền ngừa lúc khẩn cấp, đi ra ngoài chơi với mấy đứa con nhà họ Phó thì không cần tiết kiệm, mọi người đều nhìn vào đó, nếu không người ta lại lời ong tiếng ve, còn tưởng rằng nhà chúng ta…”
Lúc nghe xong Đinh Húc có phần không kiên nhẫn, đặt tiền xuống liền quay người ra khỏi nhà.
Chung Tiệp ở phía sau liên tục gọi y, bảo y cầm tiền theo, Đinh Húc không để ý tới bà, đẩy cửa đi nhanh ra ngoài.
Con trai vốn không thân thiết với mình, càng lớn càng xa cách, Chung Tiệp lầm bầm vài câu, cất tiền vào túi xách, cảm nhận được sức nặng của nó, mặt mày liền hớn hở, nhớ ra tối hôm qua đại sát bốn phương, thực sự quá đã nghiền. Mà đứa con trai Đinh Húc này, ở trong lòng bà Đinh Húc có thể giữ vững sự ưu tú, đem đến hư vinh cho bà là đủ rồi.
Tác giả có lời muốn nói:
Mèo nhỏ: Đinh Húc làm ổ cho ta nha…
Tiêu Lương Văn: Ta cũng có.
Mèo nhỏ: Đinh Húc đút cho ta ăn nữa.
Tiêu Lương Văn: Ta cũng thế.
Mèo nhỏ: Đinh Húc thích ta nhất~~~
Tiêu Lương Văn: Lặp lại lần nữa xem?
Mèo nhỏ: Thích nhất, thích ngươi nhất…QAQ
NEY: Bắt nạt một con mèo, quá đủ rồi!!!!