Trời còn sớm, bảo mẫu chưa đến, nên Đinh Húc tự mình xuống bếp làm bữa sáng.
Tiêu Lương Văn ngồi đợi ở phòng ăn, ông Đinh cũng tỉnh dậy, lúc bước vào nhìn thấy hắn liền cười hỏi han. “Chà, Tiểu Tiêu tới đấy à, ngày hôm qua Đinh Húc vẫn còn bảo sao cháu chưa về đấy!”
Tiêu Lương Văn đứng lên chúc Tết ông Đinh, thái độ khá cẩn trọng, “Ông nội Đinh năm mới vui vẻ.”
Ông lão cười ha hả vẫy tay ý bảo hắn ngồi xuống, người phương Bắc cho rằng qua mười lăm tháng giêng thì vẫn chưa hết Tết, vẫn có thói quen hỏi thăm nhau.
Đinh Húc bưng bánh bao và bánh quẩy đã hâm nóng xong xuôi đi ra, sữa đậu nành cũng nóng hầm hập, đặt trước mặt ông Đinh một phần, nói: “Ông nội, lúc xay sữa đậu nành này con cho thêm quả óc chó, ông nếm thử đi.” Nói xong cũng đưa cho Tiêu Lương Văn một phần tương tự, về lượng còn nhiều hơn một ít.
Ông Đinh thấy quầng thâm xanh đen dưới mí mắt Tiêu Lương Văn, trên mặt hắn cũng thấy chút uể oải, có phần lo lắng mà nói: “Lúc về đây chắc mệt lắm nhỉ? Trong nhà có phòng cho khách đấy, lát nữa cháu vào đấy nghỉ ngơi đi, dù là thanh niên thì cũng phải chú ý giữ gìn thân thể nhé.”
Đinh Húc nói: “Phòng cho khách còn chưa dọn dẹp, còn phải tháo giặt, mà bảo mẫu thì về nhà rồi.”
Tiêu Lương Văn buông đũa, vội nói: “Không cần phiền thế đâu, em ăn xong thì về nhà…”
“Đừng có giằng co qua lại nữa, ngủ tạm ở phòng tôi đi.” Đinh Húc gắp thêm cho hắn một cái bánh bao, lại nhỏ giọng hỏi mấy câu, “Sang năm mới thì lúc nào bắt đầu công chuyện?”
Tiêu Lương Văn được sủng sinh lo, nói: “Khoảng nửa tháng nữa, đợi thầy Hứa về đã.”
Đinh Húc nói: “Tốt rồi, tức là trong khoảng thời gian này cậu rảnh đúng không? Tôi đưa cậu đến chỗ này.” Đến căn cứ huấn luyện thì nên sớm không nên đến muộn, đi luôn có thể có thu hoạch sớm.
Tiêu Lương Văn đồng ý, ánh mắt nhìn Đinh Húc thoáng nét cười, Đinh Húc không phản ứng lại với hắn, chỉ là lại rót thêm cho hắn một ly sữa đậu nành.
Ông Đinh nhìn hai đứa trẻ đang thì thầm to nhỏ, hiếm mới thấy Đinh Húc nói chuyện với một người khác nhiều như vậy, nhất thời thấy vui mừng. Lúc này Đinh Húc mới có dáng vẻ của trẻ tầm tuổi này nên có, ít nhiều có người bạn chơi cùng, tính cách cũng sáng sủa thêm một ít.
Sau bữa ăn sáng, Đinh Húc dẫn Tiêu Lương Văn đi nghỉ ngơi, trước tiên thì đưa hắn sang bên cạnh tắm giặt, không giống như ở chung cư, ở nhà cũ thì phòng cung cấp nước nóng là phòng đơn độc lập. Y dọn qua giường chút, đợi một hồi, vẫn chưa thấy Tiêu Lương Văn đi ra, nên đi qua gõ cửa gọi Tiêu Lương Văn một tiếng, “Tiêu Lương Văn, cậu xong chưa?”
Cửa gỗ nhanh chóng mở ra, Tiêu Lương Văn người đầy nước mở cửa cho y, một cái khăn tắm quấn lỏng lẻo, trên người bốc ra khí lạnh, cách một khoảng không mà Đinh Húc còn cảm thấy lạnh lây sang. Y nhíu mày, chạm vào cánh tay Tiêu Lương Văn, quả nhiên lạnh toát, “Cậu không mở được nước nóng sao không gọi tôi, thời tiết này cậu dùng nước lạnh để bị cảm à!”
Tiêu Lương Văn nhích ra một chút, để y bước vào, nói: “Không sao cả, qua một chút là ổn.”
Đinh Húc đi vào mở nước nóng cho hắn, phòng tắm được thu dọn sạch sẽ, gần vòi nước đồng thau đặt một bồn tắm bằng gỗ, cao hơn nửa người. Lúc Đinh Húc chỉnh nước ấm hơi nghiêng người về phía trước, lộ một đoạn eo nhỏ ra ngoài áo lông rộng rãi, làn da dưới lớp áo lông đen lại càng thêm trắng nõn nà, quần thun cotton thì ôm trọn lấy một đôi chân thon dài, cái mông khi nhếch lên vẽ ra một vòng cong.
Tiêu Lương Văn nhìn chằm chằm cảnh đó không chuyển mắt, màu mắt tối xuống, người hắn chẳng hề lạnh, mà chỉ cảm thấy rất nóng.
Đinh húc chờ nước ấm xong, vẩy vẩy nước trên tay, dặn: “Được rồi, cậu ngâm mình lại đi, đừng để cảm mạo.”
Tiêu Lương Văn bước thêm về phía trước, dán gần đến Đinh Húc nhỏ giọng gọi tên y, tóc ướt nước dựng thẳng đứng, cặp mắt trắng đen rõ ràng hiếm thấy mang hơi nước, lông mi ướt sũng, nhìn Đinh Húc không chớp mắt.
Đinh Húc bị hắn lại gần cọ một chút, thiếu chút nữa đã ngã vào thùng tắm, “Ây, cậu làm gì thế!” Xoay người lại dùng tay chống ở ngực hắn cố gắng đẩy người ta ra một chút, nói: “Cậu tắm nhanh đi, làm cái gì đấy… Cậu, cậu đủ rồi nha! Lại đùa, về sau đừng có đến đây!”
Tiêu Lương Văn ở phía sau cười khẽ một tiếng, ghé đầu vào vai Đinh Húc cọ ướt cả người y, “Em cảm thấy cứ như đang nằm mơ vậy, không dám tin.” Hắn vẫn luôn chẳng có được thứ gì dễ dàng như thế, vì có được dễ dàng, nên đại khái muốn ôm chặt để xác minh nó vẫn còn trong tay mình chút thôi.
Đinh Húc bị hắn làm ướt quần áo, đẩy đầu hắn một phen, nói: “Tắm nước lạnh rồi mà còn chưa đủ tỉnh táo, hả?”
“Chỉ là cảm thấy có chút không chân thật, giống như từ sau khi quen anh, cuộc sống trở nên dễ dàng hơn nhiều.” Tiêu Lương Văn không dám dựa gần quá nữa, thế nhưng cũng không nỡ rời ra, thế là cứ ôm y không nhúc nhích, đầu ghé vào cổ Đinh Húc cố gắng hít, khí thở ra từ mũi nóng rừng rực. “Anh sẽ không đột nhiên ném em đi chứ?”
Đinh Húc có chút ngây người, nhưng nhanh chóng bị động tác bậy bạ của Tiêu Lương Văn làm ngứa, đẩy đầu hắn một phen, vành tai đỏ lên. “Cậu là chó à, ngửi bậy ngửi bạ cái gì đấy.”
“Ừm, tựa như thế mới có thể nhớ kỹ mùi vị của anh…”
Đinh Húc nhắm đầu hắn cốc một cái.
Tiêu Lương Văn bị đánh nhưng vẫn cười, lấy trán ngăn Đinh Húc lại rồi lại hôn Đinh Húc một chút, sau đó ngoan ngoãn đi vào tắm. Hắn vẫn nhìn Đinh Húc, trông theo Đinh Húc buông quần áo để thay xuống, lại đi ra đóng cửa rồi vòng vào, trong mắt lộ ra nghi hoặc.
Đinh Húc liếc hắn, nói: “Tắm đi, tôi nhìn cậu, tránh chút nữa lại bỏng.”
*ý Đinh Húc sợ Tiêu Lương Văn không căn được nước nóng, sợ bị bỏng.
Tiêu Lương Văn nhìn y ngồi ở đó, trong lòng không biết vui vẻ tới mức nào luôn rồi, lặn xuống thùng tắm một chút, ngay sau đó lại trồi lên đưa tay hất tóc, nhếch miệng cười, ánh mắt sáng lấp lánh.
Phòng Đinh Húc rất sạch sẽ, chỉ một chiếc giường đơn, máy tính đặt ở một bên, ghế máy tính trải đệm màu cà phê, tường kề bên có một loạt giá sách, trong sách có rất nhiều thẻ đánh dấu sách khá rực rỡ, nhìn là biết chủ nhân đọc rất thường xuyên.
Đây không phải lần đầu tiên Tiêu Lương Văn nhìn thấy phòng Đinh Húc, thế nhưng lần đầu tiên được vào ở, nhất thời không kiềm chế được mà nhìn nhiều hơn. Đinh Húc đẩy nhẹ hắn, chỉ vào giường nói: “Ngủ ở trong này một lúc đi, đến trưa thì tôi gọi cậu dậy ăn cơm.”
Tiêu Lương Văn ngu ngơ nói: “Ừm.”
Hắn ngủ trên giường Đinh Húc, có cảm giác như trên chăn vẫn còn lưu lại hương vị của Đinh Húc, nghĩ tới đoạn eo nhỏ vừa nhìn thấy, người lại nóng lên. Tiêu Lương Văn nhắm mắt xua đám tạp niệm ra khỏi đầu, dù sao đi đường cũng thật sự mệt, hắn nhắm mắt chút đã ngủ say.
Tiêu Lương Văn ngủ hơn hai giờ liền, tỉnh lại nhìn phòng một lát, lên tinh thần một chút, mặc chỉnh tề đi tìm Đinh Húc. Lúc trước áo lông Đinh Húc bị ướt, đã đổi bộ quần áo khác rồi ngồi đọc sách ở phòng khách, nhìn thấy hắn đi đến liền hỏi: “Ngủ ngon không?”
“Có, mà ông nội Đinh đâu?” Tiêu Lương Văn ngồi xuống xem xét xung quanh một chút “Ông ra ngoài rồi à?”
Đinh Húc buông sách xuống, nói: “Ông lên đơn vị, có một số việc phải xử lý.”
Tiêu Lương Văn à một tiếng, tự động ngồi xuống, còn muốn dựa vào nhưng tới lúc dựa lại bị Đinh Húc dùng sách gõ vào đầu, nói: “Đúng rồi, còn chưa hỏi chuyện cậu về tỉnh X thuê cửa hàng ra sao rồi?”
Tiêu Lương Văn trả lời hàm hồ: “Thuê rồi, chị Tử Quân đang xử lý.”
Đinh Húc không thích hỏi việc tư, nhất là chuyện liên quan đến tiền bạc như thế này, kiếp trước y ở cùng Tiêu Lương Văn cũng không có quá nhiều khúc mắc về vấn đề tiền bạc, lần này đương nhiên cũng không có hứng thú gì với chuyện Tiêu Lương Văn sử dụng tài sản của hắn như thế nào, biết hắn không lãng phí cơ hội thì an tâm, không hỏi sâu thêm.
Thấy y không hỏi thêm nữa, Tiêu Lương Văn nhẹ nhàng thở ra.
Đinh Húc nghĩ nghĩ, nói: “Sau Tết tôi muốn đến căn cứ huấn luyện cùng với ông, buổi chiều nay đi, cậu cũng đi cùng, được không?”
Tiêu Lương Văn nói: “Được, là đơn vị bộ đội mà trước kia anh đã nói sao? Em có cần mang theo gì không?”
Đinh Húc đánh giá người hắn, nghĩ lại nghĩ, nói: “Không cần mang, cậu đi là được.”
Ông Đinh liên hệ với một căn cứ huấn luyện quân sự bí mật, trên danh nghĩa là làm “cảnh vệ”, cũng thật sự là công tác cảnh vệ, chỉ là đều bảo vệ cho các nhân vật lớn người mà thường xuất hiện trên trang tin tức trung ương. Ở đây đều là những quân nhân có kinh nghiệm, là những người trâu bò, trong tay không có bản lãnh thật sự thì không thể vào được.
Bởi vì có ông Đinh đề cử, lúc bọn họ vào, nhanh chóng được phân đến một tiểu đội huấn luyện tập trận, tiểu đội trưởng của bọn họ mang theo hai mươi kí hành lý cười ha hả, nói: “Đến đây đến đây, đeo cái này trước, thử cảm giác thế nào.”
Tiêu Lương Văn nhận xong, ước lượng trong tay, sau khi khoác lên lưng, lại thò tay muốn cầm của Đinh Húc, “Anh không mang được, nặng lắm.”
Tiểu đội trưởng cũng không ngăn cản, chà chà tay nói: “Cũng có thể giúp đỡ cho nhau, không sao cả, các cậu mới đến lần đầu tiên, cảm thụ một chút trước đã, ha ha ha!”
Đinh Húc nhìn tên nham hiểm trước mắt là biết hắn đang đánh đòn ra oai phủ đầu, hắn không bảo Tiêu Lương Văn nhận bao hành lý thứ hai, nhìn tiểu đội trưởng nói: “Tôi nghe ông Lưu nói, gần đây căn cứ muốn phái mấy người ra ngoài làm nhiệm vụ phải không?”
Tiểu đội trưởng mặt đầy thâm ý của cao nhân, ẩn chứa ý cười nói: “Ai da, cái này không tiện nói nha!”
“Lúc ông Lưu đến có giao một nhiệm vụ cho tôi, bảo tôi tới phụ đạo ngoại ngữ cho những người kia, tiếng Anh hoặc tiếng Pháp, ” Đinh Húc nhìn hắn, ánh mắt không nao núng, “Tiếng Ý tôi chỉ biết một chút, có điều giao tiếp hàng ngày thì không thành vấn đề, vorrei sapere se c’è qualcuno chevuole studiare con me (tôi muốn biết có người cần tôi phụ đạo không)?”
Tiểu đội trưởng cười không nổi nữa, ánh mắt nhìn Đinh Húc đã thay đổi, bọn họ không sợ huấn luyện chịu khổ, chỉ sợ học mấy thứ tiếng chim này thôi! Ai bảo thằng nhỏ này tới đây để cho bọn họ huấn luyện, rõ ràng tới đây dạy dỗ bọn họ thì có!
Tiểu đội trường tự mình vác bao hành lý của Đinh Húc, xả ra nụ cười còn khó coi hơn khóc, bảo y đi theo mình, nói: “Bạn học Đinh, đi bên này, trưa hôm nay tôi có tiếp điện thoại của Chính ủy Lưu, chúng tôi đi ra ngoài chỉ là đi theo sau lãnh đạo, thực ra cũng không cần học bổ túc, cậu xem có thể hạ thủ lưu tình chút hay không….”
Tiêu Lương Văn nhìn Đinh Húc đi với người đó, theo bản năng cũng muốn đi cùng, lập tức bị cậu lính bên cạnh ngăn lại, “Này này, cậu đi làm gì hả, cậu cũng dạy ngoại ngữ?”
Tiêu Lương Văn lắc lắc đầu, “Không dạy.”
Cậu lính kia lập tức thu vẻ mặt đánh giá cẩn trọng lại, nghiêm mặt nói: “Cậu, đeo bao phụ trọng vào ao bùn làm nhiệm vụ! Nhìn thấy yêu cầu của huấn luyện viên viết không, bật ếch 50 cái để làm nóng người trước!”
Tiêu Lương Văn nhìn bóng lưng Đinh Húc, xác nhận y không bị bắt nạt, lúc này mới đeo hành lý làm theo lệnh.
Tác giả có lời muốn nói:
Đinh Húc (cười lạnh)”: Hổ không ra oai thì anh coi tôi là…
Tiểu Đội Trưởng: Tổ Tông! Tiểu tổ tông cậu đi đi QAQ!!!
Binh lính Giáp: Tôi không muốn nhìn thấy ngữ pháp tiếng anh anh anh~
Binh Lính Ất: au secours! (Cứu với!!! – Tiếng Pháp)
Binh Lính Bính: aiuto–!!! (Cứu với!!! – Tiếng Ý)