" Thôi tôi buồn ngủ quá, đi ngủ xíu nha. Tha cho tôi đi ạ" - Tôi năn nỉ Tịnh Nhi trả lại cho tôi bình yên.
- " Đi nhá, tha cho bạn đó" - Tịnh Nhi vừa đi tôi liền gục đầu xuống bàn, thức khuya ngủ trễ mệt mỏi đó là trạng thái của tôi hiện tại. Vậy mà bây giờ lại thêm cả một mớ vấn đề.
- Trong khi tôi đang loay hoay giữa đống vấn đề hỗn loạn của mình thì bỗng có ai đó đã xoa đầu tôi. Ai đây???? Lòng tôi hoang mang là ai??? Nhưng tôi lại không dám bật dậy để nhìn, liệu có phải giả như đã ngủ là điều tốt hơn hay không để tận sau này tôi vẫn chưa hiểu ra. Có lẽ đáp án lúc bấy giờ tôi mong chờ là Mục An nhưng đến tận sau này tôi vẫn không thể có được một đáp án chính xác.
- Vì mong chờ, vì lo sợ nên tôi đã luôn không giải đáp vấn đề ấy. Sợ rằng khi mở mắt nhìn thấy lại không phải là hình bóng trong tim nên tôi đã từ chối lời mời ấy. Trốn tránh là cách mà năm ấy tôi đã luôn chọn.
- Khi tôi bật người ngồi dậy thì đáp án đã rời xa, hy vọng đôi khi là một loại hạnh phúc. Tôi của khi ấy thà rằng mang một hy vọng mơ hồ còn hơn là đối mặt với thực tế vì tôi sợ hai từ lỡ như.
- Khi tôi xoay lưng lại, ánh mắt tôi đã chạm vào Mục An tôi bối rối xoay người lại. Bỗng lúc ấy tôi nhận ra đó thật sự là một lựa chọn đúng đắn.
- " Triệu Việt, câu tỉnh rồi hả, Mục An đi học lại rồi kìa" - An Hy với giọng nói tràn đầy sức sống như ánh mặt trời lại tiếp tục líu lo bên tôi. Mệt!!!
- " Biết sao đánh nhau chưa"
- " Thời như cậu ta nghe người ta chửi ai quan trọng với cậu ta nên mới đánh nhau đấy. Tớ cũng không rõ nữa mà không có liên quan đến cậu đâu." - An Hy đã nói đến như vậy thì tôi cũng đã yên tâm.
- " Cảm ơn nhá, mai kiểm tra Lịch Sử đấy tụi mình chia bài ra để học không"- Tôi vội vàng lái đi chủ đề khác để không phải bộc lộ quá nhiều.
- " Được nha"
- -//::------
Mơ mơ hồ hồ để ảo ảo mộng mộng cũng là một cách để chúng ta níu kéo hy vọng.