Tôi hỏi cậu ấy:" Bây giờ chúng ta giải tán đúng không"
Cậu ấy liền xoay người bước đi không nói lời nào, chỉ để lại cho tôi một bóng lưng của cậu ấy. Tôi liền bước chân đi về nhà, suy nghĩ xem lí do để nói với mẹ rằng tại sao lại về sớm như vậy, vừa đi tôi lại càng thấy cuộc sống thật là áp lực. Điểm số, mong muốn của gia đình và bạn bè.
Lúc chạy đi chỉ là thấy tuổi trẻ nên thử, còn bây giờ sau khi bình tĩnh lại, tôi lại bắt đầu lo sợ về ngày mai. Giám thị có lẽ không biết mặt tôi và sẽ không nghĩ ra tôi nhưng Mục An lại khác, tên đó chắc chắn sẽ khai ra tôi.
Điều tôi lo lắng nhất là gọi điện cho phụ huynh, điều đó sẽ làm cho ba mẹ tôi buồn, họ chắc chắn sẽ gọi vì họ sợ một kẻ như tôi lại đi tiếp xúc với Mục An. Cả ngày hôm ấy tôi cứ trằn trọc mãi không ngủ được vậy mà không biết đã ngủ thiếp đi từ lúc nào.