7
Ba ngày sau, Kiều Sở Ân y hẹn đến Đào phủ, chán nản nói: “Đám người ta theo dõi đều uống say nằm la liệt ở tiền sảnh, cũng có kẻ bỏ về từ sớm, ngoại trừ Tô tú tài thì chẳng có ai đáng nghi. Bên phía ngươi thế nào?”
Đào Vị Lăng nhìn nửa tờ danh sách trước mặt, có chút thất thần: “Cũng không có gì nhiều.”
Kiều Sở Ân méo mó cả mặt: “Không có gì nhiều là sao? Ngươi lại lười biếng phải không? Có muốn ăn đòn không?”
Kiều Sở Ân vừa giơ tay ra thì Đào Vị Lăng đã theo phản xạ tránh xa một chút: “Ta có điều tra mà.”
Kiều Sở Ân khoanh tay khó chịu: “Được rồi, nói đi.”
Đào Vị Lăng bắt đầu liệt kê: “Trước tiên là Từ lão đầu, không có ai biết đêm đó ông ta đi đâu.”
“Vậy là có khả nghi.”
“Ờ, nhưng mà ông ta bị liệt dương.”
“Vậy sao không loại trừ từ sớm?”
“Thì phải điều tra mới biết ông ta bị liệt dương, nếu không làm sao biết? Ta có phải thê tử ông ta đâu?”
Kiều Sở Ân phủi tay: “Bỏ đi, người tiếp theo…”
“Người tiếp theo là…” Đào Vị Lăng ậm ờ. “Chung sư phụ ở võ quán Hà Điền, ông ta cũng không có nhân chứng thời gian.”
“Rất khả nghi.”
“Ờ, nhưng mà ông ta cũng không làm nổi chuyện ấy.”
“Ý gì?”
“Rất tội. Trước đây ông ta và một kiếm khách giang hồ từng so tài trên đỉnh Nga Mi ba ngày ba đêm bất phân thắng bại. Sau đó, ông ta bị thương ở nơi tư mật của nam nhân.”
Kiều Sở Ân đơ mặt: “Vẫn chưa hiểu. So tài thì đánh phía trên, sao cuối cùng thành ra bị thương phía dưới?”
Đào Vị Lăng thở dài: “Vừa nãy chẳng phải nói rồi sao? So tài ba ngày ba đêm. Ngươi thử nghĩ xem có ai ba ngày ba đêm không ăn uống mà còn nhanh nhạy tinh mắt nổi không? Chung sư phụ và vị kiếm khách kia đói quá run tay, chém nhầm chỗ hiểm yếu. Hây da…thật đáng thương.”
“…”
“Tiếp theo là Tống sư gia…kỳ thật ông ta cũng không có người làm chứng đáng tin cậy nào.”
Kiều Sở Ân thu hẹp tầm mắt, không dám tuỳ tiện khẳng định nữa: “Vậy có khả nghi hay không?”
“Ờ, nhưng mà…”
Kiều Sở Ân nổi điên: “Cái gì nhưng mà hoài vậy? Ngươi không thể nói huỵch toẹt một lần ra hết sao?”
Đào Vị Lăng miễn cưỡng: “Ý của ta là ông ta cũng không có khả năng, bởi vì đêm đó ông ta ngủ chung với phụ thân ngươi. Nếu muốn cưỡng bức cũng phải là người nằm cạnh như phụ thân ngươi, chưa đến lượt ngươi đâu.”
Kiều Sở Ân mặt than, càng thêm chán nản. Đúng là tình cảnh hôm đó rất bát nháo.
“Còn có Giang đại phu…ông ta ngủ cạnh Tống sư gia, thế nên cũng không có khả năng.”
“…”
“Và còn Đồng chưởng quỹ…ờ…ông ta…”
“Đừng có bảo là ông ta ngủ cạnh Giang đại phu nha?” Kiều Sở Ân chặn họng Đào Vị Lăng.
Đào Vị Lăng bỗng nhiên bật cười: “Thế thì không phải. Thật ra ông ta ngủ cạnh Bạch lão bản, Bạch lão bản mới là người ngủ cạnh Giang đại phu.”
“…”
Kiều Sở Ân ôm đầu, rối loạn, rối loạn.
“Bởi vì đêm đó bá phụ quá cao hứng, tàn tiệc rồi vẫn kéo đám người bọn họ ở lại uống thêm buổi tiệc nhỏ nữa nên kết quả là đều ôm nhau ngủ say. Chỉ còn lại Trương đại ca và Tần tiêu đầu, ta không tìm được gì về họ.”
Kiều Sở Ân gật đầu: “Được rồi, vậy tổng kết là trong ba người Tô tú tài, Trương đại ca và Tần tiêu đầu, có một người nhất định là thủ phạm.”
Đào Vị Lăng ái ngại: “Ba người thì quá nhiều, cũng phải có điều kiện nào khác để phân biệt. Ngươi có nhớ chút gì về thủ phạm không? Giọng nói thì sao?”
Kiều Sở Ân vò vò cái đầu, hồi tưởng lại rồi nói: “Hình như hắn không có nói chuyện. Chắc chắn là sợ bị ta nhận ra giọng nói đây mà.”
“Vậy mùi hương cơ thể hoặc là một đặc điểm quan trọng nào đó?”
“Ngươi ngốc hả? Đêm đó ai cũng uống say, ngoài mùi rượu nặng ra ta làm gì còn ngửi được mùi khác? Nhưng mà…” Kiều Sở Ân chống tay nghĩ nghĩ, bỗng dưng lại nghĩ ra một chuyện tương đối quan trọng. “Ta nhớ hắn rất mạnh, thứ đó rất…nói sao nhỉ? Là rất sung mãn, đã hành hạ ta suốt một đêm không biết mệt mỏi.”
Đào Vị Lăng nuốt nước bọt: “Nam nhân nào trên giường lại không thế?”
Kiều Sở Ân đập mạnh vào bàn: “Nam nhân cũng phân biệt nhiều cấp loại. Dạng như hắn chính là đê tiện vô sỉ! À phải rồi, chỉ cần nhìn thứ đó, đúng, nhìn thứ đó của ba người kia, ta liền sẽ biết ai là thủ phạm.”
Đào Vị Lăng toát mồ hôi: “Ngươi đùa hả? Thứ đó của nam nhân ai cũng giống ai thôi mà.”
Kiều Sở Ân quả quyết kéo tay Đào Vị Lăng đi theo: “Ta đã bị hành hạ thô bạo cả đêm thì làm sao quên nổi kích thước của thứ đó? Đi, chúng ta đến nhà ba người kia nhìn thử.”
“…”