Kim Quang Dao nhìn Nhiếp Hoài Tang không nói lời nào, cười lạnh, tiếp tục nói:
"Nhiếp Hoài Tang, ngươi nói cho ta, vì sao Nhiếp thị các ngươi lại cảm thấy mặt mũi của mình lớn như vậy hả? Vì sao các ngươi cảm thấy Kim Quang Dao ta nhất định là sai hả? Vì sao Nhiếp thị các ngươi giết người thì là chính nghĩa, mà Kim Quang Dao ta giết người thì lại là làm ác? Ta tự nhận ta cũng có ân lớn với Nhiếp thị, đại ca có ân dìu dắt với ta, nhưng có lần nào không phải ta ở phía sau thay các ngươi giải quyết tốt hậu quả? Ở Bất Dạ Thiên ta bất chấp nguy hiểm tính mạng cứu hắn từ trong tay Ôn Nhược Hàn. Sau khi Xạ Nhật Chi Chinh kết thúc, Thanh Hà Nhiếp thị ngươi mượn Lan Lăng Kim thị bao nhiêu tiền để xây dựng lại Bất Tịnh Thế? Đã trả chưa? Ngươi cho rằng đó là tiền của Kim thị sao? Đó là Kim Quang Dao ta cực cực khổ khổ lắm mới kiếm được!"
Kim Quang Dao bình tĩnh cảm xúc một chút, tiếp tục mở miệng nói:
"Sau khi đại ca ngươi chết, có chuyện nào của ngươi mà không phải ta giúp ngươi giải quyết hả? Nhiếp Hoài Tang, ngươi nói cho ta biết, Kim Quang Dao ta rốt cuộc phải thế nào mới có thể báo đáp xong ân dìu dắt của Nhiếp thị các ngươi? Có phải ta thật sự nên bị cướp chiến công, xứng đáng bị mắng, nhất định phải bị đá từ trên Kim Lân Đài xuống lăn đến bậc cuối cùng không? Chết là ta xứng đáng, sống là sai lầm, đúng không?! Giết một người sống trăm người, vì sao ta giết người thì vĩnh viễn là sai, mà Nhiếp thị ngươi giết người thì vĩnh viễn là đúng?!"
Nhiếp Hoài Tang nghe Kim Quang Dao nói xong, trầm mặc trong chốc lát mới mở miệng:
"Tam ca nói năng sắc bén, ta cam bái hạ phong, không phải đối thủ của ngươi. Chỉ là... tam ca cảm thấy mình không hề sai một chút nào sao? Ngươi giết đại ca sau đó phanh thây, chẳng lẽ cũng cảm thấy mình không sai sao?"
"Ta chưa từng cảm thấy mình không sai, ta chỉ không hối hận. Nếu làm lại lần nữa, ta vẫn sẽ lựa chọn như thế. Nhiếp Hoài Tang, kỳ thật trong lòng ngươi hiểu rõ vì sao ta giết đại ca ngươi, ngươi chỉ là không chấp nhận được một kẻ đã từng là phó sứ của Thanh Hà Nhiếp thị các ngươi như ta, cuối cùng lại bước lên vị trí tiên đốc, nên mới phản kháng mà thôi. Bởi vì các ngươi đã quen Kim Quang Dao ta khom lưng uốn gối với Nhiếp thị, quen dẫm lên thể diện và tôn nghiêm của ta để thể hiện địa vị của Nhiếp thị các ngươi."
Kim Quang Dao lại rót cho mình một ly trà, uống một hơi cạn sạch, không đợi Nhiếp Hoài Tang hồi phục đã mở miệng nói tiếp:
"Còn một chuyện nữa. Nhiếp Hoài Tang, kỳ thật trong lòng ngươi cũng không quan tâm đến đại ca ngươi như ngươi biểu hiện ra ngoài, ngươi chỉ tìm một cái cớ để đối phó ta mà thôi. Theo ta được biết, sau khi đại ca chết đã hạ táng, ngươi nói hắn làm sao có thể biến thành hung thi? Đừng nói là bởi vì chấp niệm với ta quá sâu làm oán khí không tiêu tan được. Cái cớ đó chỉ để lừa trẻ con thôi.
Người của Nhiếp thị các ngươi tu luyện đao pháp cuối cùng đều linh khí bạo động đột tử, trấn an hạ táng thế nào đã là kinh nghiệm phong phú rồi. Ngươi có thể nói cho ta biết, vì sao cuối cùng đại ca lại biến thành hung thi mà đến tìm ta báo thù không? Còn có một chuyện ta tò mò hơn, phương diện tu luyện này hẳn mọi người đều biết Di Lăng lão tổ là lợi hại nhất, nhưng ngay cả Quỷ tướng quân Ôn Ninh mà hắn luyện ra có lẽ cũng không lợi hại bằng khối hung thi đại ca đây! Sao ngươi làm được vậy? Ta thật sự rất tò mò, ngươi khi nào thì trở nên lợi hại như vậy rồi, còn mạnh hơn cả Di Lăng lão tổ? Nếu ngươi nói cho ta, ta sẽ nói cho ngươi làm thế nào mà ta biết ngươi đang bày cục, thế nào?"
"Ta không biết tam ca đang nói cái gì, ta cũng không hiểu ý của tam ca. Nhưng tam ca vẫn luôn trốn tránh sự thật mình phanh thây đại ca là cớ gì? Có phải tam ca cũng đang sợ phải đối mặt với kết quả mình phanh thây đại ca kết bái của chính mình?"
"Tại sao ta phải sợ? Ta sở dĩ như vậy chính là bởi vì ta không sợ hãi, ta muốn sống. Đại ca đột nhiên biến thành hung thi vô cùng lợi hại muốn tới giết ta, ta không biết làm thế nào, chỉ có thể tìm Tiết Dương giúp đỡ, nhưng cuối cùng lại phát hiện không thể trấn an oán khí của đại ca, biện pháp duy nhất tất nhiên chỉ có thể là phân hoá trấn an."
"Phương pháp trấn an có rất nhiều, tam ca lại cố tình đem đại ca phanh thây, thật đúng là biện pháp hay."
"Đúng rồi, phương pháp trấn an nhiều như vậy, vì sao đại ca hạ táng rồi vẫn không trấn an được, ngược lại biến thành hung thi chứ? Nhiếp Hoài Tang, ngươi làm đệ đệ ruột của đại ca mà còn có thể lấy xác chết của đại ca ngươi ra đánh cược chứ không phải đưa hắn và luân hồi, ta chỉ là huynh đệ kết bái, tại sao phải thay ngươi gánh vác trách nhiệm bảo vệ xác chết của hắn?"
Nhiếp Hoài Tang vỗ tay cho Kim Quang Dao:
"Tam ca thật là lợi hại, vĩnh viễn nắm chắc thắng lợi như vậy, bình chân như vại, bất luận sự tình gì cũng đều nằm trong khống chế của ngươi. Tai mắt và quân cờ ta chôn trong tiên môn bách gia đều bị tam ca rút sạch, hiện giờ ta lại thân bị trọng thương, chỉ sợ sống không được bao lâu nữa. Tam ca, khi bị buộc đến đường cuồng, con người có thể làm được những điều điên cuồng."
Kim Quang Dao nghe Nhiếp Hoài Tang nói, đứng lên, đi tới cửa quay đầu nhìn gã:
"Nhiếp Hoài Tang, vì sao ngươi hận ta đến vậy? Ngươi tưởng ta thật sự không biết sao? Còn nữa, làm sao ngươi dám chắc lần này ta tới không phải tương kế tựu kế? Nếu ngươi không bày cục quá lớn khiến ta không những nhất định phải chết mà còn không vào luân hồi, ta căn bản không nghĩ tới việc lấy mạng ngươi, bằng không ngươi sao có thể bình yên vô sự sống mười mấy năm?"
Kim Quang Dao nói xong không thèm liếc nhìn vẻ mặt của Nhiếp Hoài Tang, lập tức mở cửa đi ra ngoài.