"Đến sớm vậy?"
Neil chầm chậm bước đến, bàn tay đập nhẹ vào vai Kenneth. Kenneth vội thu cảm xúc lại nhưng đã bị Neil nhìn thấy. Cậu bạn nhíu mày thở dài bất mãn, lời nói có chút làm nũng
"Aiz... Cậu còn coi mình là bạn thân không đấy"
Kenneth giả vờ "hả" một tiếng không hiểu. Neil uể oải dựa cả người vào lan can, môi hơi bĩu, ngón tay cuốn cuốn mấy lọn tóc mái không khác gì mấy cô gái làm nũng với người yêu, thân cậu huých huých vào người Kenneth
"Cậu lại giả bộ rồi!" Neil bật dậy hai tay ôm ngực trái, quay người sang Kenneth, vẻ mặt đáng thương như sắp khóc, uốn éo nói "Cậu... Có phải mình không còn quan trọng trong lòng cậu không?..."
Kenneth nén cười, tên nhóc con này chỉ được cái bày trò. Cũng hùa theo trêu đùa, vẻ mặt nghiêm nghị
"Phải!"
"Ôi! Cậu làm tan nát tim mình rồi..." Neil giả vờ loạng choạng lùi lùi mấy bước, sau đó ôm mặt quay đi "Vậy chúng ta chia tay từ đây! Tạm biệt! Huhu..."
Kenneth ôm trán, kiềm chế không cười thành tiếng. Neil vui sướng đến bên cạnh, hai tay ôm hai má cậu
"Thấy chưa? Cậu vui rồi này! Bổn công tử ta đây làm cho cậu cười rồi nhé"
Đúng là chỉ có Neil là không qua mặt được. Kenneth cong khoé môi, không nói gì tiếp tục nhìn phía xa xa.
"Ngươi tại sao lại buồn kể cho ta nghe!" Lời Neil nói quá rõ là mệnh lệnh
Im lặng một hồi, đôi mắt nâu lại thoáng tia buồn chầm chậm mở miệng
"Tôi mơ thấy mẹ"
Chỉ bốn chữ đơn giản nhưng Neil có thể hiểu rõ, nhìn qua gương mặt có chút xanh xao kia, tim Neil dấy lên một tia đau xót, hừ một tiếng, giọng đầy trách móc
"Lại không ăn hả?"
Kenneth không nói gì, Neil nắm cổ tay cậu kéo đi về phía cửa "Đi! Ta phải lấy khuôn mặt có thịt kia của ngươi lại! Nhanh!"
"Mình không có tâm trạng ăn"
"Đây là mệnh lệnh!"
Kenneth thở dài mặc cho cậu bạn kéo đi
------------------
Hôm nay thật bất ngờ, từ cổng trường đi vào lớp học Magaret không hề thấy hành động nào gây khó dễ cô. Tất cả học sinh chỉ nhìn cô một cái rồi quay đi mất. Cô sững sờ lại sinh ra nghi ngờ. Có khi nào bọn họ định ra kế hoạch đến cuối buổi mới hành động? Rất có thể!
Thấy Magaret đang đờ đẫn gì đó Hilary lay lay người, gọi
"Này!"
Bị Hilary cắt ngang dòng suy nghĩ, cô "hở" một tiếng. Thấy cô bạn ôm ôm bụng
"Sáng chưa ăn gì tớ thấy đói lắm. Đi cùng tớ xuống căn tin đi"
Chưa kịp gật đầu đã bị người nào đó tham ăn kéo tay đi rồi. Cô lắc đầu bất lực.
"Ôi! Nhìn kìa! Thật đẹp trai nha!"
Hilary than nhỏ chỉ hai người nghe thấy, con ngươi đắm đuối nhìn hai chàng trai chiều cao ngang nhau sóng vai đi vào căn tin không xa. Magaret ngước nhìn theo, nụ cười nhạt nhẽo
"Không phải ngày nào cậu cũng gặp sao? Mà hôm nay lại biểu cảm quá vậy?"
"Không phải Kenneth! Là cậu bên cạnh kìa"
Magaret đúng thật chỉ để mắt đến Kenneth mà trong khi đó không hề thấy người bên cạnh. Nhìn sang con người có vẻ mặt vui tươi kia. Cũng đẹp trai thật! Có vẻ hai người thân thiết lắm. Nhưng mà chẳng hoà hợp gì cả. Một tên không phải lạnh lùng nhưng lại vô tâm, hờ hững. Vẵn cái dáng tay đút túi quần, đi không khác gì du côn. Đáng ghét! Còn một tên thì hớn ha hớn hở, cười tươi như hoa. Đột nhiên cô chạy vụt đến, hoảng hốt kéo cánh tay của Neil ra ngoài căn tin đến nơi vắng để lại vô ánh mắt không thể không hiểu hơn. Hilary chỉ biết há hốc mồm nhìn hai dáng người khuất dạng kia. Phía đối diện cũng vậy, bạn mình bị cướp sao? Kenneth đơ người, nhíu mày khó hiểu.
Ngoài căn tin, Neil - kẻ bị kéo đi cũng không hiểu sao mình bị vậy, còn trơ mắt ra nhìn. Magaret dừng lại buông tay rời khỏi cánh tay Neil ra thở hổn hển. Neil há miệng lắp bắp
"Cậu... Cậu...là ai?"
Bấy giờ cô mới ngẩng đầu lên. Thì ra là cô gái hôm qua bị tấn công, nhìn gần quả thật là xinh xắn. Nhưng vẫn không thể hiểu nổi. Chưa kịp hỏi đã bị hành động của Magaret làm cho giật mình.
Magaret lấy hai tay bành má Neil ra để lộ hai chiếc răng khểnh sắc nhọn. Hoá ra điều làm cô lo lắng, hoảng loạn là đây
"Giấu đi! Cậu định cho người ta phát hiện à? Còn không mau giấu hai cái răng nhọn này vào đi!"
Neil vừa đau vừa khó hiểu, nhìn cô lại càng khó hiểu hơn. Cô gái này thật kì quái.
"Bỏ tay ra!"
Giọng nói quen thuộc có chút nộ khí vang lên. Cô sửng sốt, buông hai tay ra đứng trước mặt Neil dang hai tay bảo vệ. Kenneth và Hilary chạy đến lại giật mình vì hành động này, Hilary trợn mắt há hốc mồm kinh ngạc. Neil đằng sau nhăn nhó hai tay xoa xoa hai má bị đỏ ửng do bị kéo và bóp mạnh mà Magaret gây ra.
"Cậu ta đã biết chưa?" Magaret trừng mắt cảnh giác nhìn Kenneth nhưng miệng lại nói cho Neil nghe. Cả ba con người được một phen sửng sốt lần nữa cảm giác như gặp phải người ngoài hành tinh mà dĩ nhiên là không thể hiểu ngôn ngữ của nó.
"Biết? Là biết cái gì?" Neil rướn người lên phía trước để nhìn mặt cô nghiêm túc hay là đang đùa cợt. Magaret đảo mắt nhìn Kenneth rồi dừng lại trên khuôn mặt bị hành hạ đến đỏ ửng cả hai má kia, nói nhỏ chỉ hai người nghe thấy
"Chẳng lẽ cậu ta vẫn nghĩ cậu là loài người?"
"Haha...!" Đột nhiên Kenneth ôm bụng cười phá lên, mặc dù cô đã nói rất nhỏ nhưng không hiểu sao tai cậu lại nghe lọt được hết. Cậu ta cứ đứng cười ha hả chỉ còn nước mà không lăn lộn xuống đất. Neil cảm giác như bị sỉ nhục thì trừng mắt nhìn cô, hận không thể làm gì được.
Magaret nghĩ Neil là Vampire vì đặc điểm chung của nó có răng nanh dài và nhọn hoắt, chỉ khi có ý định hút máu mới hiện ra. Từ sinh ra tới giờ cô chưa từng tiếp xúc với con người nên không thể biết họ cũng có răng nanh. Vì vậy lời của Magaret muốn hỏi ở đây là Neil vẫn chưa bị phát hiện ra thân phận Vampire. Nhưng mà qua tai ba người này thành một câu chửi.
Nhục nhã! Neil nghiến răng lườm Kenneth. Rõ ràng bạn mình bị người ngoài lăng mạ thế mà vẫn có thể cười sảng khoái trước mặt. Đã thế vừa nãy ông đây không an ủi còn suýt chút nữa khao ăn rồi. Hừ!
Con người bé nhỏ im lặng từ nãy giờ do quá kinh ngạc mà đứng thần người ra mới hoảng hồn, vội vàng kéo tay Magaret về phía mình...