Nếu Em Khóc

Chương 7: Triển Huy, đừng khóc…



Tôi cứ không thể chờ đợi được thêm một khoảnh khắc nào nữa, cứ rảnh là bấm số gọi Phàn Vũ liên tục, nhưng lần này tôi nghe được câu mới hơn từ Tổng đài, ”Thuê bao tạm thời không mở máy, vui lòng gọi lại sau.”

Tôi không biết tại sao tôi cứ nóng nảy như vậy, có lẽ cũng là bởi vì khuôn mặt Xuyên ca mất bình tĩnh lần trước.

Không thể làm gì khác, tôi gửi tới Phàn Vũ một tin nhắn ngắn, ”Phàn Vũ, mau liên lạc với tôi! Tôi là Triển Huy.”

Một ngày trôi qua, tôi vẫn không nhận được bất kì hồi âm nào của hắn.

Tôi thống hận người bán đứng Phàn Vũ, tôi cũng bắt đầu hiểu tại sao nam người mẫu lần trước cứ đinh ninh là tôi với Phàn Vũ có cái gì đó, thì ra là có người cố ý tung tin đồn! Tôi cũng không biết Phàn Vũ đắc tội người nào, lần lượt xâu từng đoạn sự việc vụn vặt vừa qua lại với nhau khiến tôi phát hiện ra được rất nhiều thứ. Đầu tiên là Phàn Vũ không bao giờ tìm công việc cho ra hồn, giống như bưng bê cho quán mì, việc nào cũng là việc làm nơi công cộng, tôi chắc chắn ở công ty giao hàng lần trước kia Phàn Vũ cũng giấu giếm tên họ thật của mình nếu không sẽ đánh rắn động cỏ tới người kia.

Nhưng mà, rốt cục là hắn đắc tội với ai?

Tôi muốn hỏi Xuyên ca những gì anh ấy biết, nhưng mới vừa bước xuống tôi nhìn thấy Xuyên ca đang đứng với Lạc Kỳ dưới cửa sổ. Hai người đang hút thuốc lá, khói mù lượn lờ giữa hai người mãi không tán đi được. Anh ấy đang nói với Lạc Kỳ cái gì đó nhưng y không đáp lời, chỉ là vẻ mặt càng lúc càng u ám hơn.

Tôi ở trên lầu nhìn bọn họ.

Lúc Lạc Kỳ lơ đãng quay đầu, y nhìn tôi bâng quơ một cái nhưng lập tức tập trung hết ánh nhìn lên tôi như có đang suy nghĩ điều gì, nhưng từ đầu đến cuối vẫn cứ u ám như vậy.

Tôi rời khỏi nơi đó, Vu Song cũng đi theo. Tôi biết nãy giờ cô ta cứ nấp sau bụi cây nhìn tôi, không thể giả vờ hơn được nữa tôi bèn đem tầm mắt chuyển qua nơi đó. Cô ta chẳng qua là ngước mắt nhìn tôi, sau đó ánh mắt dần mông lung muốn khóc.

”Song Song, đừng như vậy.”

”Cố Triển Huy, em thích anh mà.”

Tôi không nghĩ tới cô ta sẽ biểu hiện như vậy nên có chút luống cuống. Vu Song bỗng từ chỗ đó chạy tới ôm chặt, đem đầu ghì trước ngực tôi.

”Cố Triển Huy! Em yêu anh!”

”Nhưng tôi không yêu cô, Song Song.” Tôi chỉ có thể nói thật.

”Không sao mà, em yêu anh là được rồi!” Vu Song càng lúc càng xiết lấy tôi.

Tôi được Vu Song ôm nhưng thân thể cứ thờ ơ. Tôi muốn cho nàng ta tự hiểu được rằng chuyện này một chút cũng không có thú vị, rất khó chịu.

Qủa nhiên, cuối cùng Vu Song cũng buông tôi ra. Cô ta ngẩng đầu nhìn tôi, mới vừa rồi ánh mắt đáng thương nay đã bị một loại nghi ngờ thay thế.

”Anh là gay sao? Triển Huy?” Vu Song thổn thức hỏi.

”Không phải.”

”Vậy là anh thích Phàn Vũ cũng sẽ không thích em sao?”

Tôi nghĩ lúc ấy nói ra những lời này tôi có hơi do dự một chút nhưng cuối cùng vẫn nói ra, ”Dù có Phàn Vũ hay không, tôi cũng sẽ không cùng cô có kết quả gì hơn nữa đâu.”

Vu Song hiển nhiên không nghĩ tôi thẳng thừng như thế, ngẩn ra sau đó xoay người chạy ra khỏi cửa.

Tôi cũng chỉ muốn nói tôi xem nàng ta chỉ như em gái, không hơn không kém, có lẽ chính tôi cũng chỉ có thể làm như vậy.

Về đến nhà, tôi hi vọng sau khi mở cửa ra tôi có thể thấy Phàn Vũ.

Nhưng mà, cửa khóa rồi, tôi giờ mới nhớ rằng chính tay tôi đã thay ổ khóa mà…

Tôi đẩy cửa từ từ ra, khoảnh khắc cửa đã hoàn toàn mở thì bên cạnh bỗng nhiên xuất hiện một thanh âm u ám,

”Cố Triển Huy đấy à?”

Tôi quay đầu, còn chưa thấy rõ mặt người hỏi tôi tôi đã bị đẩy vào nhà.

Hơn nữa bọn họ không chỉ có một người mà có tận bốn người. Sau khi đẩy tôi vào nhà người kia liền xoay người đóng cửa lại. Tôi đứng giữa sân lại còn được săm soi bởi cặp mắt của bốn người, nói không sợ là nói dối.

Bọn họ lại tiếp tục lật tung tứ hợp viện của tôi lên, vào phòng Phàn Vũ đã từng ở rồi vào phòng tôi xáo lên một lần nữa mới chịu đi ra.

Có người áp chế lấy tôi, bẻ ngoặc tay tôi về phía sau nên tôi dù có giãy dụa cũng bị bọn họ áp lại thô bạo. Hơn nữa, có người xách cái túi của tôi lên sục sạo rồi lấy ra quyển sổ và cái điện thoại bằng một vẻ hứng thú. Người cầm đầu là một người trên ba mươi tuổi, y cũng giống như người bình thường nhưng nhìn qua có chút uy nghiêm, tôi hiển nhiên tưởng tượng ra được dáng vẻ dữ tợn của y khi nổi điên lên.

Y thô lỗ lật qua lật lại quyển sổ, sau đó bật điện thoại của tôi lên.

Tôi biết rồi, bọn họ chính là muốn tìm Phàn Vũ.

Trong khi nhìn danh bạ của tôi, y ngước đầu lên rồi hỏi, ”Phàn Vũ ở đâu?”

Tôi nói ”Mấy người là ai? Tôi làm sao biết hắn ở nơi nào? Tiền mướn phòng tháng này hắn còn chưa trả, tôi cũng đang tìm hắn đây này!”

Người nọ vốn là đang chăm chú bấm điện thoại của tôi nghe được như thế liền ngẩng đầu lên nhìn sau đó cười ha hả, ”Mày cho mày nói vậy là xong chuyện à? Tiểu tử, không muốn bị đòn thì sớm nói ra! Đừng tưởng rằng mày bảo vệ được nó, nói cho mày biết, ở Bắc Kinh này không có mấy ai ”dám” bảo vệ nó đâu!”

Tôi trong lòng đương nhiên là kinh ngạc, mặc dù biết trong lời y nói có khá nhiều thứ giật gân nhưng mà Xuyên ca đã nói rồi, người kia là một người không thể chọc được.

”Tôi thật không biết, sao mấy người lại đổ chuyện này lên đầu tôi?” Tôi tận lực giả bộ giống như thật, nhưng mà cũng không phải tận lực lắm, Phàn Vũ đúng ra chỉ là khách trọ của tôi thôi mà.

”Đừng để chúng tao mất công vậy a~” Y vừa nói vừa cười rộ lên, bà mẹ nó, y thấy tin nhắn nhanh lần trước tôi gửi cho Phàn Vũ rồi! Y đem tin nhắn đó dí lên mặt tôi, may mà lúc ấy tôi chỉ viết ”Mau liên lạc với tôi” nhưng tôi vẫn lập tức căng thẳng.

Người kia đang gọi dãy số đó.

Phàn Vũ!

Làm ơn đừng ai bắt máy! Tôi tự điên cuồng khấn cầu thần linh với một vẻ mặt bình thản.

Cảm ơn trời đất, cuối cùng y cũng tức giận dập điện thoại.

Nhìn thấy biểu tình như xem vui của tôi, y đương nhiên là bị chọc giận!

Lập tức người này xách cổ áo của tôi lên, hét lớn, ”Bà nó, mày nói ngay, Phàn Vũ đâu rồi?!”

Tôi ngược lại là thản nhiên, thong dong nói, ”Đã nói rồi, tôi chỉ là chủ nhà của hắn thôi.”

Lời còn chưa nói hết, bụng tôi đã lãnh một quyền kinh khủng, cảm giác như lục phủ ngũ tạng theo đường họng mà ói ra ngoài. Đau đớn khiến tôi hít mạnh một hơi khí lạnh, quả thực là đau lắm luôn!

”Mày gạt quỷ à?!” Y gào lên.

Tôi cười nhạt một cái.

Sau đó, đương nhiên là mặt cũng ăn một quyền, lập tức miệng tôi toàn là máu, sao trên trời cứ như là rơi hết vào mắt tôi vậy. Nhưng mà tôi đặc biệt rất vui vẻ, bọn họ vẫn chưa tìm được Phàn Vũ a!

Ai ngờ chuông điện thoại tôi đột nhiên vang lên, lòng tôi không khỏi sợ hãi đến nỗi từng lỗ chân lông như nở ra thấm hết tất cả khí lạnh, quả thực là sợ lắm luôn! Người kia nhìn màn hình điện thoại một cái rồi đối với tôi lộ ra nụ cười quỷ dị xen lẫn đắc ý vô hạn.

Não tôi như bị người ta thả một quả núi vào, không ngừng chùng xuống, chùng xuống…

Y cố ý bật loa lên, đặt ở trước miệng tôi, và cái thanh âm tôi luẩn quẩn luôn trong đầu tôi, cái thanh âm tôi hằng mong đợi cũng vang lên.

”Triển Huy, tôi Phàn Vũ đây.”

Tôi liền nhanh chóng tỉnh táo mà hét lớn vào đó, ”Phàn Vũ, cúp điện thoại!”

Cũng nhanh chóng, có người nhét giẻ vào mồm tôi khiến tôi á khẩu, người kia đương nhiên là hớn hở nói vào điện thoại, ”Phàn Vũ, còn nhớ anh không? Hồ Uy nè!”

Phàn Vũ hiển nhiên là không dự liệu được thanh âm này sẽ truyền tới tai mình, phút chốc cả hai bên cùng im lặng.

Tôi không biết dùng cách nào mà tống được giẻ ra khỏi mồm, hét vào cái điện thoại, ”Phàn Vũ! Cúp ngay điện thoại cho tôi!”

Trong quãng lâu điện thoại vẫn không lên tiếng, nhưng cuối cùng tôi cũng nghe được giọng của Phàn Vũ.

”Anh đang ở đâu Hồ Uy? Tôi cùng với Cố Triển Huy không có bất kì quan hệ gì cả, đừng đánh lầm người vô tội.”

”Chả quan tâm, em biết là anh đang tìm em mà. Nếu không muốn liên lụy tới thằng nhãi này thì em cũng biết nên làm gì rồi chứ hả? Chúng anh ở ngay nhà hắn đấy, cho em nửa giờ nha~”

Nói xong, y đem điện thoại di động thảy mạnh xuống đất.

Tôi thoát ra được khỏi hai cánh tay như gọng kìm, chạy về hướng điện thoại rồi nói vọng vào trong đó, ”Phàn Vũ, đừng có quay lại, tôi không sao hết!”

Điện thoại vẫn còn kết nối, sau đó tôi nghe được giọng của Phàn Vũ, ”Huy, anh có thể thay em nuôi Đông Đông được không?”

Giờ thì đổi lượt, bốn người bên cạnh đứng xem vui còn tôi thống khổ với cái điện thoại.

Tôi gần như phát điên phóng ra cửa, cơ hồ chạy chưa được hai bước tôi ngay lập tức bị người ta đè xuống đất.

Hồ Uy cười cười nhưng lại hung tợn cảnh cáo, ”Mày đàng hoàng cho tao chút đi!”

Phàn Vũ ở trong điện thoại liền vội vàng nói, ”Anh đừng có như vậy nữa…”

Tôi hiện giờ hệt như một con cá sống bị lăn trên chảo dầu, đau khổ, tôi không thể nào tha thứ cho bản thân mình được! Nếu như tôi không gửi cái tin nhắn đó thì Phàn Vũ cũng sẽ không bị tìm ra. Tôi không biết những gì đang chờ đợi Phàn Vũ, cũng không biết những gì Phàn Vũ phải làm với những người ngày ngày lùng bắt hắn như vậy.

Khi tôi nhận thức ra được tình cảm của mình với Phàn Vũ cũng đồng nghĩa Phàn Vũ sẽ khiến phần đời còn lại của tôi không thể an lòng được nữa.

Tôi càng hi vọng hắn không đi tới này, bất kể mấy người này sẽ làm gì với tôi đi chăng nữa, tôi chỉ hi vọng, đau đớn hi vọng rằng Phàn Vũ sẽ không bao giờ xuất hiện tại nơi này!

Tôi tự cố gắng thuyết phục bản thân mình rằng Phàn Vũ chính là loại người bọn họ nói, chỉ cần ở nơi nào có lợi ích hắn sẽ xuất hiện ở nơi đó. Tôi đối với hắn không thể tính là lợi ích được, hơn nữa cũng không phải là cái gì của hắn. Phàn Vũ hoàn toàn có thể không tới, hoàn toàn có thể bỏ trốn mà, hoàn toàn đối với tôi không cần quan tâm mà lại đánh mất tự do lần nữa. Tôi đối với Phàn Vũ căn bản không thể coi là một thứ uy hiếp được! Tuyệt đối không!

Hắn là một người yêu lợi ích cho nên hắn sẽ không tới, có phải vậy không?

Rồi cuối cùng, tôi nghe được tiếng cửa khẽ mở ra.

Thần kinh tôi căng như dây đàn, căng đến nỗi tôi thấy bàn tay quen thuộc của Phàn Vũ đẩy cửa ra, tôi có cảm giác như từng sợi từng sợi đang đứt ra. Tôi trừng trừng nhìn về phía cửa, Phàn Vũ đứng ở nơi đó như lần đi bắt sáng hôm ấy, với một cái áo phông có những con số lớn như đồ tù. Trên lưng hắn cũng không có cái túi to như tôi tưởng tượng, tôi chỉ thấy sau lưng hắn là một bầu trời rất rộng, rất cao, rất nhiều sao…

Ánh mắt Phàn Vũ thấu suốt hơn mọi ngày khiến tôi hoài niệm về nụ cười và sự trong trẻo ngày ấy của hắn.

Hắn bước vào sân, đương nhiên là thấy tôi đang chết sững thảm hại giữa sân, khóe miệng có hốt hoảng nâng lên nhưng lại không phát ra âm thanh gì.

Người tên Hồ Uy kia nhìn hắn rồi cười.

Phàn Vũ không để ý tới Hồ Uy, nhẹ nhàng hỏi tôi, ”Huy, từ nay về sau anh có thể nuôi Đông Đông hộ em được không?”

Cổ họng như bị ai thắt lại, tôi thấy nghẹn đắng đến không thở nổi. Tôi muốn khóc, tôi không thể không khóc nhưng tôi biết, đây không phải là lúc. Tôi chỉ bất lực hét lên với hắn, dùng hết sức bình sinh mà hét lên, giọng tôi lạc cả đi

”Phàn Vũ, em đi ngay cho tôi, tại sao em phải tới đây hả?! Chạy ra ngoài ngay cho tôi!”

Hồ Uy giơ tay lên muốn đánh tôi nữa nhưng Phàn Vũ đột nhiên u ám nói, ”Hồ Uy.”

Y đương nhiên là buông tay hướng Phàn Vũ cười giả lả, ba người còn lại cũng buông hẳn tôi ra.

Hồ Uy nhìn tôi một cách khinh rẻ rồi nói,

”Hắn ta sẽ không báo cảnh sát đâu, chỉ có thứ đần độn ngu dốt không biết Trang ca là ai mới đi báo cảnh sát thôi.”

Tôi phát rồ nhào qua Hồ Uy, Phàn Vũ xông tới ngăn ở trước mặt tôi, hắn nắm lấy cánh tay sắp huơ ra đánh Hồ Uy của tôi thật dịu dàng.

Phàn Vũ vẫn còn nét của trẻ con, trên mặt hắn vẫn còn có ngây thơ mà. Những điều ấy khiến lòng tôi đau muốn tứa máu, mắt tôi nhòa hẳn đi.

”Huy, không sao đâu, anh đừng lo lắng.” Hắn nhìn tôi nói, ”Đông Đông ở tại một căn nhà ngoại ô, địa chỉ ở chỗ này.” Phàn Vũ chìa ra một tờ giấy ghi địa chỉ sau đó cẩn thận gấp lại, nhét vào tay tôi.

Hồ Uy đương nhiên là nhìn một cái.

”Lại phiền toái anh rồi…”

Dứt lời, Phàn Vũ đột nhiên ôm lấy tôi, hai tay hắn mảnh khảnh xiết lấy tôi. Tôi cũng đau đớn ôm lấy Phàn Vũ, cơ thể hắn đang run lên từng hồi, tôi sợ, sợ Phàn Vũ biến mất khỏi cuộc đời tôi.

Hồ Uy cũng không để cho chúng tôi như vậy, y ngay lập tức kéo Phàn Vũ ra khỏi cổng rồi tống lên xe.

Tôi thấy mặt Phàn Vũ giàn giụa nước mắt lúc nhìn tôi, cúi xuống nhìn chính mình mới phát hiện, từng giọt nước mắt cũng đang dần trượt xuống.

Tôi mất Phàn Vũ rồi sao?…

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv