Tôi lo lắng, lo lắng Phàn Vũ lại một lần nữa xảy ra chuyện, Tần Trang nếu đã muốn hạ sát thủ xuống thì cũng sẽ không tùy tiện thu tay về. Tôi vẫn cùng Phàn Vũ giữ một khoảng cách nhất định nói chuyện. Sau lần cùng Tần Trang to tiếng, vốn là đã dặn lòng không được đếm xỉa gì tới hắn nữa nhưng tôi vẫn sợ hắn còn thủ đoạn chỉ là chưa tung ra. Nhìn Phàn Vũ ngày qua ngày càng khá hơn, tôi đột nhiên liền sợ rất nhiều thứ. Thì ra con người lúc chưa cảm được hạnh phúc, hạnh phúc tới liền bắt đầu trở nên yếu ớt, sợ đông sợ tây.
Tôi cứ đứng ngoài cửa, cảnh sát cũng đã nhìn quen mắt. Đôi lúc bọn họ không cho tôi qua, tách hai người chúng tôi không cho gặp mặt.
Tình cảnh thật dở khóc dở cười.
Rốt cuộc tôi cũng đến gần được em. Tay em vẫn còng ở đầu giường, hoạt động khá bất tiện. Chẳng qua em vẫn vui vẻ ngồi đó nói chuyện với tôi, em nói chuyện trởi Nam đất Bắc, rồi nói sang chuyện em còn bé hay thường mò cá bơi lội ở khúc sông gần nhà. Rồi em còn kể chuyện hồi nhỏ em quá gầy nên bị người ta khi dễ.
”Ước gì lúc đó có anh, vậy thì tốt quá rồi.”
Em kể tới chuyện cuả mẹ và chị em. Em bảo mẹ em đã hơn 60 tuổi, chị em cũng lớn hơn em 16 tuổi. Tôi hỏi em ở nhà nhỏ nhất vậy có được cưng nhất hay không? Em cười rồi gật đầu, đúng vậy. Hai người ở nhà cái gì cũng lo cho em, lúc em tới Bắc Kinh, mẹ và chị cũng không vui lắm. Nhưng mà em muốn cải thiện cuộc sống cho hai người, muốn cho hai người sống tốt hơn một chút.
Tôi bảo, ”Chờ em được thả, chúng ta về nhà thăm hai người họ nhé.”
”Thật á?” Ánh mắt em sáng lên.
”Thật.” Tôi gật đầu chắc chắn.
Ánh mắt em long lanh, hưng phấn không ngớt. Nếu như không phải là cảnh sát dặn dò không được tiếp xúc thân thể, tôi nhất định đã ôm em một cái.
Em bảo, ”Triển Huy, anh qua đây, em muốn nói nhỏ với anh cái này.”
Tôi kề tai vào cửa sổ, em ở bên tôi thì thầm, ”Em vô cùng vui vô cùng vô cùng vui.”
”Em lại…” Tôi muốn hỏi em lại vui cái gì đây. Lời còn chưa nói hết em đột nhiên hôn má tôi một cái. Tôi ngẩn người. Em cười rực rỡ nhìn tôi, tôi cũng cười.
Tổ kịch ở bên ngoài có chút chuyện thế nên Xuyên ca qua đó.
Tôi và Lạc Kỳ ở quầy rượu của Lữ Thu, Lữ Thu bảo chị ấy đã cầu xin vị tai to mặt lớn kia, người đó nói sẽ hỗ trợ. Bây giờ Tần Trang không chết, hơn nữa Phàn Vũ lại ở trong trại tạm giam bị đả thương nghiêm trọng, tất cả đều là cơ hội. Chị bảo, hi vọng rất có thể thành công!
Tôi có chút vui lây. Nếu như Phàn Vũ được thả, tôi liền hết sức bảo vệ em.
Lạc Kỳ không nói nhiều, nhìn chằm chằm li rượu.
Lữ Thu ngó y, hỏi y có tâm sự à?
Y khẽ mỉm cười, lắc đầu một cái.
Chị ấy cũng cười, ”Lạc Kỳ lão gia lúc nào cũng có vẻ đầy bụng tâm sự nha. Tuổi thì chưa lớn lắm nhưng mà lòng dạ sâu quá à.”
Lạc Kỳ hỏi có phải vậy thật không?
Lữ Thu từ chối cho ý kiến, chị ấy lại hướng về phía tôi nói, ”Triển Huy, bây giờ Phàn Vũ thế nào rồi?”
”Đã dần khỏe. Trước giờ không biết cậu ấy thích nói chuyện như vậy, ngày nào cũng cười hì hì. Tôi thấy cậu ấy còn thoải mái hơn cả chúng ta.”
Lạc Kỳ từ tốn thêm vào, ”Chắc là sợ cậu lo lắng chứ gì.”
Tôi muốn bầu không khí vui một chút, nhưng Lạc Kỳ lại thẳng như ruột ngựa đâm vào vấn đề, tôi không né được.
Lữ Thu bảo, ”Nhìn cậu kìa Triển Huy, người ta mới nói có một câu mà mặt sa sầm thế rồi. Chị thấy được cậu thật thích Phàn Vũ. Lúc đầu là Trương Kiều, bây giờ lại là cậu, y hệt!”
Lạc Kỳ giống như nhíu mày một cái, tôi cảm thấy y thật sự có chuyện muốn nói.
Không khí bỗng nhiên ngưng lại, y hỏi, ”Chị biết Phong gia sao?”
Chị ấy thản nhiên nói, ”Đã từng nghe nói qua.”
Tôi lại nhớ người đàn ông trung niên mặt mũi hiền hòa, cử chỉ ưu nhã.
”Ông ta có phải là người giật dây Tần Trang không? Tôi nghe bảo ông ta am hiểu hắc bạch. Tần Trang năm đó đã cứu ông ta một lần thế nên ông ta mới nâng Tần Trang thăng chức. Nếu không cả đời Tần Trang cũng chỉ là tú ông của đám trai bao, làm gì có bản lĩnh lớn như vậy. Lần đó gã bảo Triển Huy đi tiếp ông ta không biết là ý gì đây.”
Lữ Thu đưa mắt nhìn tôi, ”Chỉ nói chuyện phiếm thôi phải không? Ông ấy không chơi đàn ông.”
Lạc Kỳ một lần nữa đi vào vấn đề, ”Tần Trang muốn giở trò gì, không ai biết.”
Tôi bảo, ”Chỉ cần ông ta không đụng Phàn Vũ, không có gì đáng sợ cả!”
Lữ Thu thâm sâu nhìn tôi, mỉm cười, ”Cậu đối với Phàn Vũ chị thật hết nói nổi.”
Y dặn dò, ”Triển Huy, cẩn thận đấy.”
Tôi gật đầu.
Cuộc sống vẫn chưa hạ nhiệt nổi, chúng tôi từng giây từng phút đều đề phòng hành động của Tần Trang. Lạc Kỳ vẫn đang lăn lộn lợi dụng quan hệ bạn bè, Lữ Thu cũng giúp một tay, Xuyên ca ngày nào cũng nhắn tin tới hỏi tình hình. Tựa hồ, đây là một cái vòng khép kín.
Hôm đó tôi thấy Vu Song, ả ép tóc, vẫn mặc phong cách như thế đi vào quầy rượu của Lữ Thu. Thấy tôi, ả hơi ngẩn người rồi vờ như không quen không biết, quay đầu đi chào hỏi mọi người. Tôi thấy sau lưng ả là một đứa bé trai cũng bị ả kéo qua một bên. Lữ Thu gọi ả vào nói chuyện.
Tôi đi ra ngoài.
Mọi chuyện vẫn nằm trong dự liệu của tất cả chúng tôi.
Khi vị cảnh sát kia lần nữa gọi điện cho tôi, tôi lại cho là đã xảy ra chuyện gì. Tôi để loại điện thoại di động bên người em chính là hi vọng nếu có chuyện gì em hãy lập tức gọi cho tôi. Lúc nhận được điện thoại của em, tôi trong lòng cuồng loạn, sợ một lần nữa nghe phải chuyện không muốn nghe.
Đầu bên kia nói, ”Cậu mau tới bệnh viện đi!”
”Chuyện gì?” Da đầu tôi tê dại.
”Không có chuyện gì.”
”Hả?”
”Phàn Vũ không sao. Hôm nay cậu ta không cần bị quan sát nữa, còng tay cũng đã được tháo ra. Nghe nói hình như là được thả ra.”
”Cái gì?!” Tôi cảm giác như mình sắp điên tới nơi.
Tôi gọi điện thoại cho Lạc Kỳ, vui sướng nói to, ”Cảm ơn anh nhé Lạc Kỳ, Phàn Vũ bình an rồi!”
Y lại cả kinh, tựa hồ như y cũng không biết chuyện này.
Có lẽ đó chính là Lữ Thu, thật cảm ơn chị ấy!
Trực tiếp chạy về bệnh viện, tôi vọt vào phòng bệnh, ôm Phàn Vũ vào lòng. Tôi không nói gì, cũng không biết phải nói gì, tôi chỉ ôm em như thế. Lúc buông em ra, viền mắt em đỏ ửng, há miệng nói,
”Có chuyện gì với anh thế? Vừa kéo vừa ôm! Anh lúc trước siêu thâm trầm cơ mà?”
”Không sao rồi, Phàn Vũ, mọi chuyện đều ổn rồi.”
”Vâng!” Em dốc sức gật đầu.
Phàn Vũ xuất viện là có thể về nhà ngay. Tôi nói với Đông Đông, ”Anh mày chuẩn bị về đấy nhé!”
Đông Đông ngoắc ngoắc cái đuôi to xù, giống như đã hiểu lời tôi nói.
Tôi cảm ơn Lữ Thu, Lữ Thu chỉ cười, bảo tôi vui đến cái bộ dáng này rồi, từ nay hai người có thể đầu gối tay ấp.
Tôi bảo Phàn Vũ ra viện chúng ta liền ăn một bữa thật hoành tráng.
Lữ Thu bảo được.
Tất cả dường như đã quẳng Tần Trang ra sau ót. Đến ngày Phàn Vũ xuất viện, chúng tôi mới đi tới giao lộ đột nhiên có một chiếc xe bóng bẩy dừng ngay trước mặt, kính từ từ hạ xuống lộ ra Tần Trang đã khôi phục hoàn toàn.
”Ối a, mới ca hai mà tung tăng quá nhỉ?”
Tôi siết tay Phàn Vũ, em cũng không nói gì.
”Triển Huy, đừng quên chuyện cậu đáp ứng tôi nha.”
Em nhìn tôi.
Sau đó Tần Trang ha ha cười lớn, lái xe đi.
Phàn Vũ nhìn chằm chằm tôi, tôi nghiêng đầu nói với em, ”Không có gì, anh không có đáp ứng hắn cái gì cả.”
Trong mắt em giống như là cầu xin, van lơn nói với tôi, ”Anh đừng làm như vậy, Triển Huy. Nếu không em thà ở tù, thà chết ở chỗ này!” Em kiên quyết chỉ về phía bệnh viện.
”Không mà! Anh không có.” Tôi kiên định nói.
”Anh thề đi!”
”Thề một trăm lần luôn!”
Ánh mắt em vẫn dính trên mặt tôi, nhìn tới nhìn lui, tôi biết em muốn nhìn được chút gì đáng tin trong lời thề của tôi hay không.
Tôi cười, ”Đừng khờ thế, anh nói không là không mà!”
Em vẫn không yên tâm, tôi biết.
Tần Trang, tên biến thái này cũng không để cho chúng tôi sống một ngày không buồn không lo được.
Buổi tối, chúng tôi đi ăn ở nhà hàng chúc mừng Phàn Vũ trở về, đồng thời cảm ơn Lữ Thu. Trước đó, lúc Phàn Vũ về nhà, em đã vọt ngay vào sân, ôm Đông Đông sau đó kích động cuồng sờ, một bên hăng hái nói Đông Đông Đông Đông Đông Đông Đông Đông…
Nó liếm mặt em, cái mõm hếch lên giống như đang cười vậy.
Em đi tắm, thay đồ rồi hai người đi tới nhà hàng. Lữ Thu và Lạc Kỳ đã đến trước, lúc tôi và em bước vào, chị ấy cười rộ lên, ”Coi hai người sánh đôi kìa!”
Phàn Vũ cười híp mắt, Lạc Kỳ cũng cười, ”Xem em cười thành như vậy rồi.”
”Chẳng lẽ em khóc sao?” Em bảo, ”Em đã nói là em sẽ không khóc nữa, đỡ cho mọi người khỏi nói em yêu khóc!”
Tôi đứng ở một bên mỉm cười.
Đêm hôm đó bầu không khí đặc biệt sôi nổi, giống như bạn bè tụ họp vậy.
Năng lực ăn uống của em cũng không tệ, ăn không ít sủi cảo thịt trâu. Em giống như một đứa trẻ vậy, chuyện đã qua là qua sạch, không buồn không lo. Mặc dù tôi không biết là em có quên thật không hay là em chỉ làm thế để cho tôi cảm thấy rằng em đã quên.
Cách Lữ Thu mang Phàn Vũ ra, chị ấy cũng không có nói tỉ mỉ.
Lạc Kỳ kính chị li rượu, bảo cảm ơn sự giúp đỡ của chị. Chị nhận rồi uống.
Phàn Vũ không uống rượu được liền giơ li Coca, ”Chị Thu, nói cảm ơn thôi là không đủ nhưng em không biết nói cái gì khác ngoài cảm ơn chị! Chị chính là chị ruột của em mà!”
Vốn là Lữ Thu đang giơ ly, nghe được câu nói sau cùng, tay liền run một cái. Sau đó chị vừa cười vừa nói,
”Em đã có một bà chị lại còn nhận thêm nữa sao, chị em không chừng sẽ giận đó. Ha ha, tới tới, uống!”
Em đem Coca uống hết, một li lớn cũng một hơi mà hết.
Buổi tối, về đến nhà, rửa mặt mũi xong xuôi. Chúng tôi ngồi ở trong sân, Đông Đông nằm dài bên cạnh. Đêm khuya đã thật lạnh rồi, em mặc áo khoác, đầu đội mũ len, co chân ngồi trên ghế, nhìn trời hát,
‘’Đốm nhỏ hay là ngôi sao, mặt trăng hay là nguyệt lượng
Ngọn núi ấy vẫn là ngọn núi ngày nào, cầu ao vẫn là cong cong khuất bóng…’’
Tôi cười nói “Em đang hát nhạc đệm bài ‘’Chó cái sau giậu tre’’ à?”
(Anh Huy đang trêu em Vũ, bài này là bài Ly ba tường đích ảnh tử (Bóng dáng sau giậu tre) mà anh nói là Ly ba nữ nhân cẩu (Bóng dáng chó cái sau giậu tre). Cái này là tớ hiểu hiểu rồi phiên ra thôi chứ chưa chắc chính xác, các cậu góp ý thêm nhé.)
”Là con chó không thể rời bỏ đàn bà.” Em bảo rồi lại nhìn Đông Đông, ”Đông Đông là con chó không thể rời bỏ đàn ông. Ha ha.”
”Không thể rời cũng phải rời mấy ngày thôi.”
”Anh có ý gì đấy?” Em nhìn tôi hỏi.
”Không phải là chúng ta về thăm mẹ và chị của em sao?”
Em ngồi thẳng người, mở to hai mắt, mặt đầy xúc động, ”Anh, anh nói…”
”Thật.” Tôi tiếp lời, ”Ngày mốt chúng ta khởi hành, ngày mai mua vé. Có cần thông báo cho mẹ em không?”
”Không, không cần. Em sẽ làm mẹ với chị ngạc nhiên cho xem!” Em toét miệng cười, dáng vẻ vô cùng vô cùng thỏa mãn.
Tôi bảo tôi thích em như thế này nhất. Thiên hạ ai cũng giống như em thì tốt biết mấy.
”Em vui biết bao, cao hứng biết bao!” Em nhảy cẫng lên, vui vẻ cười.
Đi ngủ, chúng tôi vẫn như trước, mỗi người mỗi giường. Tôi không sao ngủ được, em cũng thế, thân thể cứ không quen.
Tôi nhìn bóng lưng em, khẽ gọi, ”Phàn Vũ.”
”Em đây…”
”Sao thế? Chưa ngủ à?”
”Hưng phấn quá không ngủ được.”
”Qua đây.”
”A?”
”Qua chỗ anh…”
Em quay đầu, nhìn tôi, tôi cười cười.
”Anh ôm em ngủ.”
Em ngồi dậy, đi tới nằm ở bên cạnh tôi, tôi ôm eo em, nói bên tai em, ”Em gầy quá, mập nhanh lên…”
”…”
Tóc em mang mùi thơm của dầu gội, cái mùi mà ngày nào tôi cũng tắm nhưng hôm nay lại thật mới mẻ. Tôi im lặng, khẽ hôn lên cổ em.
Em quay đầu, khoảng cách giữa chúng tôi gần đến nỗi mũi tôi có thể chạm mũi em, tôi thấy ánh mắt em sáng ngời. Nhìn cánh môi của em, nơi đó tùy lúc có thể cười, từ từ, tôi hôn xuống…