- Ác quỷ của tâm hồn...? Đoạn clip trên mạng...?
Hàng loạt ý nghĩ vụt qua đầu Chương Hiểu. Vết máu bất thường, đoạn clip với không rõ. Cùng một người, sao lại có nhiều trùng hợp đến vậy? Bỗng cô có linh cảm mãnh liệt rằng có lẽ, đây không phải một tai nạn bình thường. Hoặc nó chính là...
- Gia Tuệ, mình nghĩ phải báo cảnh sát thôi.
Đang hoảng loạn trước cảnh tượng kinh khủng ấy, sau khi nghe lời nói của Chương Hiểu, sự kích động hiện rõ trên gương mặt hốc hác của Lâm Gia Tuệ. Đôi mắt cô ấy trừng lớn, hai tay không ngừng lay mạnh người Chương Hiểu
- KHông, không được...mình không muốn ngồi tù...tuyệt đối không được...Chương Hiểu xem như mình xin cậu..đừng báo cảnh sát...mình không phải cố ý...đừng báo cảnh sát mà...
Nói rồi cô ấy bật khóc, những tiếng nấc vang lên trong đêm tối lạnh lẽo và buốt giá. Có lẽ, đây chính là một trong những cảnh tượng mà cả đời Chương Hiểu không bao giờ quên được. Lâm Gia Tuệ, cô gái cứng rắn, mạnh mẽ, cô ấy của nắng ấm và hạnh phúc. Còn bây giờ thì sao? Thì ra, một khi con người ta đối mặt với khó khăn thì tất cả đều vô tình hay cố ý chối bỏ mọi thứ.
- Cậu bình tĩnh lại đi, nghe mình nói...
-Cậu nói mình sao bình tĩnh được chứ... Dù sao người ngồi tù cũng đâu phải là cậu.
Tiếng hét vang lên như phóng thích tất cả cảm xúc dồn nén trong con người Lâm Gia Tuệ. Chương Hiểu ngỡ ngàng trước những lời nói ấy. Có cái gì đó vỡ nát trong cô. Nó đau như dao cứa, nó rát như dùng muối xát vào. Chưa bao giờ, chưa bao giờ, cô tin những lời nói ấy có thế xuất phát từ Lâm Gia Tuệ. Cô biết, mình không có quyền trách cô ấy trong lúc này, càng không có tư cách ghét bỏ cô ấy vì những lời nói đó. NHưng trái tim sao vẫn đau đến thế?
Nói rồi, Lâm Gia Tuệ đứng dậy,vụt chạy đi. NHững bước chân run rẫy và khập khiễng, những lần suýt ngã rồi cố đứng lên. Đầu gối và hai tay vương đầy bùn đất, máu vẫn chảy không ngừng từ đôi tay ấy. Chương Hiểu nhìn mà tim đau buốt. Nước mắt cô rơi, mặn đắng.
Chương Hiểu cũng chạy đến, giật mạnh tay cô ấy và kéo cô ấy vào lòng siết chặt.
- Cậu nghe mình nói đi mà...Lâm Gia Tuệ, cậu nghe mình một lần thôi..Mình nghi ngờ đây không phải một tai nạn giao thông bình thường mà chính là một vụ mưu sát...Chính vì thế, Gia Tuệ à, mình phải báo cảnh sát.
- Mưu sát gì chứ?
Lâm Gia Tuệ nghe như sét đánh ngang tai. Mưu sát? Đây là ý gì?
Cô ấy nhìn Chương Hiểu, ánh nhìn bất lực và hoài nghi. Rồi từ từ quỵ xuống, gục mặt và nấc khẽ.
- Cậu báo đi, mình biết không trốn tránh được bao lâu.
Giọng nói chứa đầy sự bất lực và cam chịu. Còn đâu một cô gái kiên cường và mạnh mẽ, còn đâu một người vì chính nghĩa mà sẵn sàng quên đi tất cả kể cả bản thân. Con người vốn dĩ là một động vật yếu mềm, sống trong sự sợ hãi giữa cuộc đời vương đầy sợ hãi.
Chương Hiểu nâng cằm cô lên, mắt nhìn thẳng vào mắt Lâm Gia Tuệ, giọng nói dõng dạc như một lời tuyên thệ:
- Lâm Gia Tuệ, Chương Hiểu mình tuyệt đối không để cậu ngồi tù. Tuyệt đối không. Tin mình đi, được không?
Rất lâu, rất lâu sau, một tiếng nói rất khẽ vang lên
- Ừ.
Giọng nói hòa lẫn vào không gian. Nó như chìm đi trước bóng đêm rộng lớn, như tan đi trước máu và nước mắt của nghịch cảnh . Nhưng lại nổi rõ trong tâm trí hai con người hoảng loạn ngồi đây.
Chương Hiểu biết, đó là một quyêt định khó khăn và mạo hiểm. Nhưng cô tin mình, cô càng tin tưởng vào Lâm Gia Tuệ.
- Cao Trình, em là Chương Hiểu, có thể em vừa phát hiện một vụ án mưu sát , anh đến ngay đi.