Trình Ngạn Thâm thấy được sự ngạc nhiên cùng bất ngờ trong mắt Diệp Như. Không khó để nhận ra điều đó và cũng dễ hiểu thôi vì đây là những kiến thức khá hàn lâm.
- Thật ra, mỗi người khi nói đều có một thói quen dùng từ và ngắt câu. Ví dụ, khi căng thẳng, một số người thường dùng những chữ như à, ừ..thể hiện sự lúng túng trước khi nói sang vấn đề khác. Một số người cũng thường dùng những từ ngữ quen thuộc như khi bắt đầu một câu thường nói một vài chữ thiếu lịch sự hay sử dụng lẫn lộn tiếng Anh và tiếng Trung trong lời nói...Tất cả đều được hình thành trong một thời gian dài và dần dần nó trở thành thói quen hay đúng hơn gọi là cách nói. Mỗi người sẽ có một cách nói khác nhau. Dựa theo cách nói ấy ta có thể phân biệt được đại đa số người.
- Đại đa số sao?
- Nếu hắn cố tình bắt chước.
- Vậy sao anh chắc được hung thủ không bắt chước?
Diệp Như vừa dứt lời thì điện thoại của Trình Ngạn Thâm cũng reo lên. Anh vội vã mở điện thoại ra. Khuôn mặt anh sắt lạnh, đôi tay thì nắm chặt lấy chiếc điện thoại. Sau một hồi cau mày, anh quay lên nhìn Diệp Như, ánh mắt lúc đấy của anh làm cô hoảng sợ:
- Nhanh chóng triệu tập mọi người, tôi biết Chương Hiểu đang ở đâu.
- Sao cơ?
- Tôi nói là nhanh đi. Trình Ngạn Thâm quát lớn. Diệp NHư nhanh chóng chạy đi, cô thấy rõ được tính nghiêm trọng của vấn đề và cũng nhìn thấy rất rõ sự mất bình tĩnh trong con người Trình Ngạn Thâm.
Khoảng mười phút sau, Diệp Như quay lại. Nhưng những gì cô nhìn thấy khiến cô nảy sinh một mối nghi ngờ.
Căn phòng của Trình Ngạn Thâm đóng kín, khóa trái. Bác sĩ đang tiêm gì đó vào người anh. Vẻ mặt của cô ấy khá khó xử và miễn cưỡng. Còn Trình Ngạn Thâm, sự đau đớn hiện rõ trên gương mặt anh. Cô không biết đó là gì bởi nếu cô nhớ không nhầm khoảng hai giờ nữa anh mới đến thời gian tiêm mũi tiếp theo. Sau đó, bác sĩ nói gì đó, anh chỉ cười và rồi cô ấy khá tức giận, quay mặt bỏ đi.
Khoảng năm phút sau, anh ra khỏi phòng, mang theo sự lạnh lẽo và trầm tĩnh khác thường.
- Bác sĩ Trình, anh vừa mới phẫu thuật xong đó. Anh yên tâm giao cho chúng tôi đi
- Tôi tuyệt đối không bỏ cô ấy. Nói xong, anh quay đi, trên tay nắm chặt chiếc điện thoại.
- Được rồi, theo chỉ thị của cấp trên, do tổ trưởng Cao bị thương nên tôi sĩ là tổng chỉ huy ở đây, từ bây giờ, lời của tôi là mệnh lệnh. Mọi người nghe rõ chưa.
Giọng anh dõng dạc, đầy khí khái và nội hàm. Diệp Lan cảm thấy, hình như anh ở trong vai trò này phù hợp hơn cả, ngày đến Cao Trình chắc cũng không có được khả năng lãnh đạo trời sinh như vậy. Đôi lúc, có những người chỉ một câu nói thôi nhưng hoàn toàn có thể khiến người khác bán mạng vì mình. Và cô tin Trình Ngạn Thâm chính là người như thế .
Sau khi lên xe, anh bắt đầu vẽ một bản đồ kết cấu của tòa nhà nơi xảy ra vụ án. Từng khu vực một hiện ra rõ ràng trên từng nét vẽ của anh khiến mọi người kinh ngạc.
- Bác sĩ Trình, anh làm sao biết những thứ này. Chúng tôi dù cố gắng vẫn không lấy được bản vẽ kết cấu của tòa nhà.
- Bây giờ, hỏi những điều này quan trọng sau. Anh vừa vẽ, vừa trả lời. Ngay cả quay đầu cũng không có.
Diệp Như biết, điều này rất quan trọng nhưng không phải bây giờ. Mọi thứ đều là vô ích nếu không cứu được bác sĩ Chương.
- Mọi người nhìn vào đây. Dựa trên kết cấu này, đây là phòng giam các nghi phạm. Bên tráilà một căn phòng trống. Tiếp theo là phòng cất giữ đồ cũng là nơi chúng ta phát hiện ra cái xác thứ hai và bác sĩ Chương cũng mất tích từ đây. Kế bên đó là một căn phòng trống khác. Vậy nghĩa là, nếu hung thủ là một trong mười người bọn họ thì nếu hắn muốn qua đến phòng lưu trữ tập kích Chương Hiểu phải thông qua gian phòng trống này.
- Đúng vậy. Nhưng tôi nhớ lúc đó khi mất điện,hiện trường rất hỗn loạn nhưng chắc chắn không có ai ra khỏi cửa chính.
-Vậy nếu tất cả các căn phòng trong tòa nhà này đều thông với nhau thì sao?