Mấy lời này đúng là phong cách nói chuyện của Thẩm Tri Ý, Lệ Cảnh Minh đặt Hạ Minh Nguyệt trên sofa: “Thím Vương đi gọi điện cho bác sĩ Giang đến đây”.
Thím Vương nhìn Hạ Minh Nguyệt rồi lập tức xoay người đi gọi điện thoại.
Thẩm Tri Ý thấy hết mọi chuyện bên dưới, cô chưa từng làm chuyện gì có lỗi với Hạ Minh Nguyệt nhưng cô ta lại gài bẫy muốn đưa cô vào chỗ chết.
“Thẩm Tri Ý, cô còn gì để nói không?”, Lệ Cảnh Minh nhìn chằm chằm vào Thẩm Tri Ý, nhấc chân đi lên lầu, tiếng giày da va chạm với bậc thang như đang chà đạp vào trái tim Thẩm Tri Ý.
Lúc này mọi lời giải thích đều trở thành lời biện hộ, Lệ Cảnh Minh đang tức giận nên không nghe lọt một câu nào của Thẩm Tri Ý.
Sắc mặt Thẩm Tri Ý càng trở nên trắng bệch, lập tức đưa ra quyết định, tháo chạy vào phòng ngủ rồi khóa trái cửa lại, sau lưng dùng sức đè chặt cánh cửa.
“Thẩm Tri Ý, mở cửa ra”, âm thanh truyền vào từ bên ngoài như quỷ sa tăng vừa ra khỏi địa ngục.
Thẩm Tri Ý hít sâu một hơi, giơ tay lên cắn vào mu bàn tay, run rẩy nói: “Lệ Cảnh Minh, mọi chuyện đều do Hạ Minh Nguyệt tự biên tự diễn, tôi không đẩy cô ta, nếu không tin anh có thể xem camera”.
“Tự biên tự diễn ư?”, Lệ Cảnh Minh như đang nghe một câu chuyện cười, anh cười nhạo nói: “Cô nghĩ cô ấy là cô sao?”
Lệ Cảnh Minh nghĩ, người tự biên tự diễn trước giờ đều là Thẩm Tri Ý, lúc đầu giả vờ đáng thương gạt anh, mình bị ung thư dạ dày ở bệnh viện.
Con người là thế, người mà trước đó mình tin tưởng bỗng có ngày ấn tượng của mình về người đó giảm đi, những chuyện từng bỏ qua trong quá khứ bỗng trở nên mất kiểm soát như một cơn lũ dữ ập đến.
Giống như câu nói một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, chưa kể Lệ Cảnh Minh chưa bao giờ tin tưởng Thẩm Tri Ý.
Thẩm Tri Ý sửng sốt, lẩm bẩm: “Tôi không đẩy cô ta”.
“Cô nói Minh Nguyệt vu oan cho cô, vậy thím Vương không thể nào cũng vu oan cho cô chứ”.
“Tôi từng nói những lời đó nhưng tôi không đẩy cô ta…”
“Đủ rồi!”, Lệ Cảnh Minh ngắt lời cô: “Chỉ riêng mấy lời cô nói với Minh Nguyệt đã đủ cho cô chết một lần rồi”.
Anh không ngờ Thẩm Tri Ý lại không nhớ trừng phạt lần trước, rõ ràng cách đây không lâu anh đã từng cảnh cáo cô không được làm gì Hạ Minh Nguyệt.
Người phụ nữ này đúng là thiếu đòn, ngực Lệ Cảnh Minh phập phồng, anh nheo mắt, trong đó toát ra tia lạnh lùng: “Thẩm Tri Ý, tôi đếm đến ba phải mở cửa ra”.
Kết quả giữa mở cửa và không mở cửa đều giống nhau, vậy thì tại sao cô không đợi Lệ Cảnh Minh bình tĩnh lại rồi cô mới ra ngoài?
Nhưng ngộ nhỡ Lệ Cảnh Minh muốn nhốt cô bên trong bốn ngày như lần trước thì cô phải làm sao? Người như Lệ Cảnh Minh không có gì là anh ta không làm được.
“1…”, giọng nói trầm thấp vang lên từ bên ngoài làm loạn suy nghĩ của Thẩm Tri Ý, hai tay cô siết chặt lại với nhau, trán đã ướt đẫm mồ hôi.
“2…”, nghiến răng thốt ra một chữ, cơn giận trong lòng đã sắp lên đến đỉnh điểm, Thẩm Tri Ý lại dám không nghe lời anh?
Không đợi đến khi đếm đến ba, Lệ Cảnh Minh giơ chân lên đạp vào cửa, cánh cửa làm bằng gỗ rất chắc chắn nhưng vẫn không chịu được bạo lực của Lệ Cảnh Minh, cả cánh cửa rung lên.
Thẩm Tri Ý hoảng sợ, không dám tựa vào cửa, ánh mắt bất lực liếc nhìn xem có dùng để chặn cửa lại không.
Cô đang dịch chuyển một cái bàn, vẫn chưa đến gần thì cánh cửa trước mặt phát ra tiếng “ầm” cực lớn, cánh cửa đóng chặt lúc nãy đã vỡ vụn rồi như sắp đổ xuống.
Nhưng mấy phút sau Lệ Cảnh Minh đã đạp cánh cửa ra, Thẩm Tri Ý lập tức như một chú thỏ hoảng sợ, cô trốn vào trong một góc, cả người run rẩy, hai mắt hiện lên vẻ hoảng sợ.
Lệ Cảnh Minh bước vào phòng ngủ, vuốt lại mái tóc hơi rối của mình, khi nhìn thấy Thẩm Tri Ý trốn trong góc, anh cong môi lên, nổi giận nói: “Thẩm Tri Ý, tại sao cô không thể ngoan ngoãn nghe lời tôi? Mẹ kiếp, có phải cô muốn bị đánh không?”
Người đàn ông nói thế vẻ mặt lại rất bình tĩnh nhưng Thẩm Tri Ý biết bây giờ anh càng bình tĩnh càng có thể chứng tỏ anh tức giận thế nào.
Thẩm Tri Ý sợ hãi run rẩy nói: “Tôi không đẩy cô ta thật… tôi không…”
Thẩm Tri Ý không dám ngẩng đầu lên, cũng không dám nhắm mắt lại, cả người co rúm thành một cục như con tê tê gặp nguy hiểm, mắt nhìn chằm chằm vào cái bóng ngày càng đến gần cô, cuối cùng đôi giày da màu đen dừng lại trong tầm mắt cô.
Sức uy hiếp ép người ập đến khiến Thẩm Tri Ý cảm thấy hơi nghẹt thở.
Lệ Cảnh Minh uể oải ngồi trên giường, lấy một điếu thuốc từ trong bao ra rồi châm lửa, ngón tay dài hơi kẹp điếu thuốc, rít một hơi, khói trắng phủ lên mặt anh, ánh mắt u ám âm trầm.
Căn phòng rất yên tĩnh đến mức Thẩm Tri Ý có thể nghe được tiếng Lệ Cảnh Minh khẩy thuốc.
Lệ Cảnh Minh ngồi trước mặt cô, mùi khói thuốc xộc vào mũi cô, tàn thuốc màu cam đã được dập tắt rơi trên đầu cô.
Thẩm Tri Ý cảm thấy cổ mình như đang treo trên một sợi dây, thở cũng không được, sức uy hiếp toát ra từ trên người Lệ Cảnh Minh như đè ép lý trí của cô.
Cô chưa từng nhìn thấy Lệ Cảnh Minh đáng sợ như vậy, cô dùng sức cắn chặt môi dưới để răng thôi run cầm cập.
“Ngẩng đầu lên”.
Vai Thẩm Tri Ý rụt lại, không động đậy.
Ánh mắt Lệ Cảnh Minh lóe lên tia sát khí: “Phải để tôi lặp lại sao?”
Vì quá sợ hãi nên động tác của Thẩm Tri Ý cứng ngắc, cô chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt đã đỏ ửng.
Lệ Cảnh Minh cười nhạo, tiện tay ném điếu thuốc xuống đất rồi giẫm lên đó, ánh lửa màu cam đỏ biến thành một đốm đen làm bẩn sàn nhà được lau sạch sẽ. Anh đứng lên, chiều cao gần một mét chín đứng trước mặt Thẩm Tri Ý gần như cúi xuống nhìn gương mặt trắng bệch của cô.