Lệ Cảnh Minh vừa đưa tay chạm nhẹ một cái, cơ thể Thẩm Tri Ý lập tức cứng đờ, căng lên thấy rõ.
Đó là vị trí nhạy cảm của Thẩm Tri Ý, bị Lệ Cảnh Minh chạm vào như điện giật. Gương mặt đỏ bừng, cô vội cong người tránh đi, thế là ngã nhào xuống nước. Cô bị sặc nước, tức ngực, đau dạ dày, hơi buồn nôn.
Lệ Cảnh Minh đỡ cô dậy: “Cô giãy cái gì?”
Thẩm Tri Ý dụi đôi mắt cay xè, vừa vùng vẫy vừa rít ra từ chữ một qua kẽ răng: “Lệ Cảnh Minh, anh đừng tuỳ tiện chạm vào người tôi được không?”
Có người đẹp trong lòng, ai mà chẳng rung động? Nét mặt của Lệ Cảnh Minh ôn hoà hơn mọi khi rất nhiều. Nhìn người phụ nữ tức giận hệt một con chuột hamster đang ngồi trong lòng mình, anh buồn cười bảo: “Chạm vào thì đã sao?”
“Buồn nôn”, vẻ ghét bỏ lộ rõ trong đôi mắt Thẩm Tri Ý.
Lệ Cảnh Minh thu lại nét cười ở khoé môi, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ hoe của cô, giọng nói vừa lãnh đạm vừa lạnh lùng: “Chạm một tí thôi đã buồn nôn. Thế nếu tôi chạm vào cả người cô thì cô định chặt tay tôi hay lột da chính mình?”
Lời vừa dứt, vẻ mặt của Lệ Cảnh Minh khi nhìn Thẩm Tri Ý cũng dần dần trở nên u ám, khí thế bức bách bao phủ quanh người cô.
Thẩm Tri Ý siết chặt hai tay lại, không hề để ý đến vết thương trên tay, sắc đỏ lan dần trên băng gạc.
Lệ Cảnh Minh nhìn thấy cảnh đó, lập tức thả tay khỏi eo Thẩm Tri Ý và kiểm tra tay cô, có máu chảy ra.
Không biết có phải do hoảng sợ khi nghe những lời vừa rồi của Lệ Cảnh Minh hay không, cả cơ thể của Thẩm Tri Ý trở nên cứng đờ, gò má ửng hồng tái hẳn đi dưới ánh đèn. Một dáng vẻ đầy bối rối và chán nản, bờ vai khẽ run lên, nước trên tóc chảy dọc theo gò má rồi nhỏ xuống.
Nhìn dáng vẻ ấy của cô, Lệ Cảnh Minh không nói được gì, cứ để lửa giận cuộn trào trong lồng ngực, không có chỗ trút ra.
Sau khi cả hai yên lặng hồi lâu, Lệ Cảnh Minh hít một hơi thật sâu, vươn tay lấy chiếc khăn phủ trên đầu cô ra: “Tôi chỉ muốn xem vết thương trên sống lưng của cô thôi”.
Nơi sống lưng có một mảng đỏ ửng, có lẽ đã va phải ở đâu đó, vết thương khá nặng.
“Anh đừng tưởng là tôi không biết anh muốn làm gì”, Thẩm Tri Ý cắn môi, nước mắt chợt ứa ra: “Ánh mắt đó của anh là ánh mắt xem vết thương sao?”
Còn bảo là tắm cho cô, ngoài mặt thì có vẻ tốt bụng quan tâm lắm, thực chất là lợi dụng sờ soạng cô đến mấy lần. Sao trước đây cô không nhìn ra phần tính cách vô sỉ này của Lệ Cảnh Minh nhỉ?
Lệ Cảnh Minh thoáng khựng lại: “Chẳng lẽ không phải? Cô nghĩ tôi thèm tắm cho cô à? Bẩn thế này!”
Thẩm Tri Ý nghe vậy bèn giật khăn tắm trên đầu xuống, bực tức chỉ thẳng ra cửa phòng tắm: “Vậy anh ra ngoài, ra ngoài ngay lập tức, mời anh đi cho!”
Bây giờ Lệ Cảnh Minh mới nhìn thấy vệt nước mắt trên mặt Thẩm Tri Ý, trái tim chợt quặn thắt.
Nếu như là bình thường, ai dám đối xử với anh như thế, anh sẽ đi ngay lập tức. Nhưng bây giờ nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn quật cường ấy của Thẩm Tri Ý, anh lại không nỡ bỏ cô ở lại.
Anh đứng dậy. Thẩm Tri Ý cứ nghĩ anh sẽ rời đi, nhưng không ngờ Lệ Cảnh Minh lại lấy khăn tắm choàng lên người cô rồi bế cô dậy.
Bỗng nhiên lơ lửng giữa không trung khiến Thẩm Tri Ý phải nắm chặt vào chiếc áo ướt sũng của Lệ Cảnh Minh.
Lệ Cảnh Minh bế Thẩm Tri Ý về phòng ngủ rồi đặt cô lên giường. Biết cô sợ lạnh, anh còn lấy chăn đắp cho cô.
“Đừng nằm vội, tôi đi lấy thuốc xử lý vết thương cho cô”.
Quả nhiên, Thẩm Tri Ý không nhúc nhích nữa, giống như tìm được bến cảng của riêng mình, ngoan ngoãn náu mình vào đó.
Lệ Cảnh Minh lấy hộp y tế từ trong tủ ra, lấy dao, dung dịch sát trùng, tăm bông và gạc.
Anh ngồi xổm trước mặt Thẩm Tri Ý, cẩn thận dùng dao cắt băng gạc trên đầu gối cô, may mà chân không dính nước, vết thương không chảy máu.
Nghiêm trọng nhất là tay phải của Thẩm Tri Ý, hôm qua bị thuỷ tinh đâm, hôm nay nấu cơm lại dính nước, vết thương chưa lành mà còn hơi sưng, dịch mô vết thương rỉ máu.
Quai hàm Lệ Cảnh Minh căng cứng lại. Anh không ngờ vết thương của Thẩm Tri Ý lại nghiêm trọng như vậy. Khi anh xịt dung dịch sát trùng vào, cơ thể cô không kìm được run lên.
Tay của Thẩm Tri Ý rất đẹp, ngón tay như ngọc dương chi thượng hạng, ngón nào cũng thon dài. Nhưng vết thương lớn như vậy xuất hiện trên tay đã phá hỏng hết mỹ cảm chỉ trong chốc lát.
Lệ Cảnh Minh dùng tăm bông thấm dịch mô trên vết thương, đoạn hỏi cô: “Có đau không?”
“Chút vết thương này làm sao đau bằng việc anh đè tôi lên cửa kính để quỳ gối hết lần này đến lần khác?”, ở một góc mà Lệ Cảnh Minh không nhìn thấy, ánh mắt của Thẩm Tri Ý trở nên lạnh lẽo như băng. Cô hờ hững nói: “Vết thương không nằm trên người anh, làm sao anh biết được đau đến mức nào”.
Cũng giống như việc anh biết cô sẽ bị thương và rất sợ đau, nhưng vẫn làm cô bị thương hết lần này đến lần khác vậy.
Bây giờ Lệ Cảnh Minh lại tỏ vẻ ân cần hỏi cô “Có đau không”, anh nghĩ rằng làm vậy sẽ xoá bỏ được mọi thương đau mà cô từng nếm trải ư?
Vết thương ngoài da chỉ cần bôi thuốc là khỏi, nhưng đã bị thương vào xương rồi thì nó sẽ nhói đau mỗi lúc trời mưa.
Thẩm Tri Ý không giống như đang châm chọc Lệ Cảnh Minh. Cô muốn trả thù Lệ Cảnh Minh, để anh yêu cô, nhưng cô thực sự không thể toàn tâm toàn ý vì anh như ngày xưa nữa.
Cô không biết mình đã thay đổi hay Lệ Cảnh Minh thay đổi.
Đó là chuyện mà cô từng cảm thấy mình có thể bất chấp tất cả để đạt được, bây giờ cô lại xem nó như một con đường hiểm nguy.
Có rất nhiều chuyện, Lệ Cảnh Minh chẳng cảm thấy gì, nhưng Thẩm Tri Ý lại nhớ rất rõ, chúng tựa như vết sẹo sâu đến mức có thể thấy cả xương.