Bạch Nguyệt Sa chạy nhanh ra đường lớn mặc sức khỏe đang yếu dần. Cô nhìn ngược nhìn xuôi tìm xem có chiếc taxi nào đi ngang qua không. Nhưng trời đã khuya lắm rồi. Trên đường chỉ có vài chiếc xe lướt qua. Cô cố gắng vừa đặt xe vừa tìm xe trên đường. HIếm lắm mới có một chiếc taxi đi qua nhưng bên trong lại có người rồi.
Cố Tư Vũ thấy dáng vẻ lo lắng của cô lúc này anh chợt thầm ước được cô lo lắng cho mình một lần như vậy. Nhưng đối với những gì anh đã làm thì giờ anh không xứng với sự lo lắng đó nữa rồi.
Mất một lúc không gọi được xe, Bạch Nguyệt Sa càng sốt sắng hơn. Càng lo lắng, bệnh cô càng nặng hơn.
Cố Tư Vũ thấy vậy không chịu nổi nữa liền kéo lấy tay cô nói:
- Bây giờ cũng quá khuya rồi nên không có mấy xe chạy nữa đâu. Để anh đưa em ra đón bạn nhé?
Bạch Nguyệt Sa im lặng. Hiện tại cô rất không muốn làm phiền đến anh thêm một lần nào nữa nhưng Hạo Hiên đang cần cô lúc này nên cô cũng không thể chậm trễ thêm chút nào nữa. Cuối cùng cô vẫn đành miễn cưỡng gật đầu đồng ý đi cùng anh.
Cố Tư Vũ liền đỡ cô vào trong xe anh đỗ gần đó rồi nhanh chóng lái xe đến trường của Hạo Hiên.
- Em nhớ đường đúng không? Chỉ anh nhé!
- Ừm...
Mất một lúc xe mới đến nơi. Bạch Nguyệt Sa vội xuống xe rồi chạy đi tìm Hạo Hiên. Thấy ở giữa sân có một nhóm người đang ngồi trò chuyện ồn ào, cô liền chạy tới đó hỏi:
- Xin lỗi đã làm phiền mọi người! Ở đây có ai tên là Hạo Hiên không ạ?
- Có bạn nhé! - Một cô gái đáp lại cô - Cậu ấy đang ở góc kia kìa! - Vừa nói cô gái vừa chỉ tới cuối hàng - Cậu ấy đang ngồi ở đó!
- Cảm ơn bạn nhé!
Bạch Nguyệt Sa đi nhanh về phía Hạo Hiên đang ngồi say không biết trời đất. Cô nhéo mạnh tai của anh rồi nói:
- Mày có biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Muốn về nhà mà uống lắm vậy? Tửu lượng của mày đã không tốt rồi còn uống rõ nhiều. Mày muốn tao gọi về cho bố mẹ không?
- Mày nói nhiều quá... - Hạo Hiên nhăn mặt vì đau - Buông tao ra... Đau quá... Mà sao... mày lại ở đây?...
- Mày... Không phải mày đã gọi tao đến đây đón mày sao? - Bạch Nguyệt Sa ngạc nhiên.
- Tao gọi... cho bạn cùng phòng...- Hạo Hiên gục lên vai cô nói.
- Thằng này...
Bạch Nguyệt Sa giật lấy chiếc điện thoại của Hạo Hiên rồi tìm số của người bạn cùng phòng đó. Nhìn biệt danh lưu trong máy cô chợt hiểu ra tại sao anh lại gọi nhầm cho cô. Tên của cô và tên của cậu bạn kia đứng cạnh nhau, còn anh thì say đến mức nhìn không rõ nên ấn nhầm. Cô bất lực thở dài rồi ấn nút gọi cho cậu bạn kia.
"Alo?"
- Cậu là bạn cùng phòng của Hiên đúng không?
"Đúng rồi. Cậu là ai vậy?"
- Tôi là bạn thân của Hiên. Hiện tại cậu ấy đang ở trường uống rượu say cần người đưa về. Cậu có thể đến đón cậu ấy giúp tôi được không?
"Phiền cậu chờ tôi chút nhé! Tôi qua ngay!"
Tắt điện thoại xong, Bạch Nguyệt Sa lại vừa một tay dọn túi đồ cho Hạo Hiên, lại vừa một tay đỡ lấy anh đang tựa vào người mình.
Cố Tư Vũ đứng đằng xa nhìn cô. Dù bệnh thế nào nhưng cô vẫn sẵn sàng đến chăm sóc bạn bè lúc cần thiết như vậy. Anh lại chợt nghĩ, không biết ngày trước lúc còn yêu anh, cô đã từng có chút lo lắng nào cho anh như vậy chưa? Dù anh không cần cô đến chăm sóc như vậy nhưng những lúc anh nói rằng anh bệnh, anh có chuyện, cô có lo lắng đến mức như vậy không?
- Đi về thôi nào!
Xếp đồ xong, Bạch Nguyệt Sa cố đỡ Hạo Hiên đứng dậy dìu ra ngoài cổng. Cố Tư Vũ thấy thế liền chạy tới giúp cô một tay. Vừa ra đến nơi thì cậu bạn kia cũng vừa đến. Sau khi ổn định mọi thứ đưa Hạo Hiên về, Bạch Nguyệt sa mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng lúc này cô cũng kiệt sức rồi. Cô ngồi thụp xuống bên vỉa hè. Cả người cứ run rẩy từng hồi vì lạnh.
- Em... Em vào trong xe ngồi nghỉ ngơi rồi anh đưa em về nhé?
Cố Tư Vũ ngồi xuống đối diện xoa nhẹ đầu cô.
- Em không sao... Anh về trước đi... Em tự về được...
Dứt lời, cô đứng dậy trả áo cho anh rồi đi từng bước về nhà.
Còn anh thấy cô vẫn cố chấp như vậy cũng không chịu nổi nữa. Anh không nói lời nào mà bước nhanh đến gần cô rồi bế cô quay về xe.
- Anh làm gì vậy?... Buông em ra...
Cố Tư Vũ vẫn im lặng. Anh nhẹ nhàng đặt cô vào trong xe, cài dây an toàn cho cô rồi đóng khóa cửa xe lại. Sau đó anh cũng nhanh chóng lái xe đưa cô về.
Bạch Nguyệt Sa đã quá mệt rồi nên cô không buồn phản kháng gì nữa. Cô gục đầu lên cửa kính rồi dần chìm vào giấc ngủ. Cô vẫn có chút ấm ức vì đáng lẽ ra nếu anh không đến tìm thì giờ này cô được ngủ một giấc rồi.
Rất nhanh cô đã ngủ say. Cố Tư Vũ thỉnh thoảng lại quay sang nhìn cô. Anh chưa một lần được thấy dáng vẻ lúc ngủ của cô. Anh còn chưa tưởng tượng đến chuyện cô nói chuyện với anh cả đêm tới tận sáng cô sẽ mệt như thế nào. Vậy mà ngày nào cô cũng kiên nhẫn như vậy rồi sáng hôm sau cô lại đi học hoặc đi làm cả ngày. Thậm chí đến cuối tuần cô còn làm việc cả đêm nữa.
Giờ anh cũng chịu hiểu tại sao lúc nào cô cũng luôn mệt mỏi, hay bệnh, và giờ bệnh ngày càng nặng hơn trước...