*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
CHƯƠNG 2:
“Căm ghét một người, chẳng cần có lý do gì to lớn. Và yêu một người,cũng sẽ không có lý do... em yêu anh, đó lại là lý do để em tồn tại”
Gia Nguyệt nhận ra rằng,khi ba đón người đàn bà kia vào nhà,mọi chuyện chậm rãi thay đổi. Ba nàng cười nhiều hơn vào mỗi ngày,dành nhiều thời gian về nhà hơn vào mỗi buổi chiều. Mua sắm nhiều thứ hơn vào mỗi lần ra ngoài. Thật ra thì,đó cũng là một điều tốt mà ít nhất người đàn bà hám lợi kia có thể làm được.
Nàng nghĩ nếu người đàn bà kia có thể níu chân ba nàng ở nhà nhiều hơn một chút thì tốt hơn. Nàng không thể chịu thêm những ngày phải lo lắng sức khoẻ của ba nàng,tuy chỉ mới mười một tuổi,nhưng vì lo nghĩ mà nàng tin mình sẽ sớm có tóc bạc thôi.
“Tiểu thư,ông cho gọi cô ạ”
Giọng nói non nớt vang lên cắt ngang những suy nghĩ của Gia Nguyệt. Nàng cực ghét mỗi khi đang học có người vào làm phiền. Hình như cô bé con của bà vú này không hiểuđược điều đó. Liếc đôi mắt lạnh nhạt,Gia Nguyệt mỉm cười dịu dàng.
“Ngãi Âm,giọng nói của cô lại ngọt ngào hơn rồi.”
Ngãi Âm cười híp mắt,ai cũng khen nàng có một giọng nói hay,còn lén nói với nàng,giọng nàng còn hay hơn cả của tiểu thư nữa.
Gia Nguyệt rũ mắt,không cần nói nàng cũng biết trong đầu cái con lợn béo này đang nghĩ gì. Nàng luôn nhân từ với cô ta,bời vì cô ta là con của bà vú. Nhưng không có nghĩa là nàng có thể để cô ta leo lên đầu.
“Cô ra ngoài trước đi,một lát tôi sẽ sang gặp ba tôi.”
Vẫn là nụ cười mỉm nhẹ nhàng,giống như một sợi lông vũ vuốt nhẹ vào vòng người. Gia Nguyệt tao nhã nghiêng đầu. Mái tóc đẹp buộc lên cao để lộ phần cổ thiên nga tuyệt đẹp.
Ngãi Âm xoay người đi,không chút để tâm,nụ cười của Gia Nguyệt vẫn đi theo cô ta cho đến khi đã mất hút.
“Thật ồn ào.”
Thấy thời gian không khác biệt lắm,nàng nâng tà váy trắng thuần khiết lên,bước nhanh về phía phòng của ba cô. Không đợi người hầu thông báo,nàng cứ đi thẳng vào. Đây vốn là đặc quyền chỉ mình nàng có. Nhưng hình như chuyện đã khác đi
“Kìa anh,đừng mà...ưm...”
Gia Nguyệt vốn trương thành rất sớm,những chuyện nam nữ nàng vốn không xa lạ. Khi nhìn thấy ba mình quấn chặt lấy người đàn bà kia thì nàng chỉ là có chút kinh ngạc,đàn ông mà,nàng có thể hiểu được.
“Dì có thể ra ngoài được không,con phải nói chuyện cùng ba....ngay bây giờ.”
Nụ cười tươi của nàng tuy không lên đến mí mắt,nhưng vì nàng nghiêng đầu,người ta không thể nhận ra điều khác biệt ấy. Chỉ là trong giọng nói không để cho người ta có cơ hội khước từ.
Tịnh Nhã có chút giận,nhưng bà ta ngại ông Lâm đang ở đây nên nhúng nhường. Bà ta vươn tay định chạm vào mái tóc của Gia Nguyệt nhưng bị nàng không nhanh không chậm xoay người tránh đi.
Thu lại bàn tay nâng lên quá nữa,Tịnh Nhã mím môi,bà ta cười thật dịu dàng.
“Thái Hoà,vậy em ra ngoài,hai người từ từ nói.”
Ông Lâm gật đầu,cười an ủi với cô vợ trẻ,ông nhìn thấy ánh mắt có chút mỉa mai của con gái. Ông bật cười.
“Sao? Giận ba?”
“Ôi,ba của con,đàn ông mà,con có thể hiểu. Chỉ là vui một chút là được.”
Tịnh Nhã run lên khi nghe câu nói đầy mỉa mai của Gia Nguyệt,bà ta đóng sầm cửa lại. Khuôn mặt xinh đẹp vặn vẹo đi vì tức giận.
Ông Lâm không kiềm được ôm cô con gái nhỏ vào lòng. Để cô ngồi trên đùi ông. Ai nói ông không có con trai là tiếc nuối. Con gái ông còn hơn nhiều lần mấy thằng con trai ranh của nhà khác.
“Ba biết tự cân nhắc,đúng rồi,ba gọi con sang đây là muốn cho con biế tuần sau ba sẽ để Lâm Khiêm và Giai Hân đi học cùng con,con thấy thế nào?”
Chậm rãi nhìn vào tròng mắt sâu thâm thẩm của ông Lâm, Gia Nguyệt có chút vô lực với người ba của mình. Đây gọi là thương lượng sao. Nói khó nghe hơn là đang đợi cô nhận mệnh đi.
“Không thấy sao,đối với con trường là một nơi rất rộng đi.”
Nói như vậy hẳn là ba cô hiểu ý của cô đi. Muốn cô chịu trách nhiệm với mấy kẻ không cùng máu mủ kia,cô lại không có rảnh như thế.
Thu lại nụ cười,ông Lâm nói với con gái
“Ba muốn chính là con trông nom hai đứa chúng. Ba muốn như thế.”
“Ba định...”
Có chút tức giận,nhưng Gia Nguyệt nhanh chóng thu lại cảm xúc. Nàng đọc được trong đôi mắt ba nàng,sự việc đã được định đoạt. Mím môi lại,Gia Nguyệt lẳng lặng điều chỉnh cảm xúc trong lòng,nàng nói.
“Ba là không tin khả năng của con?”
Nàng không phải là đồ ngốc,nàng hiểu điều ba nàng đang tính toán. Chính vì điều đó làm nàng giận dữ hơn. Giống như cảm giác của một vị bác sỹ ngoại khoa giỏi lại không có ai tin ông ta có thể khâu vết thương. Nàng đang giận,thật sự giận dữ.
Vuốt mi tâm đang hơi nhíu lại của con gái. Ông Lâm biết vô tình ông đa chạm vào vẩy ngược của nàng. Nhưng ông phải làm,một tướng tài cần phải có thứ vũ khí tốt,nếu không anh ta chỉ là một kẻ chăn bò.
“Một người có cái đầu giỏi không thể làm hết mọi chuyện. Con rất giỏi,nhưng chưa đủ. Muốn đánh bại để dẫm đạp kẻ thù,con phải có một thanh kiếm bén.”
“Ý ba, Lâm Khiêm là thanh kiếm tốt sao?”
Ông Lâm không nói gì,ông biết con gái ông luôn hiểu ý của mình. Thật không làm ông thất vọng, Gia Nguyệt leo xuống khỏi đùi ông,nàng nghiêng đầu mỉm cười đúng tiêu chuẩn của một tiểu thư nhà hào môn.
“Thanh kiếm tốt sao,để con thử xem nó có thể sắc bén được đến đâu nào.”
Ông Lâm phá lên cười,nhìn bóng con gái đi về phía cửa,đột nhiên ông nói.
“Ngãi Âm đâu,không phải nó luôn theo sau con sao?”
Dừng lại một chút, Gia Nguyệt nhẹ giọng nói
“Ưm....con nghỉ cần chút yên tĩnh thưa ba...ba không thấy rằng điều đó tốt hơn nhiều sao?”
Không đợi ba mình trả lời,Gia Nguyệt đã rời khỏi phòng,để lại sau lưng tiếng cười trầm ấm khoái trá không dứt của ông Lâm.
Trong lúc đó,Lâm Khiêm đang đọc sách,bỗng nhiên cảm giác khác lạ khiến hắn ngẩn đầu nhìn lên. Phía trên cao,tiểu thư Gia Nguyệt đang cao ngạo nhìn xuống hắn. Đôi mắt xinh đẹp kia ẩn chứ chút phức tạp lẫn nghiềm ngẫm làm hắn không thoải mái. Nhưng có lẽ bản năng là một điều kỳ lạ. Hắn không tránh cái nhìn đó,chỉ lạnh nhạt đáp trả.
Vào một ngày hè,sáu tháng kể từ khi hắn bước chân vào Lâm gia,hắn đối mặt với cô tiểu thư. Em gái trên danh nghĩa,của hắn.
“Kiếm? Tôi sẽ xem thử?”
Quẳng lại câu nói khó hiểu,Gia Nguyệt xoay người bỏ đi. Lâm Khiêm cúi đầu,tầm mắt trược trở vể trang sách đang đọc dở.
“Kiếm sao?”
Trong gian phòng khách to lớn vắng lặng,lời thì thầm của Lâm Khiêm phá lệ trở nên vang vọng.
Bên ngoài,nắng vàng vẩn rực rỡ, Lâm Khiêm nhìn thấy,Giai Hân đang chơi đùa rất vui vẻ, ngây ngô vì một cánh bướm mà cười phá lên. Đó mới là tuổi thơ,phải không.
Buổi sáng hôm sau,người ta phát hiện xác của Ngãi Âm trong hồ nước phía sau viện cô ta ở. Cái chết của một người làm vốn dĩ không có gì quan trọng,nhất là một người làm luôn coi mình hơn hẳn người khác. Cho nên ngoài tiếng khóc xé ruột của bà vú,chẳng ai buồn hỏi thăm câu nào.
Bà vú được cho ít tiền an ủi khi Ngãi Âm không may té xuống hồ chết đuối,bà ta được đưa trả về quê nhà. Rất nhanh sau đó chẳng còn ai nhớ đến cô gái từng có giọng nói ngọt ngào tên Ngãi Âm nữa.
“Yên tĩnh,thật là tốt.”
Trong lớp không khí mắt mẻ hiếm hoi vào những ngày cuối hè, Gia Nguyệt nằng dài,lười biếng như một chú mèo Ba Tư trên ghế mềm,tay nàng trêu chọc cánh hoa gần đó. Những ngón tay thon dài trắng muốt khẽ động,tất cả cánh hoa lập tức tả tơi rơi rụng. Thật nhanh có người dọn dẹp ngay không còn vết tích từng có bông hoa xinh đẹp toả hương nữa.
... ...... ...... ...... ...... .......
“Nó to không,to hơn nhà chúng ta hả?”
Trên xe,Giai Hân không ngừng hỏi Lâm Khiêm về ngôi trường mà mình sắp vào học.
Lâm Khiêm mỉm cười vỗ vỗ mái tóc thắt bím xinh xắn của chị gái. Cô quá hưng phấn nên quên rằng em trai cô cũng là lần đầu tiên đến trường dành cho quý tộc này. Dường như Lâm Khiêm không phiền khi bị chị gái quấn lấy,hắn dỗ dành cô để cô ngồi yên trên ghế.
“Phải rất lớn,lớn hơn nhà chúng ta rất nhiều.”
Hắn nhìn ra ngoài cửa xe,khung cảnh xa lạ không ngừng chạy qua. Khác với vẻ háo hức của chị gái,trong lòng hắn chỉ có một mảnh yên tĩnh. Bàn tay vô thức nắm chặt lấy tay chị gái của mình.
Trường nàng theo học vốn chỉ dành cho con em thế gia, Gia Nguyệt không hào hứng lắm khi quay lại trường. Đón nhận những ánh mắt ngưỡng mộ lẫn ghen tỵ kia,nàng đã sớm quen. Xuống xe,đi vào lớp,nàng là một trong số ít người có đặc quyền đi xe trong trường.
Hôm nay,nàng mặc bộ đồng phục được đặt may từ Milan. Ôm sát thân hình mảnh dẻ,tuy chưa phát dục đầy đủ nhưng đã có đường nét thiếu nữ. Đôi chân thon dài mang loại giày da đắt tiền nhẹ nhàng đi vào lớp. Mái tóc dài chảy dài như một thác nước đến tận eo,đong đưa theo mỗi bước chân. Nàng là công chúa,và tương lai chính là nữ hoàng.
Hắn cùng chị gái đi vào trường. Hắn từ chối ngồi xe,hắn không muốn gây chú ý. Thân hình thon dài bao bọc trong bộ đồng phục màu trắng,mái tóc ngắn mềm mại rũ xuống che bớt đi nét lạnh lùng trong mắt. Một bên tay hắn đang bị chị gái nắm chặt lấy,hắn nở nụ cười cho chị an tâm.
“Không sao,đi cùng em”
Giai Hân nghe em trai nói vậy thì cô yên tâm. Đôi mắt to tròn xoe không ngừng nhìn ngó xung quanh. Ở đây có rất nhiều ngời nha,ai cũng xinh đẹp và sang trọng cả. Giai Hân không ngừng xoay đầu, với bím tóc thắt hai bên,trong nàng như một con búp bê xinh xắn.
Cả hai đi về phía dãy phòng của mình. Lâm Khiêm nhìn bảng hướng dẫn thể hiện số phòng.
Hắn chưa kịp nói gì thì bị một cô gái va vào. Va phải người cô gái kia đỏ bừng mặt. Nàng vội nói.
“Xin lổi,thật xin lổi.”
Người con trai đi cùng cô bé vội hỏi
“Có sao không?”
Giai Hân đứng bên cạnh sớm bị giật mình,thấy cô ấy xin lỗi thì hồi thần,vội nói.
“A không sao không sao,ban có sao không,không bị đau ở đâu chứ.”
Cô bé nghe giọng nói ngọt ngào như vậy không nhịn được ngẩn đầu nhìn cô gái đứng bên cạnh. Không nhìn thì thôi,khi nhìn thấy Thẩm An An không nhịn được ồ lên.
Trước mắt cô là búp bê sống sao?gương mặt trái xoan này,mắt to lại còn tròn xoe. Cái miệng nhỏ,cái mũi cũng nhỏ,làn da lại trắng noãn,mịn màng chết đi được. Này này có để người ta sống không đây. Trong lúc An An còn đang ngơ ngẩn thì Lâm Khiêm đã lên tiếng. Hắn nhìn chị gái của mình đang đỏ mặt vì bị nhìn chằm chằm.
“Nếu không sao thì chúng ta đi thôi,không nên vào lớp trễ.”
An An nghe thế vội thu lại dáng vẻ háo sắc, nàng cười hì hì nói.
“Xin lỗi xin lỗi, tôi là Thẩm An An học năm nhất. Các bạn là học sinh mới sao,thấy lạ quá.”
Giai Hân cười ngọt ngào
“Mình là Lâm Giai Hân,đây là em trai song sinh của mình, Lâm Khiêm. Bọn mình mới đến hôm nay.”
An An vui vẻ nói chuyện với Giai Hân,ném người đi cùng lên chính tầng mây. Lâm Khiêm nhận thấy Thẩm An An này không có gì ác ý với chị hắn nên hắn không lên tiếng,im lặng theo phía sau. Người đi cùng Thẩm An An cũng đang quan sát Lâm Khiêm,bản năng cho hắn biết,tên con trai đang đi cùng không hề đơn giản.
“Tôi là Thẩm Thiên Tường.” Hắn tự giới thiệu
“Lâm Khiêm” Lâm Khiêm nhàn nhạt trả lời,mười hai tuổi,nhưng hắn hiểu rỏ trong môi trường quý tộc này,không ai là nhân vật tầm thường khả. Nếu nhớ không lầm thì cái cô nàng Thẩm An An đang nói nhiều kia chính là cháu gái của thị trưởng thành phố Thẩm Hách. Còn Thẩm Thiên Tường.Chẳng phải cũng như hắn sao.... nếu hắn là kiếm vậy Thẩm Thiên Tường là gì,khiên???
Thẩm An An đưa Giai Hân đến tận cửa lớp,cô nàng buồn bực vì họ không học chung lớp với mình. May là chỉ cách một bức tường mà thôi. Lưu luyến như thể quen nhau lâu lắm Thẩm An An mới chịu đi về lớp để Lâm Khiêm và Giai Hân vào lớp của mình.
Giai Hân cười tít mắt,nàng thật vui khi ngày đầu đã quen với Thẩm An An một cô bạn tốt. Lâm Khiêm không nói gì,chị hắn vui là được rồi không phải sao?
Nhưng vừa bước vào lớp,nụ cười của Giai Hân lặp tức tan biến,lùi một bước,núp phía sau Lâm Khiêm. Nàng sợ,bởi vì đại tiểu thư của Lâm gia đang nhìn nàng.
Đôi mắt lạnh nhat của Gia Nguyệt như có như không lướt về phía Lâm Khiêm và Giai Hân. Nàng biết đay là do ba nàng cố tình sắp xếp,học chung thì sao chứ.Nàng đang đang cảm thấy nhàm chán đây.
Đôi mắt vô tình nhìn hai bàn tay đang nắm chặc lấy nhau của Lâm Khiêm và Giai Hân,mày đẹp khẽ nhíu.Trong đôi mắt ánh lên tia sáng rồi biến nhanh như thẻ chưa từng có. Gia Nguyệt quay đầu đi không thèm để ý đến nữa.
Lâm Khiêm lạnh nhạt,thờ ơ trước cái nhìn dò xét từ bốn phía,hắn kéo tay chị đi về phía cuối lớp. Vượt qua bàn Gia Nguyệt đang ngồi mà không nhìn nàng. Cả nàng và hắn đều lạnh nhạt như thể chưa từng quen biết.
Chuông học vang lên...ngày mới bắt đầu
Đang nghĩ đếnthế giới nếu chia làm hai phía,thương gia và nhà quan,bên nào sẽ chiếm thế thượng phong nhỉ
_________________
Trái tim của em chỉ có thể bình yên khi nó được ở bên anh