(*) Trực nam (trai thẳng): sẽ được hiểu là những người đàn ông có tính cách ngay thẳng, chính trực. Nhưng ở đây còn được hiểu là không biết cách để tán tỉnh con gái, thường rất cứng nhắc, không hiểu chuyện tình cảm.
Đột nhiên cửa sau bị mở ra, Vọng Thư vốn đang cực kỳ căng thẳng bị tiếng mở cửa làm cho giật mình, nhảy dựng như con mèo nhỏ sợ hãi.
Viên Thịnh Dung tiện tay khóa cửa lại, ánh mắt suy ngẫm đảo một vòng giữa hai người bọn họ. Tự nhiên Vọng Thư thấy da đầu tê dại.
“Chiều mai là lễ khen thưởng thành phố. Hai em đều được nhất bảng trong kỳ thi liên tỉnh cuối lớp 10 cho nên hai em sẽ lên sân khấu nhận thưởng.”
“Không cần mặc đồng phục đâu, mặc áo sơ mi trắng hay đại loại vậy, nghiêm túc là được.”
“Hai em vào lớp trước đi, bên ngoài nóng lắm.”
Hai người trước sau bước vào lớp học, lúc này phim đã dừng chiếu, mọi người đang giải lao.
Quý Ngâm Thu dùng ánh mắt “ăn dưa” nhìn hai người, đột nhiên lên tiếng: “Vọng Thư, sao thế? Tự nhiên cau mày.”
Lăng Việt hơi khựng lại, dừng lại bên cạnh bàn Vọng Thư, dỏng tai nghe cô trả lời.
Vọng Thư xòe tay: “Cô Viên dặn tớ ngày mai ăn mặc nghiêm túc một chút.”
“Nhưng trong phòng trọ của tớ chỉ có sáu bộ quần áo, trong đó ba bộ đồng phục, một bộ dự phòng với hai bộ đồ ngủ.”
“Không còn kiểu khác nữa.”
Đọc Full Tại truyenfull.com
Trường trung học số 1 Giang Thành yêu cầu học sinh mặc đồng phục từ thứ hai tới thứ sáu, thứ bảy muốn mặc gì cũng được. Nhưng Vọng Thư không có sở thích hay hứng thú diện đồ, nên hầu như lúc nào cô cũng mặc đồng phục.
“Đâu có sao.” Mắt Quý Ngâm Thu lập tức sáng rực: “Tớ cho cậu mượn!”
Vọng Thư do dự.
Lăng Việt: “Tối nay không có tiết tự học buổi tối, nếu không thì cậu đi mua tạm một bộ?”
“Vậy thì phiền phức lắm. Xung quanh trường cũng không có mấy tiệm quần áo bán đồ trang trọng.” Quý Ngâm Thu vội vàng phản đối, nháy mắt với Lăng Việt.
Mặc dù Lăng Việt không biết cô ấy đang tính toán cái gì, nhưng dù sao lần trước cô ấy cũng giúp cậu rủ Vọng Thư đi xem chó con, vậy nên cậu thuận theo lời Quý Ngâm Thu: “Cũng đúng.”
“Vậy cũng được, cảm ơn cậu nha.” Vọng Thư đồng ý.
Bây giờ Quý Ngâm Thu giống như đang chơi game Love Nikki – Dress up Queen (*) vậy. Dịu dàng nhìn cô thiên nga nhà mình, bắt đầu lên kế hoạch: “Đại khái cậu muốn mặc kiểu quần áo như thế nào?”
(*) Love Nikki – Dress up Queen là tựa game thời trang bên Trung Quốc, tựa tựa game Ngôi Sao Thời Trang vậy á:>
“Áo sơ mi trắng đi, phối với quần jean?”
“Hơi cứng nhắc quá, áo sơ mi trắng với váy thì sao? Tớ có cái chân váy đen trên đầu gối rất đẹp!”
“Có đúng kích cỡ không?”
“À đúng đúng, số đo của cậu bao nhiêu?”
Vọng Thư theo phản xạ liếc sang Lăng Việt đang đứng bên cạnh rảnh rỗi nghe tán dóc, có chút mất tự nhiên.
Người vừa bị liếc lỗ tai đỏ bừng, lặng lẽ về chỗ của mình.
Ngại quá, ngại quá.
Quý Ngâm Thu lè lưỡi, hạ tông giọng: “Cậu nói nhỏ tớ nghe.”
Vọng Thư lấy bút chì viết ba con số lên tờ giấy nháp, sau đó dùng gôm bôi sạch.
Quý Ngâm Thu nhướng mày ghen tị, ngón tay cái lia từ bụng dưới lên kẽ hở phía trên của Vọng Thư: “Người đẹp! Ngon ngon!”
Tối đó, Quý Ngâm Thu về nhà lục hết áo sơ mi trắng của mình ra, sau đó cầm điện thoại lên, chọt chọt Lăng Việt:【 Mai cậu mặc cái gì? 】
【 Lăng Việt:? 】
【 Quý Ngâm Thu: Đừng nói nhảm, nói tớ biết lẹ lên. 】
Lăng Việt gửi qua một tấm hình, trong hình là một cái áo sơ mi trắng với cái quần vest ngắn để trên lưng ghế.
【 Quý Ngâm Thu: Cậu đổi thành quần đen đi. 】
Lăng Việt lấy ra chiếc quần yếm màu đen rồi chụp gửi cô.
【 Quý Ngâm Thu: OK, chọn cái này! 】
Quý Ngâm Thu không nhắn nữa, cũng không biết cô đang giở trò gì.
Ngày hôm sau vào lớp sớm, mọi người đang ồn ào cười đùa, đọc sách, tán dóc chuyện trên trời dưới đất. Tâm trạng lơ đãng trong kỳ nghỉ hè vẫn chưa được rút về.
Không biết tại sao trong nháy mắt, âm thanh ồn ào trong lớp đột nhiên biến mất. Tất cả ánh mắt đều tập trung vào một người vừa đi vào lớp.
“Đẹp trai! Tên đẹp trai bại hoại!” Tiết Trình phá vỡ sự im lặng: “Hôm nay Lăng Việt mày đi xin việc ở công ty giải trí hả?”
“Cuối cùng mày cũng ý thức được giá trị nhan sắc của mình, quyết định chọn con đường kiếm tiền “đúng đắn” này hả?”
Lăng Việt đi lướt qua, đập một cái lên đầu cậu ta. Cậu nhướng đôi mày mỏng mà sắc bén lên: “Nói bậy gì đó?”
Bình thường cậu hay mặc đồng phục với đồ thể dục, giống y hệt chàng trai yêu thể thao – rực rỡ như ánh mặt trời.
Nhưng hôm nay cậu lại mặc một cái áo sơ mi sạch sẽ, bên dưới là quần yếm màu đen khiêm tốn, bộ dạng cấm dục che đi đường cong cơ bắp rắn chắc dưới lớp quần áo. Có điều cổ áo lại mở ra hai nút, lộ ra khí chất hoang dã như vừa đi đánh nhau về. Hai loại khí chất hoàn toàn tương phản nhưng khi ở trên người cậu lại vừa mâu thuẫn vừa hài hòa.
Giống như cậu vừa từ trong phim thần tượng thanh xuân vườn trường bước vào phim tâm lý tội phạm vậy. Đóng vai nhân vật phản diện ẩn giấu dưới lớp vỏ bọc.
Lịch thiệp.
Côn đồ mặc vest, cặn bã, hoang tưởng điên cuồng.
Tuyệt vời, quá tuyệt vời.
Đọc Full Tại truyenfull.com
Vọng Thư từ bàn tay với khớp xương thon dài đang phủ lên đầu Tiết Trình nhìn lên, thấy cơ bắp phập phồng như ẩn như hiện dưới lớp áo sơ mi. Có điều cô không dám di chuyển tầm mắt lên trên nữa, không dám nhìn yết hầu sexy lộ ra bên dưới cổ áo khẽ mở.
Cô sợ mình không kiềm được lại đỏ mặt, tim đập nhanh.
Một hồi sau Quý Ngâm Thu lấy ra cái túi giấy, vội vàng chạy đến: “Vọng Thư, của cậu nè! Đi thay nhanh lên!”
Vọng Thư xấu hổ: “Đợi chiều tham gia lễ khen thưởng rồi thay.”
“Đi nhanh đi mà~~~” Quý Ngâm Thu làm nũng với cô: “Hơn nữa.”
Cô hạ thấp giọng: “Cậu sẽ phải cảm ơn tớ.”
Vọng Thư hoang mang đi vào nhà vệ sinh, vừa nhìn thấy quần áo trong túi liền sửng sốt.
Một chiếc áo sơ mi trắng kiểu Pháp với một chân váy đen kì lạ. Áo sơ mi cổ chữ V, làm lộ ra xương quai xanh cân đối, xinh đẹp của Vọng Thư cùng với làn da trắng nõn nà. Còn váy là dạng chân váy chữ A bình thường, chất vải âu phục, nhưng có thiết kế xếp ly, làm tăng thêm vẻ thanh lịch, nhìn tổng thể vừa chững chạc vừa quyến rũ.
Quan trọng là, bộ này với bộ của Lăng Việt…
Giống như đồ đôi vậy!
Cứu mạng! (Ét ô ét:>)
Vọng Thư lèo nhèo một hồi, thấy sắp đến giờ học, có lẽ thầy cũng vô lớp rồi nên mấy bạn chắc không dám đùa giỡn, nghĩ vậy cô mới cúi đầu đi về lớp. Dọc đường đi, cứ đi ngang qua mỗi một lớp là cô có cảm giác có người đang nhìn, làm cô xấu hổ muốn chết.
Cuối cùng lúc về tới lớp mới biết thầy còn chưa vào, tính sai rồi.
Mấy bạn cùng lớp nhìn chằm chằm Vọng Thư xinh đẹp một hồi, nhận ra bộ váy này làm tôn lên vóc dáng xinh đẹp luôn bị giấu dưới bộ đồng phục rộng thùng thình, y như nữ minh tinh vậy.
Sau đó bọn họ bất giác quay qua nhìn Lăng Việt rồi lại quay lên nhìn cô, càng nhìn càng hết hồn, càng nhìn càng kích động, càng nhìn càng ghiền.
“Hai bộ này….Đồ đôi???”
“Chu choa, hôm nay tớ đi nhầm tới Cục Dân Chính hả?”
“Hôm nay Lăng Việt với Vọng Thư đi lĩnh giấy đăng ký kết hôn hả?”
“Hai người họ đẹp đôi quá!”
Quý Ngâm Thu cảm giác trong lòng mình có một vạn con gà đang gào thét, sung đến mức mọi tế bào trong cơ thể đều kích động.
Cô lấy điện thoại ra, gửi đi một tin nhắn:
【 @Quý Ngâm Thu: Các đồng chí, mật khẩu: How Pay!! Cách vào nhóm: 1234567890 】(Chú thích: How pay = Đẹp đôi)
Chỉ trong chốc lát, nhóm nhỏ này đã tập hợp được mấy đồng chí cùng chung chí hướng.
Lưu Bác Văn nhìn cô nàng đang cực kỳ nhiệt tình nghịch điện thoại, bực bội liếc nhìn. Cái gì mà How Pay, cái quái gì thế? Nó là anime hay tiểu thuyết vậy? Nhảm nhí.
Kệ đi,《Blade of Ghost Slayer》của cậu ta vẫn vui hơn.
Lúc này Vọng Thư không có tâm trạng để quản việc đó.
Bởi vì hình như Lăng Việt lại tính trêu chọc cô.
Đọc Full Tại truyenfull.com
Cô lúc nào cũng đỏ mặt hốt hoảng mỗi lần bị ghẹo, không thể chấp nhận được.
Cô quyết định lần này sẽ không để ý tới cậu.
Lúc Lăng Việt dùng nắp bút nhẹ nhàng chọt chọt vai cô, cô làm như không biết, không xoay người lại.
Nhưng một lúc sau, có một tờ giấy nhỏ từ chỗ Lăng Việt bay tới, rơi chính xác bên cạnh đầu bút của Vọng Thư.
Động tác viết bài của Vọng Thư khựng lại, dùng đầu bút khẩy khẩy mảnh giấy nhỏ lên tờ nháp, tiếp tục viết trích đoạn.
Nhưng trong lòng cô lại đang vò đầu bứt tai, cứ tò mò không biết Lăng Việt viết cái gì.
Cô vừa viết xong một đoạn, quan sát lúc Lăng Việt không để ý, dùng đầu bút nhẹ nhàng khều nó lại, cánh tay giữ yên, ngón tay lặng lẽ mở nó ra:
【Trông rất đẹp, giống với quần áo của tớ. Thế này thì lúc lên lãnh thưởng, mọi người vừa nhìn đã biết chúng ta đang ở cùng nhau.】
Cái gì mà ở cùng nhau!
Cùng học trường ở trung học số 1 Giang Thành hay là ở…chung một chỗ (*)?
(*) Ở chung một chỗ: chỗ này có thể hiểu là đang quen nhau như người yêu.
Không nói rõ ràng gì cả, hừ.
Mặc dù trong lòng nghĩ vậy nhưng lỗ tai Vọng Thư vẫn trái với ý cô đỏ bừng lên.
Phía sau truyền tới tiếng cười khúc khích như lông vũ.
Bị phát hiện rồi, lại để cho cậu được như ý.
Vọng Thư tức giận đấm lên bàn nhưng lại đổi lấy thêm tiếng cười nữa.
Lăng Việt đang cực kỳ vui gửi cho Quý Ngâm Thu một bao lì xì để cảm ơn, hơn nữa khuyến khích cô tiếp tục cố gắng.
==
Vào buổi trưa, Lưu Bác Văn nghe nói Từ Diệc Minh với Tiết Trình cũng vào cái nhóm đó, lập tức không vui.
Cậu ta móc điện thoại ra, copy tên nhóm rồi xin gia nhập, nhưng vẫn phải trả lời câu hỏi xác minh:
【 Mật khẩu: 】
“Mật khẩu gì?” Cậu ta suy nghĩ một hồi, nhập mấy câu trả lời đều bị từ chối, copy từ “how pay” cũng bị từ chối.
Cậu ta chọt chọt Quý Ngâm Thu ngồi trước mặt: “Nhóm này của mấy người là gì vậy?”
Quý Ngâm Thu rất muốn phát triển nhóm này ngày càng lớn mạnh, cho nên cố gắng gợi ý cho cậu ta: “Hôm nay cậu có thấy cái gì đặc biệt không?”
“Đặc biệt?” Lưu Bác Văn dựa theo gợi ý của Quý Ngâm Thu nhìn qua Vọng Thư với Lăng Việt: “Hừm…Áo sơ mi rất đẹp?”
“Ừ, sau đó nữa?” Quý Ngâm Thu tỏ vẻ khẳng định.
“Còn có sau đó??” Lưu Bác Văn cảm thấy đoán cái này còn khó hơn thi toán, cậu ta trầm tư suy nghĩ: “…Không phải đều là áo sơ mi trắng sao?”
“Ừ! Sau đó đâu!” Quý Ngâm Thu cảm thấy cậu ta vẫn có thể đoán ra.
Lưu Bác Văn suy nghĩ cẩn thận: “Áo sơ mi, khụ, how pay, vậy…”
“A, tớ biết rồi!”
Quý Ngâm Thu mong đợi nhìn cậu ta.
“Giá của cái áo sơ mi là £9.15!”
“How pay trong tiếng Trung có nghĩa là thanh toán bằng cách nào, vậy thì…Alipay? Wechat? Thẻ ngân hàng?”
“…” Quý Ngâm Thu liếc nhìn chế nhạo: “Đi chết đi, đồ trai thẳng.”