Các bạn học đang xem náo nhiệt ở phía xa đột nhiên bối rối. Không ai thấy Vọng Thư đẩy Lăng Việt cả, tại sao cả hai người đều ngã xuống đất.
“Ăn vạ?”
Bọn họ xúm lại đây: “Làm sao vậy?”
“Không sao.” Lăng Việt dùng tay dính đầy tuyết phủi lên mặt, một tay khác chống lên mặt đất, lật người, dùng chân quét đi những bóng tuyết bên cạnh.
Lớp tuyết tan tành trong tích tắc, giống như một cơn sóng đánh vào những hòn đá trên bờ, bọt sóng văng tung tóe đến chỗ mọi người, khiến người khác phải che mặt, lùi về phía sau.
Lăng Việt nhân cơ hội đứng dậy, bỏ chạy đi nơi khác.
Nhưng mà Tiết Trình vẫn phản ứng trước: “Này! Trúng kế rồi!”
Mọi người vội vàng đuổi theo cậu ta.
Chỉ có Vọng Thư vẫn đứng cứng đờ tại chỗ,nhớ lại cảnh tượng vừa rồi mới nhìn thấy——lỗ tai của Lăng Việt, đỏ quá!!!
Chờ mọi người chơi mấy trò điên đủ rồi thì liền run rẩy mặc áo khoác, chuẩn bị về khách sạn. Vọng Thư đứng ở một bên dặn dò bọn họ: “Trở về phóng mọi người nhớ tắm rửa liền, đừng để bị cảm lạnh.”
“Được rồi, cảm ơn lớp trưởng!”
Đọc Full Tại truyenfull.com
Nghe vậy, Lăng Việt dừng động tác mặc áo khóa, nói với Từ Diệc Minh: “Mày về trước đi, tao đi mua đồ một chút.”
Từ Diệc Minh tự hỏi: “Thứ gì mà một hai phải mua bây giờ?”
Nhưng đối phương không trả lời, phất phất tay rồi chạy đi mất.
Lúc trước Quý Ngâm Thu chơi cực kỳ nhiệt tình trên sân thể dục, áo khoác của cậu ấy cũng đã ướt đẫm nước của tuyết. Trời se lạnh nhưng mà cậu ấy lại nóng đến mức sau lưng còn ra cả mồ hôi, Vọng Thư muốn cậu ấy giặt áo khoác trước.
Quý Ngâm Thu cũng không từ chối, vội vàng giặt chiếc áo khoác, giặt xong liền nhường nhà vệ sinh cho Vọng Thư.
Vọng Thư cũng có chút sợ lạnh cho nên tắm rửa cho đến khi ấm cả người, lau khô tóc rồi mới ra khỏi phòng tắm.
Quý Ngâm Thu đã chui vào ổ chăn: “Vọng Thư, điện thoại cậu vừa mới có thông báo, không biết là ai tìm cậu.”
“Ồ!” Vọng Thư đoán là thông báo từ WeChat của Hà NGuyệt. Buổi tối hôm nay cô và các bạn học ra ngoài chơi tuyết, không có thời gian nói chuyện phiếm với Hà Nguyệt.
Cô đi đến trước bàn học, bật màn hình lên, thế mà lại là thông báo của “Chim cánh cụt”, nhưng tay cô lại đang ướt, không thể sử dụng dấu vân tay nên cũng chẳng thấy được nội dung.
Một vài giọt nước từ trên trán rơi xuống màn hình, cô dùng khăn lông tùy ý lau qua một chút rồi nhập mật khẩu.
Mở khóa màn hình xong cô mới phát hiện, hóa ra là thông báo tin nhắn của Lăng Việt【 Cậu rảnh không? Ra ngoài chút đi.】
Thời gian hiển thị là mười phút trước.
Trong lòng Vọng Thư hoảng hốt, cầm lấy điện thoại rồi xoay người đi ra ngoài. Trong lúc vội vã, cô làm ngã chiếc ghế bên cạnh, cô cũng không có thời gian dựng nó lại.
Đã mười phút, chắc Lăng Việt đã đi rồi.
Cô mở khung chat ra, suy nghĩ nên trả lời thế nào nhưng cô vẫn chưa từ bỏ ý định, muốn ra ngoài xác nhận một chút.
Đi đến một nữa mới nhớ mình vẫn đang mặc đồ ngủ nên cô xoay người lấy chiếc áo khoác đang treo trên giá rồi vội vàng lao vào nhà vệ sinh, lấy khăn quấn mái tóc ướt đẫm của mình lại, sau đó lại lau mặt.
Xác nhận không còn vấn đề gì thì cô nhanh chóng chạy ra bên ngoài.
Qúy Ngâm Thu nằm trên giường ngơ ngác nhìn cô, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Vọng Thư mở cửa, nghiêng người nhìn ra ngoài.
Hành lang bên trái trống rỗng, bên phải…..
Bên phải, Lăng Việt đứng dựng vào tường, hai tay đút túi quần, lẳng lặng nhìn chiếc đền tưởng cổ phong cách Châu Âu ở hành lang. Vầng trán đầy đặn và chiếc mũi cao, thẳng đang chìm đắm trong ánh đèn mờ nhạt, gương mặt chìm trong bóng tối.
Sau lưng cậu là một mảng bóng đen trải dài từ trên tường, dọc theo bóng tối và ánh sáng.
Tất cả giống như một bức tranh đầy nghệ thuật cắt ra từ một bộ phim điện ảnh. Có loại cảm giác mê hoặc lòng người, khiến người khác gục ngã.
Vọng Thư nín thở.
Đọc Full Tại truyenfull.com
Nghe thấy tiếng động, cậu đứng dậy, nhìn sang đây.
Ánh đèn mờ ảo chiếu vào đôi đồng tử của cậu, khiến đôi mắt trầm tĩnh lại có vẻ mềm mại và sáng ngời.
“Cậu tìm mình sao?” Vọng Thư ra khỏi phòng, đóng cửa lại.
“Xin lỗi, lúc nãy mình đang tắm, nên không nhìn thấy tin nhắn của cậu.”
“Không sao đâu.” Lăng Việt lắc đầu, từ trong túi áo khoác lấy ra hai gói giống như là cà phê túi lọc, lấy ra rồi đưa cho cô: “Mình mới đi mua một chút đồ, trên kệ có trà gừng gì đó, thuận tay nên lấy.”
“Mua cho các cậu hai gói.”
Hình như không phải, là cậu ấy mua riêng cho mình.
Trước cửa trường cũng có một cửa hàng tiện lợi nhưng Lăng Việt không vào đó. Cậu cố ý đi vòng đường vào một tiệm khác, đi đi về về hết hai mươi mấy phút.
Vọng Thư trợn tròn mắt ngạc nhiên, cô vươn tay nhận lấy: “Cảm ơn.”
Là một trà gừng đường đỏ. Nó có dạng bột, dùng một chút nước ấm pha là có thể uống được rồi, vừa ấm dạ dày lại vừa đuổi được cái lạnh.
Cô nắm chặt hai gói trong tay, ngẩng đầu nhìn về phía Lăng Việt: “Cậu nhanh về phòng tắm rửa đi.”
“Cậu mặc áo lông trên nền tuyết, không lạnh sao?”
Đôi mắt của Lăng Việt cong lên, càng hiện ra vẻ tùy ý của thiếu niên: “Được, cậu đi ngủ sớm một chút đi.”
Vọng Thư gật đầu, chiếc khăn lông cô quấn trên tóc giống như một chiếc mũ bao cả đỉnh đầu cô. Càng làm cho gương mặt nho nhỏ của cô trắng lên, lại mềm mại dễ thương.
Lăng Việt nhìn cô, cổ họng có chút khô khốc, đột nhiên có chút không muốn đi: “Ừm, cái đó….”
“Hả?” Vọng Thư quay đầu.
Lăng Việt vất vả lắm mới nghĩ đến một chuyện: “Con chó mà mình nhận nuôi đang ở trong bệnh viện quan sát. Trước mắt bác sĩ xác nhận nội tạng không có vấn đề gì nên cũng có thể xuất hiện được rồi.”
Vọng Thư gật đầu: “Vậy là tốt rồi, cũng may là không bị ông chú kia làm cho bị thương.”
“Có thời gian thì chúng ta đi xem xem. Đột nhiên bị nhốt trong lồng sắt ở bệnh viện thì chắc nó rất sợ hãi.”
“Được, nếu đi mình sẽ gọi cậu.”
“Được.”
Lại không còn gì để nói nữa.
Lăng Việt bất đắc dĩ nói: “Mình về trước đây.”
Cậu lại vội vàng nói thêm một câu: “Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Bóng dáng Lăng Việt dần dần biến mất ở hành lang. Khóe miệng Vọng Thư cong lên, dùng cái trán nhẹ nhàng gõ vào tường.
Thế mà lại nói ngủ ngon với mình!
Rất vui vẻ!
Đọc Full Tại truyenfull.com
Điều cô không biết chính là, ở ngã rẽ phía trước, người vừa nói ngủ ngon với cô lại nhẹ nhàng cong khóe môi.
Vọng Thư cầm đồ vào trong phòng, Quý Ngâm Thu tò mò hỏi: “Ai tới tìm cậu vậy? Đó là gì vậy?”
“Lăng Việt.” Vọng Thư đưa đồ cho Quý Ngâm Thu xem: “Cậu ấy đến đưa thứ này cho chúng ta.”
“Trà gừng đường đỏ? Thứ này không phải dùng để pha uống khi “bà dì” đến thăm sao?”
“Lúc bị cảm thì cũng có thể uống để phòng cảm lạnh mà.” Vọng Thư theo bản năng bảo vệ Lăng Việt.
Quý Ngâm Thu nhấp môi cười Vọng Thư: “Để mình xem nha, Lăng Việt chỉ muốn đưa cái này cho cậu, mình ấy à, chỉ là nhân tiện thôi.”
“Không có đâu.” Da mặt Vọng Thư mỏng, không muốn bị cậu ấy trêu chọc nữa liền vội vàng đi đun nước nóng.
Lăng Việt về phòng, Từ Diệc Minh nhìn người mới vào cửa thì nhẹ nhàng thở ra: “Mày đi đâu vậy? Còn về muộn như vậy nữa.”
“Tao còn sợ mày đã bị chị gái nào đó trói về làm ‘Áp trại phu quân’ rồi chứ!”
“À!?” Lăng Việt thất thần nói: “Đi mua mấy gói trà gừng đường đỏ thôi,”
“Gì? Trà gừng? Từ khi nào mày thích uống cái đó vậy? Để tao nhìn xem.” Từ Diệc Minh lại gần: “Đồ mày mua đâu?”
Không xong.
Lúc cậu đi mua đĩa CD thì tính mua gì đó để đưa qua cho Vọng Thư. Nhưng mà nghĩ vậy thì lấy lòng Vọng Thư cũng không được nên cũng mua cho Quý Ngâm Thu.
Cho nên cậu mua hẳn hai gói.
Cho nên cậu chỉ mua hai gói.
Lăng Việt: “……Lạnh chết mất,tao đi tắm một chút.”
Vừa lúc cầm khăn lông và đồ ngủ lên thì điện thoại trong túi lại vang lên âm thanh thông báo.
Cậu lấy ra thì thấy là Vọng Thư gửi cho cậu một tấm ảnh chụp trà gừng. Chiếc cốc vẫn còn bốc lên khói, phía dưới lại còn gửi meme chó đáng yêu đang chắp tay cảm ơn.
Lăng Việt nhếch môi, lướt qua thư viện ảnh cằn cỗi của mình, cau mày không hài lòng. Bèn lấy trộm những ảnh meme Ngô Trung gửi trong group nhóm rồi gửi sang Vọng Thư.
Vọng Thư lại trả lời cậu, bảo cậu mau chóng đi tắm, đừng để bị cảm.
Vì vậy mà Lăng Việt vô cùng hào hứng mà đi tắm rửa.
Từ Diệc Minh: “???”
Không thể hình dung ra được.jpg
Bên này, Quý Ngâm Thu bưng Vọng Thư phao tốt trà gừng, thập phần khoa trương mà nhấm nháp một ngụm, lớn tiếng tán thưởng nói: “Wow, ngọt tư tư lại cay xè, ấm áp, thực tri kỷ.”
Bên này, Quý Ngâm thu cầm ly trà gừng mà Vọng Thư đã pha. Làm ra vẻ mặt khoa trương rồi nhấp một ngụm, lớn tiếng khen ngợi: “Wow, vừa ngọt lại vừa cay, lại ấm áp, rất ngon.”
“Không hổ là trà gừng mà bạn học Lăng Việt đưa cho bạn học Vọng Thư!”
Mặt Vọng Thư đỏ lên: “Đừng nói bừa, chắc cậu ấy cũng tặng cho bạn học khác.”
“Cậu ấy chăm sóc mọi người quen rồi.”
Đọc Full Tại truyenfull.com
“Phải không?” Quý Ngâm Thu không tin: “Mình vừa mới hỏi Thẩm Tiệp Cầm có hay không.”
Vọng Thư vội vàng cản cậu ấy lại: “Cậu trực tiếp hỏi cậu ấy như vậy sao? May lỡ Lăng Việt không tặng cho cậu ấy thì không phải rất xấu hổ sao?”
“Nhưng mà…” Quý Ngâm Thu buông điện thoại, đột nhiên nảy ra một ý nghĩ, bèn nói: “Không phải lần trước cậu nói Lăng Việt sẽ không thích cậu sao?”
“Nếu vậy thì tại sao cậu không chụp lại tấm ảnh này một lần nữa, xem phản ứng của cậu ta như thế nào.”
“Vừa lúc thì có thể xem bạn học các có nhận được trà gừng tình yêu của Lăng Việt hay không.”
Vọng Thư ngoài mặt nói mấy bạn học khác đều có nhưng cô cũng muốn biết bọn họ có hay không.
Bởi vậy mà sau một lúc do dự, cô vẫn làm theo lời cậu ấy nói, chọn tấm ảnh mà cô mới gửi cho Lăng Việt, rồi kèm dòng trạng thái【 Trà Gừng 】, liền đăng một bài viết mới.
Vài giây sau, hai thông báo đã leng keng xuất hiện.
【@ Từ Diệc Minh đã thích bài viết của bạn】
【@ Từ Diệc Minh bình luận bài viết của bạn: “! Lăng Việt, thằng chó này!” 】