Hôm nay, anh rất vui vì được em hẹn đi xem phim. Nhìn em như một con chim nhỏ không người hót líu lo. Cứ ríu rít bên tai làm anh nhức cả đâu.
Em không biết em phiền lắm đâu. Phải nói em rất phiền phức. Như một đứa trẻ nhỏ lần đầu được đi xem phim vậy đó.
Em đang chọn phim. Còn anh đi mua cho em hai hộp bắp rang bơ. Anh không thích xem phim lắm. Nhưng để chiều lòng em. Anh đành phải xếp hàng chen lấn đi mua bắp. Mua xong anh quay lại. Em vẫn chưa chọn xong phim. Em nói:
- Anh thích xem phim gì?
- Phim gì cũng được.
Em không vui. Em lại hay giận dỗi.
- Thôi không xem nữa.
- Sao lại không xem? Không phải em rất thích xem phim sao?
Anh cầm tay Băng năn nỉ:
- Anh sợ em rồi đó. Hay mình xem phim Avatar đi. Anh thấy phim này cũng hay đó.
Được rồi cô nương. Coi như anh phục em rồi. Không ai lại nhõng nhẽo giống e đâu.
- Được vậy xem phim này. Để em đi mua vé. Anh đợi ở đây nha.
Em cầm hai tấm vé trên tay mặt đầy sát khí. Anh nhớ anh đâu có làm gì đâu. Anh chỉ vừa nói chuyện với một người lạ tới bắt chuyện với anh thôi nha. Em lạnh lùng hỏi:
- Ai thế?
- Người ta hỏi lịch chiếu phim thôi. Anh vô tư trả lời.
Em cáu gắt:
- Anh ta không có mắt à. Trên kia chiếu rõ ràng nha.
Anh trêu:
- Em ghen.
- Không, em đâu có.
Em lại chối. Nhìn em ghen, anh lại thấy rất vui vẻ. Anh biết em rất thương anh nha. Em cũng rất bá đạo hạt gạo. Em có thể ngắm trai đẹp nhưng lại không muốn anh nói chuyện với bất cứ người con trai nào.
Em từng bảo:
- Em thích nhất trai đẹp.
Lòng anh thấy khó chịu vô cùng. Họ có thể đẹp hơn anh sao?
Anh bực bội trong người.
- Em thích trai đẹp, vậy anh đi thích người khác nha.
Băng mếu máo:
- Không cho đâu.
Anh cười:
- Tại sao em được thích trai đẹp còn anh thì không được thích người khác?
- Em không biết nha.
Nói về ngang ngược và bướng bỉnh thì không ai bằng em.
- Vậy anh đi thích người khác đây.
Em đau lòng ngồi khóc.
- Không cho đi đâu. Anh đi em sẽ nghỉ chơi với anh luôn đó.
- Anh đi đây nha.
Anh lại lặp lại.
Anh không để ý đến em nữa. Vì anh còn rất nhiều việc để làm. Không có thời gian để dỗ dành em.
Em im lặng. Sự im lặng của em rất đáng sợ. Đáng sợ như dòng máu đang chảy không ngừng trong con người của em. Nó lạnh lẽo. Sự lạnh lẽo đó bao trùm lấy em.
Đến khi anh phát hiện, em đã ở bên cạnh Anh Kiệt.
Anh thật sự đau lòng. Anh nghĩ nếu em đã chọn người đó thì anh chúc cho em hạnh phúc.
Em chỉ nói:
- Em phải đi rồi. Anh bên người đó mà vui vẻ.
Dường như, khoảng cách giữa em và anh mỗi một ngày càng xa. Xa nhau đến nỗi không còn nhận ra nhau nữa.
Em đã lựa chọn người đó, không phải anh thì anh cũng chấp nhận:
- Em ơi, tim anh đau.
Anh nhớ mỗi khi cãi nhau, em luôn muốn là người chiến thắng anh. Em rất háo thắng. Không muốn thua một ai. Muốn ăn hiếp người khác.
Anh hay cười bảo:
- Em chỉ giỏi ăn hiếp anh thôi.
Em cười:
- Em vô tội nha anh.
Mỗi ngày ở bên cạnh em, anh càng không muốn làm bạn với em nữa.
Anh mệt mỏi lắm rồi.
Anh ngồi trong quán cà phê. Nơi mà anh và em vẫn thường ngồi cùng nhau nói chuyện về quá khứ, tương lại.
Dòng xe tấp nập qua lại. Có người đến rồi lại có người đi. Nắng chiều buồn lan tỏa.
Quán cà phê đã vắng người. Anh vẫn ngồi đó nhớ về em:
- Em đang làm gì đó?
Em bảo:
- Em đang viết nhật ký.
Anh nhéo mũi của em. Anh đáp:
- Em mà cũng biết viết nhật ký hả cô bé?
- Anh đừng có xem thường em nha. Em cãi lại.
- Thế em viết gì trong đó?
- Em viết về em. Viết về quá khứ đau thương của mình. Em viết về một người. Không nói cho anh biết đâu.
Anh vừa buồn cười vừa nói:
- Em không nói anh cũng biết Băng Nhi của anh viết về ai nha.
- Anh xạo quá! Làm sao anh biết được em đang viết về ai hả?
- Còn ai vào đây nữa. Em chỉ có thể viết về anh thôi.
Em lè lưỡi lêu lêu:
- Anh sai rồi. Em không viết về anh.
Anh nghĩ lại thời gian đó thật vui vẻ. Anh suy nghĩ:
- Em giờ đang ở đâu? Em có vui vẻ bên người đó không? Em có nhớ đến một người là anh không?
Anh có rất nhiều câu hỏi đặt ra. Nhưng anh biết một đều:
- Anh nhớ em Băng Nhi.
Anh thấy bóng dáng em và người đó. Hai người lướt qua anh. Em nhìn rất vui vẻ và hạnh phúc nha.
Anh nhâm nhi ly cà phê. Nó không đắng như trong lòng của anh.
Anh nghe phục vụ gọi:
- Chị ơi, xin chị tính tiền. Quán đã đến giờ đóng cửa.
Quán cà phê vắng lặng. Đã không còn một bóng người. Anh tính tiền rồi bước ra khỏi quán.
Ở sau lưng anh, có một bóng người đứng cô đơn dưới bóng đèn đêm, đổ dài trên mặt đường.