Mà đã là duyên phận thì anh có chạy cũng không thoát khỏi em đâu.
Anh từng hỏi:
- Tại sao em có thể nhớ được kiếp trước?
Em hất cầm và kiêu ngạo nói:
- Em đã đổ chén nước của Mạnh Bà xuống sông.
Thỉnh cầu khen ngợi! Vẫy vẫy đuôi.
* * *
Cảnh báo sắp có H nhẹ nha mọi người!
* * *
Nhìn Linh Nhi ngày ngày, mượn rượu tiêu sầu.
Người một câu:
Rút đao chém nước, nước càng chảy.
Nâng chén tiêu sầu, sầu càng sầu.
(T/g: Trộm thơ của người ta nha)
Băng cũng không biết an ủi làm sao, đành cùng Linh uống rượu vậy.
Băng một câu:
Một chén say, ngàn chén không say.
Lòng người say, trăng tròn không say.
Tạt chén say cho lòng nhẹ bớt.
Sầu này lại càng thêm sầu hơn.
(Túy Luyến)
Linh chỉ vừa đi có một lát. Quay lại đã thấy cảnh tượng này đây. Băng đã quá say. Không phải, Linh không say rượu mà đang say vì tình.
Nhìn thấy người mà Linh thầm thương trộm nhớ ngồi trước mặt.
Máu Linh sôi lên, toàn thân nóng bỏng như có lửa đốt.
Cũng tại người ngồi đối diện quá ư là đẹp câu hồn.
(T/ g: Tự khen mình nha. Haha)
Nhìn ai đó, mắt ướt tràn mi.
Linh Nhi muốn đánh người. Bởi vì đau lòng. Tiến tới ôm lấy cái người đang khóc lóc thảm thương.
Linh nhớ người phải sầu bi là mình nha. Mà thôi quên đi vậy.
Đỡ Tuyết Băng vào phòng. Cả căn phòng ngập mùi rượu. Linh cảm thấy thật đau đầu mà.
Một tay gỡ từng nút áo của ai đó mà một tay Thiên Linh phải bịt lỗ mũi đang trào máu. Tại sao ư?
Nhìn thấy bánh bao vừa căng tròn lại trắng mịn. Điểm hai hạt đậu đỏ nhỏ xinh. Linh nuốt nước miếng. Máu trong mũi không ngừng trào ra.
(T /g: Có khi nào chảy máu mũi mà chết không ta)
Sắc cảnh quá đẹp! Nhìn đôi mi cong cong không ngừng cọ vào tay của anh. Ai đó đẹp đến khiến Linh không ngừng suy nghĩ đến các kiểu ăn thịt người.
Phải làm thịt như thế nào?
Cuối cùng, Linh cũng làm xong một việc mọi ngày thấy rất là đơn giản mà hôm nay lại giống một kiểu tra tấn vui vẻ thế này.
Linh đặt cánh tay của Băng vào trong cái chăn thật dày.
Thiên Linh bước xuống giường như đang chạy khỏi căn phòng này. Ở lại, Linh sợ mình không kiềm chế được ăn thịt Tuyết Băng mất. Thiên Linh đi xuống bếp chuẩn bị canh giải rượu và một chút đồ ăn nhẹ. Linh sợ ai kia sẽ bị đau đầu.
Tuyết Băng tỉnh lại đã thấy mình trên giường, đầu đau như bị đá đánh vào. Không phải say rượu thất thân chứ? Thật là cẩu huyết mà. Định ăn thịt người ta cuối cùng bị ăn sạch. Nhìn áo quần không phải hôm qua, mặt Tuyết Băng đỏ như nặng ra máu. Eo, còn ai vào đây có thể thay đồ cho em nữa.
Khoang dưới thân không đau nhức chứng tỏ hôm qua không có chuyện gì xảy ra. Băng có phần tiếc nuối. Xác minh tất cả xong. Băng vội vàng leo xuống giường.
T/g: Cầu được ăn thịt.
Bóng dáng một người con gái đang thuần thục làm đồ ăn, bàn tay nhỏ nhắn trắng mịn cắt những miếng thịt nhỏ bỏ vào nồi cháo, nếm gia vị rồi cuối cùng cho hành vào. Tắt bếp. Xoay người lại mới giật mình nha.
Thiên Linh giờ mới nhận ra có một người đứng nhìn mình nãy giờ sao.
Linh liền nói:
- Cậu đi rửa mặt đi rồi ra ăn cháo nè, tớ có nấu canh giải rượu đó.
- Vâng, đợi mình xíu.
Sau khi đánh răng xong đi ra đã thấy Linh bày xong đồ ăn trên bàn. Ngồi vào ghế thì anh ấy đã đặt chén cháo thơm lừng trước mặt.
Nước mắt Băng thấm ướt mi. Lâu lắm rồi em mới được ăn đồ ăn do anh nấu. Trước đây, Băng luôn xem đó là chuyện bình thường giữa bạn bè. Nhưng với tính cách của Linh thì hiếm khi nào vào bếp làm đồ ăn cho người khác lắm. Dù cậu ấy nấu ăn rất ngon. Mà chẳng bao giờ chịu xuống bếp đâu. Chỉ lúc nào Băng đói thì Linh mới tự nguyện vào bếp thôi.
Ăn hết chén cháo, ngước lên nhìn Linh:
- Sao Linh không ăn thế?
- Nhìn cậu ăn ngon tớ thấy no rồi.
- Cậu ăn đi không nguội nha. Hôm qua, cậu chỉ uống mỗi rượu không ăn sẽ đau dạ dày nha.
- Ừ, mình ăn đây.
Bữa ăn kết thúc, Băng nhận việc rửa chén. Linh cắt trái cây ra đĩa. Nếu cuộc sống mỗi ngày đều như thế này thì tốt biết bao.
Đang bận suy nghĩ không biết từ lúc nào Linh đã đút vào miệng mình một miếng lê ngon ngọt.
Ngọt như tình cảm của anh đã từng dành riêng cho em vậy.
Nhìn bờ môi căng hồng của Băng. Linh cảm thấy nóng trong người. Muốn hôn lên đôi môi ướt át ấy.
Chắc hương vị không tệ.
Băng hình thấy trong mắt anh một khát khao cháy bỏng. Em muốn ôm siết cái eo nhỏ của anh. Muốn là làm luôn. Dựa vào vai anh. Đã lâu lắm rồi anh không nhìn em như thế. Em nhớ anh.
Có người thân cứng ngắt nhân cơ hội Băng liền ăn chút đậu hũ. Tay xoa phần eo nhỏ mịn màng. Đi lên đến phía trên. Bóp nhẹ một cái vào cái bánh bao nhỏ. Anh giật mình.
Kéo Băng ra để một khoảng cách phòng tránh. Đầu chỉ nghĩ về Tuyết Băng làm Linh bối rối. Linh ngại ngùng quay mặt đi.
Ai kia không biết xấu hổ tiến tới. Ôm Linh từ phía sau. Tay không ngừng ăn đậu hũ của Linh.