Diêm Vương đang ngồi ăn cơm với Ma Hậu. Một con ma nữ đẹp như nữ thần bay tới:
- Anh đẹp trai, nhớ ta không?
Ma Hậu tức giận hất đổ mâm cơm. Dùng một ngón tay chỉ vào Diêm Vương mắng:
- Giỏi cho lão già nhà ngươi ta mới đi vắng có mấy hôm. Lão dám đi dụ dỗ một con ma khác. Lão muốn chết sao?
Thiên Linh ngồi cười nhìn Ma Hậu rượt theo Diêm Vương đánh.
Một lúc sau, Diêm Vương cắt được đuôi của Ma Hậu chạy tới và thở hổn hển:
- Đại tỷ, người thì ngươi đã gặp rồi người còn muốn sao nữa?
Thiên Linh mặt vô tội nói:
- Ta đang vui vẻ! Là ông mời ta xuống đây chơi nha. Ta đâu có muốn xuống đâu.
Diêm Vương năn nỉ:
- Ta xin cô mau đi đi.
Thiên Linh vẫy tay:
- Được thôi, ta đi nha.
Diêm Vương bị Ma Hậu nhéo tai:
- Ông lão giỏi quá ha! Lão chết với ta.
Ông Diêm Vương đau khổ:
- Ta sẽ cho các ngươi biết thế nào là đau khổ. Thù này không báo ta không phải Diêm Vương.
Tưởng có thể thoát được hai con ma nữ này nhưng ông đã sai lầm quá lớn. Vì con ma phiền phức lại trở lại:
- Sao ngươi lại quay trở lại đây làm gì? Không phải đang sống vui vẻ sao?
Tuyết Băng gương mặt vô tội:
- Ngươi đúng là không chịu cập nhật tin tức gì cả! Ta tự nhiên đang vui vẻ thì bị bắt xuống đây nha! Ta ngàn lần không muốn.
Diêm Vương gởi sổ sinh tử ra:
- Ta già đúng là lẩm cẩm thật rồi! Người đừng có bay qua bay lại ta nhức đầu lắm. Ngươi đứng yên đi.
Con ma ngoan ngoãn đứng yên:
- Ta đói bụng quá! Ngươi cho ta ăn cơm đi.
Diêm Vương lắc đầu:
- Dưới đây ta không có cơm!
- Ngươi ăn gì ta ăn nấy vậy.
Ma hậu đi tới:
- Lại ai nữa đây? Đến trẻ vị thành niên ngươi cũng không tha sao lão già. Ngươi muốn chết hả?
Ma Hậu định đi tới đánh Diêm Vương thì tay áo bị kéo lại. Đôi mắt to tròn của con ma nữ xinh đẹp này thật tội nghiệp nha.
- Sao nào cô bé?
- Chị gái xinh đẹp, ta đói bụng quá cho ta ăn gì được không?
Ma Hậu động lòng thương:
- Được đi theo ta nha! Chỗ của ta cái gì cũng có hết. Ma Hậu khoe khoang đủ thứ hết. Chỉ có Diêm Vương vỗ trán.
- Cái con ma nữ phiền phức này lại tính làm gì không biết. Ma nữ xinh đẹp bị biến chất hết rồi sao vậy trời? Diêm Vương thở dài.
Một bàn tay khác vỗ lên vai của ông làm ông giật mình:
- Lại ai nữa vậy?
Thiên Linh cười như câu hồn:
- Là ta, ta lại quay trở lại rồi nè. Lần này ta xuống đây ở với ông luôn.
- Suỵt, người nói khẽ thôi. Lần trước ngươi hại ta bị Ma Hậu lạnh nhạt gần mấy tháng trời.
- Coi như ta xin ngươi tha cho ta đi!
Không để Thiên Linh nói gì nữa. Diêm Vương đẩy Linh về lại trần gian:
- Ta không muốn. Ta muốn ở lại.
Người định ám ta hoài đừng có mơ:
- Về chăm sóc cho con trai của người đi! Dương thọ ngươi chưa hết nha. Bái bai.
Bước vào nhà, tưởng được ăn cơm. Diêm Vương ngớ người ra khi Ma Hậu cùng Băng đang ăn cơm vui vẻ. Ông vừa ngồi vào liền bị đuổi ra. Ma Hậu xưa đuổi ông như đuổi tà:
- Ta nói này ông lão. Ông không thấy chỗ này là của chị em phụ nữ sao? Ông đi chỗ khác đi.
Đứng trước cửa, Diêm vương kêu trời trời không thấu. (Ông trời mới trả lời: Người kêu ta cũng vô dụng thôi, ta cũng đang bị Vương Hậu ta bắt quỳ gối đây nè. Ráng mà chịu đi nha)
Ma Hậu ở dưới đây cô đơn đã lâu, gặp Tuyết Băng như một đứa trẻ nên rất thích. Bà xem Băng như là con gái mà chăm sóc. Hai người quấn quýt lấy nhau không rời nửa bước. Tuyết Băng được Ma Hậu cho ăn ngon. Được yêu thương chăm sóc chu đáo nên quên cả ngày tháng. Quên luôn cả người đó. Suốt ngày, Băng ăn ngủ và nói chuyện với Ma Hậu. Cô không ngờ hai người lại hợp tính với nhau như vậy.
Được một tuần Diêm Vương hai mắt thâm quầng lết thân tới. Lão nói:
- Ngươi không về trần gian nữa sao?
- Ta không muốn về đó nữa? Ở đó ta không có tóc là xấu xí ta không thích về đâu. Ta thích ở đây được ăn ngon được ngủ kỹ.
Diêm Vương cạn lời.
Nửa tháng lại trôi qua, Diêm Vương vò đầu bứt tai với con ma bám người này. Đã làm bóng đèn khiến ông không thể tới gần Ma Hậu rồi còn mặt dày không chịu đi. Đuổi kiểu gì cũng không được. Con ma nữ đang ăn ngon thấy được ánh mắt ai oán của ông ta liền hỏi:
- Ngươi ăn không? Ngon lắm nha.
Diêm Vương tức giận:
- Ngươi không nhớ ai đó trên kia chờ ngươi sao?
Con ma ngồi suy nghĩ:
- Ai chờ ta sao ta không nhớ ta?
Diêm Vương mới nhớ ta con ma nữ này không chỉ phiền phức là có não cá vàng nữa. Ông muốn khóc nhưng khóc không ra nước mắt.
- Ngươi không nhanh về sẽ không về được đâu nha! Ta cảnh báo trước cho ngươi! Trên đó có một người đang đợi ngươi đó. Diêm Vương lần đầu tiên thấy bất lực với hai con ma này.
Băng Nhi vứt đồ ăn trên tay, chạy đi.
- Lần này cô chết chắc rồi. Thiên Linh chờ em.
Diêm Vương đắc ý vui vẻ đi vào nhà. Ma Hậu hầm hầm sát khí. Hình như ông mới quên điều gì ấy ta. Những ngày đen tối của Diêm Vương bắt đầu.
End.