Chúng tôi dần trở nên quen thuộc hơn, mỗi sáng sẽ cùng nhau chạy bộ, đôi khi tôi sẽ đưa cô ấy đến công ty, rồi lại tới đón cô ấy nếu xe của cô ấy bị hỏng. Cuối tuần chúng tôi sẽ cùng đi mua thức ăn và đồ dùng cho cả tuần, hay tổ chức tiệc hai người.
Cô ấy rất thích những món tôi nấu, và tôi vui vì điều đó, thế nên những hôm cô ấy quá bận rộn, hay đơn giản là mệt mỏi, lười biếng, tôi sẽ cho cô ấy sang ăn chực ở nhà tôi. Sau đó, cô ấy nhất quyết đòi rửa bát, cô ấy nói thế cho công bằng. Thật ra, nhiều lúc tôi cảm thấy những việc chúng tôi làm cùng nhau, khiến chúng tôi giống như một gia đình nhỏ...
...............................................................
(Táo: Vì Minh Triệt và Vi Trà đã thân thiết hơn, với cả Minh Triệt lớn tuổi hơn Vi Trà, nên Táo tự động chuyển xưng hô từ tôi - cô sang anh - em nhé.)
Hôm nay là sinh nhật của cô ấy.
- Vi Trà!
- Sao vậy?
- Để anh đưa em đi làm.
- Hôm nay tốt bụng đột xuất vậy? Xe của em đâu có hỏng?
- Thì hôm nay là ngày của em mà?
- Xì, đừng nói quà sinh nhật của em chỉ có từng đó đấy nhé.
- Sao vậy được. Lên xe đi, anh nói với em.
.................................................................
- Tan làm đi xem phim với anh không?
- Chứ không phải đi ăn ở nhà hàng sang trọng bậc nhất cái thành phố này hả? Haha
- Có mỗi vụ đó mà em nhớ hoài.
- Nhưng đi xem phim thôi thì em cũng không chịu đâu, anh chẳng có thành ý gì cả!
- Thế mình sẽ đi ăn theo mong muốn của em.
- A, thôi, thôi, em sợ cái nhà hàng đấy lắm rồi, nhìn giá tiền mà xót hết cả ruột, chẳng còn thấy đói luôn ấy.
- Hmmm... Vậy đi xem phim thì em có muốn anh thuê nguyên cả phòng để chỉ có hai đứa mình xem phim cùng nhau không?
- Hả? Hai đứa ngồi giữa cả cái phòng to dữ vậy ghê chết được ấy, tốt nhất là anh cứ bình thường cho em.
- Bình thường thì em lại kêu không có thành ý...
- Được rồi, được rồi, anh tặng gì em cũng vui hết.