"Này, này, xin chào? Tiểu thư, cô có còn ở đó không?"
"Hả? Ai nữa vậy???"
"Vẫn là tôi đây ~ Tổng đài An Ủi Trái Tim Nhỏ đây ~"
"Chuyển từ tin nhắn thường sang Messenger luôn rồi? Ngươi chơi lầy quá vậy??"
"Tôi là tổng đài vạn năng mà, haha, tôi phải làm mọi cách để hoàn thành nhiệm vụ chứ!"
"Nhiệm vụ? Nhiệm vụ gì cơ?"
"Cái này tôi không phải nói ngay từ đầu rồi sao? Tôi sẽ luôn xuất hiện khi có người cần an ủi nha, cũng như vậy, chỉ khi khách hàng đã bình tâm và không cần được an ủi nữa, tôi mới được tính là hoàn thành nhiệm vụ!"
"Ta cần được an ủi sao?"
Tôi thật sự, thật sự không quen biết cô nàng này, ai đó trả Vi Trà xinh đẹp thông minh về cho tôi đi! Mới nói chuyện với người lạ một chút mà cô ấy lập tức đã ném tên bạn trai cũ ra sau đầu rồi?? Trời ạ, yêu nhau 6 năm mà còn thế, một lần gặp mặt ngắn ngủi kia giữa tôi và cô ấy có phải là giây trước giây sau cô ấy liền quên luôn không???
Được rồi, tạm thời không bàn đến cái tương lai có vẻ đen tối kia của tôi, thôi thì cứ cho rằng cô ấy quên chuyện kia nhanh như vậy là do nói chuyện với tôi quá vui vẻ đi. Tôi tự nhủ, nhanh chóng mang tâm trạng mình bình tĩnh lại, đã lâu rồi tôi còn không có mất khống chế đến thế này...
Đại khái là do tôi chết lặng lâu quá, cô ấy cũng có đủ thời gian để nhớ lại những việc đã xảy ra, không khí giữa chúng tôi thoáng chốc có chút ngột ngạt...
"Tôi xin lỗi."
"...Ngươi không làm gì sai cả."
"Tôi là đàn ông."
Tôi nói một câu không đầu không đuôi, cũng không rõ cô ấy có hiểu được không, tôi chỉ là cảm thấy xưng hô "ta - ngươi" hơi quái dị.
"...Ừ"
"Vậy... cô ăn tối chưa?"
"Bây giờ không phải buổi trưa à?"
"Trời đã tối từ rất lâu rồi, tiểu thư của tôi ơi, cô dùng điện thoại nãy giờ mà không có nhìn thấy thời gian hả?"
"Thảo nào, tôi cảm thấy đói thế."
"Đói thì ăn chút gì đi?"
"Không phải không muốn ăn, nhưng tôi ăn không vào..."
"Không ăn thì sớm muộn cũng sẽ đói chết đấy!"
"Xì, ngậm cái miệng thối của anh lại, đừng có nói chuyện xúi quẩy!"