Liễm Phương Tôn Kim Quang Dao luôn luôn dùng bộ mặt ôn hoà đối đãi với mọi người, tiếng hét này, lại còn là tiếng hét mang hàm ý cứng rắn xưa nay chưa từng có, mọi người ở đây nhất thời cả kinh, chỉ thấy gã dịu vẻ mặt xuống, trấn tĩnh tự nhiên nói: "Nguỵ công tử, xin hỏi, những hoả thi đó, là do ngươi triệu hồi tới?"
Câu hỏi này vừa được hỏi ra một cách thẳng thắn như thế, giống như một nhát roi lạnh lùng, quất cho đầu óc đang mơ màng của mọi người tỉnh táo lại ngay lập tức.
Một người phản ứng lại ngay: "Đúng vậy! Những hoả thi này không phải là ngươi triệu ra hay sao, ngươi đi cứu ai chứ, quá nửa là muốn nhân cơ hội để chạy trốn!!"
Kim Quang Dao liếc mắt ra hiệu, tu sĩ Kim gia sôi nổi tầng tầng lớp lớp bao quanh Lam Vong Cơ và Nguỵ Vô Tiện, một vị tu sĩ nhìn thấy các nhà còn lại vẫn còn chưa phản ứng gì, không khỏi sốt ruột giậm chân: "Các ngươi còn thất thần làm gì! Hung thủ giết người đã ở đây, các ngươi mà để hắn chạy, thì cả ngọn núi này sợ là sẽ bị những hoả thi do hắn thao túng đó tàn sát, ta và các ngươi chẳng thể sống sót một ai!!"
Vừa dứt lời, tu sĩ các thế gia như choàng tỉnh khỏi giấc mộng, vòng bao vây lập tức dày thêm mấy lớp.
Lửa giận hỗn loạn trong ngực Nguỵ Vô Tiện: "Các ngươi điên rồi hả?!! Kim thiếu phu nhân là sư tỷ của ta, chẳng lẽ ta lại hại tính mạng của nàng hay sao!!"
Một người cười nhạo nói: "Buồn cười, Di Lăng Lão Tổ đã bị Vân Mộng Giang thị đuổi ra khỏi nhà từ lâu, ngươi như con chó nhà có tang, ghi hận trong lòng, lấy oán trả ơn, muốn hại sư tỷ đồng môn, có gì mà không thể?!!"
Ánh mắt Nguỵ Vô Tiện sắp phun lửa ra tới nơi: "Ngươi!!"
"Hắn sẽ không!"
Đám đông kích động quay phắt đầu lại, thì thấy Giang Trừng đang siết chặt nắm tay một cách gấp gáp, "Liễm Phương Tôn, hắn sẽ không hại sư tỷ của ta, các ngươi thả hắn ra, chúng ta nhanh chóng đi cứu người!" Sự cố đột ngột phát sinh giống như một cú huých, đập cho Giang Trừng tỉnh táo lại, nhất thời không màng đến danh dự gia tộc cũng như những biểu hiện giả dối nhằm duy trì sự xa cách lâu nay với Nguỵ Vô Tiện, buột miệng thốt ra.
Kim Quang Dao quay đầu dặn dò một thủ hạ việc cứu người, người nọ nhận lệnh ngự kiếm rời đi, xong, gã phất ống tay áo, cúi người hành lễ với Giang Trừng, nói: "Giang tông chủ nhớ tình cảm cũ, dùng lòng nhân nghĩa để suy đoán, nhưng sự việc liên quan đến an nguy tính mạng của phụ huynh ta, thứ lỗi cho ta không thể không cẩn thận".
"Cẩn thận?" Đôi mắt Nguỵ Vô Tiện phóng ra tia nhìn lạnh lùng, hắn chưa nghĩ ra ở đây Kim Quang Dao sắm vai trò nào, có ý đồ gì, nói: "Liễm Phương Tôn rốt cuộc muốn như thế nào?" Một tay hắn nắm Trần Tình, giọng điệu âm trầm, rõ ràng có ý uy hiếp, tu sĩ bên người Kim Quang Dao như gặp đại địch, gào lên: "Nguỵ Vô Tiện! Ngươi muốn làm gì Liễm Phương Tôn! Buông Trần Tình ra!"
"A Dao! Nguỵ công tử! Từ từ đã!" Một thân ảnh mặc bạch y nhảy ra từ trong rừng, theo sau là người của Lam thị, chính là Lam Hi Thần.
Thấy thật lâu cũng chưa thể động thủ, có người gấp gáp nói: "Hàm Quang Quân, Trạch Vu Quân, Cô Tô Lam thị các người xưa nay khinh thường làm bạn với gian tà, tại sao hôm nay lại nhiều lần qua lại với Di Lăng Lão Tổ tội ác đầy người như thế?"
Lam Hi Thần nói: "Xin chư vị tạm thời đừng nóng nảy, trong chuyện này chắc chắn có hiểu lầm gì đó. A Dao, vì sao ngươi cũng bốc đồng như thế?"
Kim Quang Dao thấy Lam Hi Thần tự mình ra mặt hoà giải, sắc mặt thoáng dịu xuống, nhưng giọng điệu không có ý nhượng bộ: "Nhị ca, ta không hành động bốc đồng, chỉ là Nguỵ công tử thật sự có hiềm nghi khá lớn, nếu ta tuỳ tiện thả hắn đi, không chỉ vô trách nhiệm đối với các thế gia tham gia hội săn bắn, mà đối với cố Tào tông chủ và tông môn cũng không công bằng, càng là không màng đến phụ thân và huynh đệ vốn đang bị vây khốn trong nguy hiểm của ta. Nhị ca, đây là ta cẩn thận, chứ không phải bốc đồng".
Một loạt lời nói này được sắp xếp kín kẽ không chút sơ hở, Nguỵ Vô Tiện nghe mà lỗ ta giật giật. Nếu không phải tình thế cấp bách, trong lòng hắn như có lửa đốt, thì thật ra hắn muốn lắng nghe kỹ càng một chút, cái vị Kim Quang Dao thâm tàng bất lộ này, người đã dùng công sức nhiều năm liên tiếp bò lên từ một đứa con riêng bị Kim Quang Thiện xem thường không thừa nhận, bò thẳng đến vị trí Tam Tôn như hiện giờ, nhẫn nhịn đến hôm nay, là rốt cuộc muốn lộ ra cái đuôi dã tâm gì, hắn loáng thoáng cảm thấy, những hoạt động trong bóng tối của người này, cùng với đủ loại chuyện bất ngờ trùng hợp xảy ra hôm nay đã đến lúc thể hiện rồi.
Lam Hi Thần khẽ thở dài một hơi, nói: "Ta biết trên người của ngươi gánh vác trách nhiệm quan trọng, chỉ là hiện giờ cứu người quan trọng, không nên đấu đao kiếm với nhau, phát sinh thêm chuyện. Hơn nữa vị Nguỵ công tử này, vẫn luôn ở cùng với xá đệ Vong Cơ, nếu hắn muốn hại người, thứ cho ta nói thẳng, xá đệ không đến mức ngu dốt như thế, ngay cả thủ pháp hại người cũng không nhìn ra, tuy ngươi không tin Nguỵ công tử, thì cũng nên tin tưởng thái độ làm người và phán đoán của xá đệ mới phải".
Kim Quang Dao nhẹ nhàng cười, giọng điệu hết sức nhu hoà, nhưng từng chữ như châu ngọc: "Chuyện này ta cũng đang nghi ngờ á, Nhị ca, Hàm Quang Quân xưa nay hành sự chính tà rõ ràng, ghét ác như thù, dứt khoát sẽ không qua lại với nhân vật gây tranh cãi... tới mức độ như Nguỵ công tử đây. Ngươi nói Hàm Quang Quân vẫn luôn ở cùng với Nguỵ công tử, chuyện này ta thật sự không nghi ngờ, dù sau, mấy ngày nay mọi người cũng nhìn thấy, Hàm Quang Quân và Nguỵ công tử gần như như hình với bóng, giao tình rất là không tầm thường ấy nhỉ..."
Những lời này đều có ý ám chỉ, ngấm ngầm hại người, ai nghe qua cũng âm thầm cân nhắc. Từ lúc lên tiếng bảo vệ mới vừa rồi, thanh danh xưa nay hoàn mỹ không nhiễm một hạt bụi của Lam Vong Cơ, trong mắt mọi người đã dính một vết nhơ đáng ngờ, lúc này Kim Quang Dao lại thêm củi quạt gió nhắc nhở một chút, rõ ràng tính toán gom y và Nguỵ Vô Tiện vào một chỗ, hoàn toàn kéo xuống vũng nước đục tệ hại, cùng chung rắc rối.
Nhìn những ánh mắt ngờ vực, khinh thường, thống hận đã từng nhắm vào người hắn, ép hắn bước lên cây cầu độc mộc tối tăm, hiện giờ tất cả đều hướng đến trên người Lam Vong Cơ, muốn y phải chịu đựng một lần những ngược đãi và ánh mắt lạnh lùng mà hắn từng phải chịu, hô hấp của Nguỵ Vô Tiện lập tức run rẩy lên, không khỏi đưa tay đẩy Lam Vong Cơ thật mạnh, dựng lên một bức tường vô hình ở khoảng trống giữa hai người, phân chia khoảng cách, hắn lạnh lùng thốt lên: "Việc này không liên quan gì đến Hàm Quang Quân, ngươi muốn hoài nghi thì cứ hoài nghi ta, đừng liên luỵ người vô tội".
Lam Vong Cơ không kịp phòng ngừa đột nhiên bị hắn đẩy ra, té lùi về sau một bước, hơi sửng sốt, "Nguỵ Anh..."
Nguỵ Vô Tiện nhìn thấy cảm xúc trong mắt y, không biết vì sao trái tim giật nảy lên, suy nghĩ rối tung hỗn độn chưa kịp làm rõ, đã thấy Lam Vong Cơ không chút do dự đứng ở bên cạnh hắn, một tay nắm lấy cánh tay hắn, giọng nói bình tĩnh nhưng không cho phép cắt ngang cất lên: "Ta và ngươi, cùng với nhau".
Đôi mắt trong veo nhạt màu như ngọc lưu ly của Lam Vong Cơ, lại giống như biển khơi sâu thẳm nhẹ nhàng bao bọc lấy mọi bất an của hắn, cất giữ ở bên trong, bỗng nhiên, những tiếng quát mắng ồn ào của mọi người xung quanh dường như bị ngăn cách ở bên ngoài, Lam Vong Cơ nắm tay hắn chậm rãi siết chặt, tựa như đang nói với hắn, có y ở đây, cái gì cũng không sợ, có y ở đây, hai người cùng nhau bước đi, thì sẽ không còn là cầu độc mộc nữa.
Hai người bọn hắn lần này coi mọi người như vô hình mà biểu lộ sự chân thành, khiến quần chúng xung quanh nhìn mà nhíu mày một trận, còn có cảm giác bỏng mắt không nỡ nhìn thẳng.
Bên này, Lam Hi Thần cũng nhịn không được ho nhẹ một tiếng, thật vất vả thu lại ý cười trong mắt, lên tiếng: "Chư vị, ta biết hành vi tác phong của Nguỵ công tử gây tranh cãi, phàm việc gì cũng phải chú ý đến chứng cứ, hiện giờ bất kể là cái chết của tông môn Tào thị, hay những hoả thi đang tấn công khán đài xem săn bắn, đều không có bất kỳ chứng cứ gì nói rõ do làm Nguỵ công tử làm, huống chi, Nguỵ công tử từ lúc mọi việc phát sinh đến giờ vẫn luôn ở đây giằng co cùng mọi người, làm thế nào có thể phân thân đi thao túng hoả thi từ xa để tấn công khán đài xem săn bắn ở bên kia núi chứ?"
Một người hừ lạnh một tiếng, nói: "Lời này của Trạch Vu Quân không khỏi quá đơn giản, Di Lăng Lão Tổ hắn bản lĩnh thông thiên, không phải chúng ta chưa từng chứng kiến, hắn lặng lẽ thổi sáo, là có vô số tà vật bán mạng cho hắn, ai biết hắn âm thầm dùng biện pháp gì, luyện tà thuật gì, có lẽ trước đó ra lệnh, có lẽ thậm chí không cần gần người chỉ huy, cũng có thể thao túng được tà ám, chẳng có gì lạ".
Thấy vòng một vòng lớn, lại quay trở về đường cũ, tranh cãi không mệt mỏi với Nguỵ Vô Tiện, chậm chạp mãi không bắt được hắn, Kim Tử Huân nghẹn đến mức mặt đỏ ké, rốt cuộc nhịn không được: "A Dao, các ngươi còn nói nhảm với hắn làm gì! Trực tiếp ra tay giết chết tại chỗ mới đúng, trên thế giới này ngoại trừ Di Lăng Lão Tổ Nguỵ Vô Tiện còn ai có thể điều khiển tà ám đến giết người như thế, còn ai tàn nhẫn thích giết người hung ác như vậy, ở đâu ra người thứ hai?!"
Nguỵ Vô Tiện lập tức quát: "Ta nói ngươi, đầu óc có phải bị bệnh hay không! Ta đã chết một lần rồi, điều này còn không thể chứng minh đầy đủ ta không phải là người hạ ác trớ trên người hay sao? Tại sao ngươi vẫn muốn đối chọi gay gắt với ta, dồn ta vào chỗ chết mới được à?... Tàn nhẫn thích giết người? Ta tàn nhẫn thích giết người, vậy các ngươi coi thường mạng người vô tội ở Cùng Kỳ Đạo, thì gọi là gì?"
Một giọng nói tràn đầy căm phẫn xen vào: "Ôn cẩu vô tội chỗ nào?!"
Nguỵ Vô Tiện thở hắt ra một hơi, vô cùng đau đầu: "Được, ta không dây dưa chuyện này với các ngươi, ta hỏi các ngươi, cho dù là ác trớ hay tà ám, trên đời này có hàng ngàn hàng vạn người, không phải chỉ có một mình Nguỵ Vô Tiện ta tu quỷ đạo, tại sao chỉ cần có người gặp tai họa xui xẻo, thì nhất định là do ta làm??"
Kim Tử Huân nói: "Không phải ngươi, còn có ai??"
Nguỵ Vô Tiện siết chặt nắm tay, hận không thể đấm một đấm lên cái mũi sáng bóng ngu ngốc của y, đột nhiên bị Lam Vong Cơ nắm lấy cổ tay, đôi mắt đẹp nhàn nhạt liếc qua, hắn ngẩn ngơ trong tích tắc, cổ tay được người đó dịu dàng vuốt ve mấy cái, một tia ấm áp ngọt ngào bỗng nhiên dâng lên trong tim, cơn tức giận thế mà giảm đi bảy tám phần.
Hắn liếc mắt một cái, không thèm nhìn đến Kim Tử Huân, mà hướng đến những ánh mắt thiện ý không xấu xa nói: "Ai ư? Các ngươi không thể động não đàng hoàng được hay sao? Đừng có thấy gió thì cho là mưa, ruột là cứ thẳng một đường đến cuối, phàm việc gì lưu tâm nhiều thì sẽ nghĩ nhiều, mắt nhìn thấy thì cho là vậy, trong đầu chỉ nghĩ đến điều đó, ai mà không thế? Lối suy nghĩ này, dễ bị người ta lợi dụng, dẫn dắt nhất, sợ là bị người ta dùng như một quân cờ, coi như đao kiếm mà múa, cũng hoàn toàn chẳng biết gì. Theo ta thấy, người lúc trước hạ ác trớ cho ngươi, nói không chừng cũng là người hôm nay gây tội, chỉ là, lòng dạ hắn quá sâu, nấp sau người khác, bày mưu lập kế, châm ngòi ly gián, ý muốn xem người khác chém giết, để mình ngư ông đắc lợi".
Lúc nói mấy câu cuối cùng, khoé mắt mắt hơi liếc, dư quang hướng về phía Kim Quang Dao, đúng lúc nhìn thấy một nụ cười hơi hoang mang nhưng vô cùng lễ phép của gã.
Kim Tử Huân bị một loạt lời nói của hắn làm cho chẳng hiểu gì, thậm chí quên mất ý định đòi giết Nguỵ Vô Tiện ngay tại chỗ, bật thốt lên: "Vậy ngươi nói cho rõ ràng, còn có thể là ai?"
Ánh mắt Lam Vong Cơ không chút nào che giấu, nhìn thẳng Kim Quang Dao, lạnh lùng nói: "Ai cũng có khả năng".
Những lời buộc tội lẫn nhau vừa ngấm ngầm vừa ẩn ý giữa mấy người này, mọi người nghe thấy mà như lọt vào sương mù, cục diện nhìn như thể lại tiếp tục giằng co.
Giang Trừng vẫn luôn bất lực không chen được lời nào chỉ có thể lo lắng suông rốt cuộc chịu không nổi: "Các vị! Cứu người quan trọng! Liễm Phương Tôn, thứ cho ta nói thẳng, nếu ngươi không có chứng cứ, thì mời thả người, cả đám người bị ngươi níu kéo ở đây, lãng phí thời gian, bên kia lại gấp rút, cần cứu viện ngay!"
Nghe vậy, Kim Quang Dao thoáng cao giọng lên, nói: "Được, ta không làm chậm trễ nữa, chỉ muốn làm rõ mấy sự thật đơn giản, đưa ra cho các vị tham khảo. Đầu tiên, có người nào nhìn thấy, những hoả thi này xuất hiện lần đầu tiên, là tình huống thế nào không? Xin kể lại tỉ mỉ kỹ càng!"
Vài người có mặt sớm nhất lên tiếng: "Chúng ta cũng chỉ nhìn thấy Tào tông chủ và Nguỵ Vô Tiện giằng co, sau đó hoả thi bỗng nhiên từ trong rừng xuất hiện, trực tiếp giết chết Tào tông chủ, trong suốt quá trình này, Nguỵ Vô Tiện vẫn luôn thổi sáo!"
Lam Vong Cơ nói: "Không đúng. Trước đó, hoả thi đã từng xuất hiện một lần". Tiếp theo, kể lại ngắn gọn chuyện mình và Nguỵ Vô Tiện trước đó gặp hoả thi.
Những lời kể này của y, gợi lại hồi ức của mọi người, "Đúng đúng! Trước đó có nghe thấy một loạt tiếng sáo quỷ dị, chính là đi theo tiếng sáo này, chúng ta mới tới đây xem xét, nhóm người Tào tông chủ cũng là vậy".
Nguỵ Vô Tiện nói: "Không sai, loạt tiếng sáo đó, là ta thổi với ý định xua đuổi mấy hoả thi đó!"
Một vị tu sĩ tâm tư tỉ mỉ nói: "Không đúng, ngươi nói ngươi đã từng thổi sáo xua đuổi thành công những hoả thi đó, vậy tại sao lúc Tào tông chủ bị tấn công, ngươi lại không cứu được một người nào? Hơn nữa, hoả thi không tấn công ngươi và Hàm Quang Quân, còn sau khi giết người lại nhanh chóng chạy mất tăm?"
Một người khác nói: "Đúng vậy! Lời nói dối này sơ hở chồng chất, muốn lừa ai chứ!"
Nguỵ Vô Tiện sửng sốt, ngay sau đó nói: "Các vị thông minh tuyệt đỉnh, chuyện này cũng nhìn không ra? Đương nhiên là vì có người vu oan Nguỵ mỗ, châm ngòi ly gián!"
Mọi người một trận trầm mặc, Kim Quang Dao lại khẽ lắc đầu, châm chước một lát, nhẹ nhàng nói: "Cho nên, mọi người chúng ta có thể cùng nhau xác định được, tung tích sớm nhất của sự việc, chính là loạt tiếng sáo kia?"
Mọi người tiếp tục trầm mặc, bỗng nhiên, một giọng nói ra vẻ suy tư cất lên: "Chính là sau loạt tiếng sáo đó, đoàn người mới đến nhìn thấy những hoả thi kia, nói như vậy... đúng là loạt tiếng sáo lúc trước đó, đã triệu hoả thi tới".
Kim Tử Huân đơn giản thô bạo kết luận: "Theo lời ta nói, sự thật lại chẳng quá rõ rồi sao, Nguỵ Vô Tiện chính là thủ phạm! Là hắn thổi sáo triệu tất cả những tà vật kia tới, sau đó giết người diệt khẩu!"
Nguỵ Vô Tiện nhíu chặt lông mày, cùng Lam Vong Cơ liếc nhìn nhau, hai người bọn hắn, hiển nhiên là người gặp hoả thi sớm nhất, nhưng không có bằng chứng, không ai tin lời bọn hắn, mà nhìn từ bên ngoài, lại là loạt tiếng sáo thứ nhất của Nguỵ Vô Tiện, đã dẫn đến những sự việc tiếp theo. Mà lần hoả thi tấn công hai người bọn hắn, rốt cuộc cũng không phải là tấn công, dẫn đến kết quả thực sự duy nhất, Nguỵ Vô Tiện thổi sáo trong núi chỉ nhằm điều khiển hoả thi! Người sau màn, rõ ràng đã sớm lên kế hoạch sẵn sàng, mục tiêu tấn công của hoả thi không nhằm vào hai người, mà chỉ dẫn dắt để Nguỵ Vô Tiện thổi sáo lên! Thậm chí, còn tạo cho hắn một biểu hiện giả dối, cho rằng tiếng sáo của mình có thể đánh lui tà tuý, vì vậy lúc Tào tông chủ bị tấn công, hắn không chút do dự thổi sáo cứu giúp, nhưng lại bị người ta dễ dàng hiểu lầm là thổi sáo thao túng tà thi giết người! Từng bước một trong liên hoàn kế này, thiết kế không một kẽ hở, chính là để dụ bọn hắn vào trong cái bẫy to lớn, đến lúc này, bọn hắn khó giải thích nỗi oan, hết đường chối cãi, không còn hy vọng giải oan!
Nghĩ đến đây, sắc mặt hai người thoáng tái nhợt, không khỏi đưa mắt nhìn về phía Kim Quang Dao.
Dưới phán xét kết tội của Kim Tử Huân, mọi người ở đây, gần như không chút nghi ngờ, trăm miệng một lời đòi bắt lấy Nguỵ Vô Tiện.
"Liễm Phương Tôn! Mau bắt lấy Di Lăng Lão Tổ! Cẩn thận hắn nhân cơ hội tấn công chúng ta!"
"Mọi người các ngươi còn do dự cái gì nữa, nếu thật sự để Nguỵ Vô Tiện có cơ hội, chúng ta còn sống sót được sao?? Nhanh giết hắn đi!!!"
Lúc đang bên bờ bùng nổ, bỗng nhiên, một giọng nói tràn đầy linh lực lấy hơi từ đan điền vang lên bên tai mọi người: "Các vị, xin hãy bình tĩnh ---!" Tiếng kêu gọi này trầm thấp vang vọng như tiếng sấm, chấn động đến mức lồng ngực của mọi người khó chịu, màng nhĩ ong ong, đầu váng mắt hoa, thế nhưng mạnh mẽ đè được khí thế đòi chém giết mãnh liệt xuống.
Chỉ thấy lồng ngực Lam Hi Thần hơi phập phồng, vài bước lướt nhanh đến bên người Kim Quang Dao, thấp giọng nói: "A Dao, ngươi chớ xúc động dẫn đến tranh chấp, trước hết ổn định lại cảm xúc của mọi người rồi nói tiếp".
Kim Quang Dao sau khi nghe xong, hơi mỉm cười: "Nhị ca, yên tâm, trong lòng ta hiểu rõ". Thái độ của gã thong dong, cao giọng nói: "Chư vị, tạm thời đừng nóng nảy, không cần động võ, ta sẽ thay chư vị trông coi Nguỵ công tử, bảo đảm mọi người an toàn không lo lắng". Dứt lời, khom người làm lễ chu toàn về phía Nguỵ Vô Tiện, giọng điệu gần như là khiêm tốn nói, "Nguỵ công tử, hiềm nghi của ngươi thật sự quá lớn, xin thứ cho ta không cách nào thả ngươi đi được. Lại nói, nếu ngươi rời khỏi đây, mọi người cũng không thể yên tâm cứu người, bởi vậy, xin ngươi quan tâm đến đại cục, yên tâm chờ ở đây. Ngươi có thể an tâm, ta vừa mới chuyển cứu binh đến rồi, như vậy chẳng bao lâu nữa sẽ có thể cứu huynh tẩu ra ngoài".
Nguỵ Vô Tiện khẽ phất Trần Tình một cái, làm như muốn phủi một vệt tro bụi trên mặt, hắn nheo nheo mắt, gần như là mỉm cười nói: "Chờ? Vậy xem ngươi có bản lĩnh, giữ ta ở nơi này hay không!"
Sắc mặt Kim Quang Dao đột nhiên biến đổi, làm như đã đoán trước lui về sau vài bước, cúi thấp tầm mắt về hướng Lam Hi Thần: "Nhị ca, cũng không phải là ta không muốn, nhưng thật sự là có người không chịu hợp tác". Các vị tu sĩ bên cạnh gã đột nhiên nhảy ra, giơ kiếm đâm thẳng vào Nguỵ Vô Tiện.
Nụ cười của Nguỵ Vô Tiện chưa tan, khoé môi nhẹ nhàng chạm vào Trần Tình kề bên má, lúc tiếng sáo tràn ngập thê lương vang lên, một đạo kiếm quang màu xanh như cơn gió ào ào lướt tới, vô hiệu hoá những mũi kiếm trước người hắn, cùng lúc đó, mấy chục oán linh trắng nhợt đập lên bả vai của mọi người, trong tiếng kêu gào kinh hoàng thất thố, những móng vuốt nổi đầy gân xanh bóp vào cổ họng, các tu sĩ lập tức vứt kiếm, ngả nghiêng la liệt để gỡ những móng vuốt đó ra, một mảnh nhốn nháo hoảng loạn.
Trong chớp mắt, mấy vòng vây xung quanh, lảo đảo, xiểng liểng, tan tác như dời non lấp biển, không đợi bọn họ tỉnh người lại một lần nữa, luồng kiếm quang màu xanh lam vô cùng dữ dội kia bỗng nhiên thu lại, mang hai thân ảnh, bay thẳng về phía chân trời.