Đi trong cánh rừng một lát, Nguỵ Vô Tiện thoáng nhìn thấy một hình bóng quen thuộc, "Ê" một tiếng, đuổi theo, chạy vài bước đã không thấy bóng dáng hắn đâu nữa. Lam Vong Cơ vừa chạy vừa kêu một hồi, hoàn toàn không có tiếng đáp lại.
Nguỵ Vô Tiện ở bên này, vừa vặn đuổi theo bóng dáng người kia, cũng không trách hắn vứt Lam Vong Cơ lại bỏ chạy, thật sự là hắn thấy hình ảnh này quá quỷ dị, hơn nữa bị hắn rượt đuổi, làm như cũng có tinh thần, cũng nhấc chân chạy trốn, hắn không dám lơi lỏng, chạy một trận như điên, cuối cùng cũng đuổi kịp rồi.
Bóng dáng người kia, chính là y.
Nguỵ Vô Tiện thầm nghĩ, chẳng lẽ đây là ảo giác mà Lam Trạm đã nói? Thế mà lại là ảo ảnh của chính mình ư? Chuyện này thú vị đây.
Đứng ở xa hét to một tiếng: "Nè! Người kia, đừng chạy, có cái gì mà chạy, ta cũng không ăn thịt ngươi".
"Nguỵ Anh" bên kia, nghe tiếng quả nhiên dừng lại, nhìn chằm chằm vào Nguỵ Vô Tiện, nhưng cũng mang vẻ mặt kinh ngạc.
Nguỵ Vô Tiện chắp tay sau lưng, giống như tản bộ lắc lư đi tới, quan sát từ trên xuống dưới một lượt. Người nọ cũng làm giống vậy, không hề nhận ra chính mình là ảo ảnh, làm như Nguỵ Vô Tiện mới là đổ giả không biết từ đâu nhảy ra vậy.
Tuy rằng cảm thấy hỏi câu này là thừa, nhưng Nguỵ Vô Tiện vẫn mở miệng hỏi một câu: "Ngươi là ai?"
Nguỵ Anh ôm cánh tay, dựa vào một cây mận, khoé miệng hơi nhếch lên: "Vậy ngươi là ai?"
Nguỵ Vô Tiện nghẹn lời, ảo ảnh này cũng thần kỳ ghê, dáng vẻ thiếu đánh không khác gì bản gốc. Lượn quanh vài vòng, tỉ mỉ đánh giá Nguỵ Anh trước mắt này thật cẩn thận, Nguỵ Vô Tiện nhịn không được giơ một ngón tay ra, chọt chọt vài cái lên ngực đối phương, không thể tin nổi nói: "Rất thật nha..."
Nguỵ Anh hất bay cánh tay của hắn ra, bất mãn nói: "Nhìn thì nhìn, sao còn động tay?"
Nguỵ Vô Tiện nhịn xuống xúc động muốn đá người kia một cước, nói: "Thế nào? Chạm cũng không thể chạm, ngươi cho rằng ngươi là Lam Trạm đấy hả?"
Tròng mắt Nguỵ Anh đảo một cái, "Cũng phải, đều là người một nhà, không khách sáo. Nói đi, còn muốn sờ chỗ nào?" Nói xong, thoải mái hào phóng mở rộng cánh tay ra.
Nguỵ Vô Tiện đưa tay ấn vài cái lên ngực Nguỵ Anh, xúc cảm chắc chắn, có đàn hồi, không khỏi khen ngợi thủ pháp của người tạo ra ảo ảnh này, cách lớp quần áo sờ soạng một hồi, cảm khái nói: "Ngươi nói xem, cái thân thể nhỏ bé của Mạc Huyền Vũ này của chúng ta thật đúng là không thể so sánh với nguyên bản, chạy trên đường đã thở hổn hển, càng không cần nói tới sức mạnh cơ bắp, Lam Trạm chỉ cần một đầu ngón tay đã bẻ gãy, nếu đấu tay đôi, thì chỉ có thể bị đè trên mặt đất xin tha không phải sao?"
Nguỵ Anh dường như cũng có cảm xúc nói: "Đúng vậy, cho nên chúng ta chỉ có thể là người bị chọc đó".
Nguỵ Vô Tiện nhăn trán, trong lòng còn sợ hãi nói: "Không đến nỗi chứ, bây giờ quan hệ của chúng ta với Lam Trạm cũng không kém như vậy, hẳn là sẽ không bị kiếm Tị Trần chọc vào lần nữa đâu nhỉ?"
Gương mặt Nguỵ Anh đỏ lên, ngập ngừng nói: "Ai nói là Tị Trần... Tất nhiên, tất nhiên là một vũ khí khác cùa Lam Trạm á..."
Nguỵ Vô Tiện thầm nghĩ, y còn có vũ khí bí mật gì, sao ta không biết, nhưng trước mắt có nguyện vọng gấp rút hơn, không rảnh để làm rõ thắc mắc, đưa tay bắt đầu cởi đai lưng của Nguỵ Anh.
Nguỵ Anh cúi đầu nhìn động tác của hắn, cũng không phản đối, chỉ tò mò nói: "Ngươi muốn làm gì?"
Nguỵ Vô Tiện nói: "Ta muốn nhìn một chút thân thể hiện tại này của chúng ta, rốt cuộc là bộ dạng như thế nào, hiếm khi có cơ hội như vậy, gương cũng không làm được như thế".
Ý kiến anh hùng giống nhau, Nguỵ Anh không nói hai lời, cũng bắt đầu cởi đai lưng của Nguỵ Vô Tiện.
Hai mảng ngực trần trụi đối diện nhau, đều không tự chủ được mà chọt chọt sờ sờ lên người đối phương một phen, đồng thời còn trao đổi ý kiến qua lại.
Nguỵ Vô Tiện cảm khái nói: "Cơ bụng gần như không có, ngươi xem cái bụng này, một vùng bằng phẳng, có thể cán bột được luôn.... Ngực cũng vậy, trước kia là phồng lên, màu sắc cũng là màu lúa mạch thật đẹp. Từ nhỏ chúng ta đã phơi nắng, lúc trời nóng, cởi áo chạy lên núi xuống hồ nước cũng là chuyện thường tình. Mạc Huyền Vũ này, đoán chừng lúc còn nhỏ không thích ra ngoài chơi, làn dà trắng trẻo nõn nà, giống như của cô nương vậy, không được, sau này phải phơi nắng nhiều một chút, cũng phải rèn luyện cho nó".
Nguỵ Anh nói: "Ta cảm thấy không sao mà..."
Nguỵ Vô Tiện nói: "Ngươi làm thế nào mà không có mục tiêu theo đuổi gì hết vậy, còn là nam nhân không hả?... Nói tới, không riêng chuyện này, sao ta có cảm giác, ngay cả kích thước của thứ kia cũng nhỏ lại nha?" Vừa nói vừa dùng ánh mắt ám chỉ hình dáng thứ ẩn hiện giữa hai chân.
Nguỵ Anh không đồng ý nói: "Phải không? Nhưng cũng không quan trọng đâu, dù sao chúng ta cũng không cần thứ đó để làm gì..."
Nguỵ Vô Tiện quả thực sợ ngây người, Nguỵ Anh này tại sao lại thờ ơ đối với chuyện này như thế, một chút khí phách nam nhân cũng không có, lưng bàn tay vỗ lên người của người kia một cái, nghiêm túc nói: "Ngươi hẳn không phải là ngốc đấy chứ? Đây là chuyện quan trọng đó! Còn nữa, ai nói chúng ta không cần? Tuy rằng bây giờ ta còn chưa lấy vợ, nhưng sau này chắc sẽ lấy chứ. Kích thước nhỏ quá, khiến vợ khinh thường thì làm sao đây... Haizz, thân thể này, cũng chỉ có cái mặt coi được...".
Nguỵ Anh bỗng nhiên trợn tròn hai mắt: "Cưới vợ?? Chuyện này sao có thể, Lam Trạm phải làm thế nào bây giờ??"
Nguỵ Vô Tiện "Hả?" một tiếng: "Chuyện này với Lam Trạm có gì..."
Lời còn chưa dứt, một bóng người mặc đồ màu trắng bước ra từ dưới tán cây.
Lam Vong Cơ từ xa đã nhìn thấy hai Nguỵ Vô Tiện quần áo cởi một nửa, đứng dưới tán cây sờ sờ cọ cọ lẫn nhau, lập tức dừng chân lại, đứng yên nhắm mắt ngưng thần một lát, tâm tình hơi bình tĩnh, mới tiếp tục đi tới phía trước. Đồng thời âm thầm kiểm điểm, ước vọng của mình đối với Nguỵ Vô Tiện đã dâm ô quá đáng đến mức này rồi sao? Vậy mà triệu ra tận hai ảo ảnh âu yếm lẫn nhau?
Tâm trạng thấp thỏm đi đến gần, nghe được đoạn nói chuyện giữa hai người, mới hiểu ra, hơn nữa còn có thể phân biệt rõ ràng ai là người thật, ai là ảo giác do mình triệu hồi ra.
Cả hai Nguỵ Vô Tiện nhìn Lam Vong Cơ vẻ mặt phức tạp đi tới, vội vàng cầm áo mặc vào đàng hoàng. Ba người xấu hổ đứng nguyên tại chỗ một hồi.
Trong lòng Lam Vong Cơ hơi bất an, đôi giày trắng như tuyết giẫm lên lớp cỏ xanh non lúc nặng lúc nhẹ. Lỡ như để cho Nguỵ Vô Tiện thông qua cơ chế của ảo giác, có thể tâm ý của mình lộ ra trần trụi trước mặt hắn thì sao.
Ở bên này, Nguỵ Anh nhìn thấy Lam Vong Cơ, làm như vô cùng mừng rỡ, kềm nén không được đi về phía y, nhưng bị Nguỵ Vô Tiện kéo lại.
Nguỵ Anh nén giận nói: "Ngươi làm gì? Muốn đoạt Lam Trạm với ta hay sao?"
Nguỵ Vô Tiện khựng lại một chút, Nguỵ Anh giả này, tính chiếm hữu đối với Lam Trạm rất mạnh nha? Hắn giữ Nguỵ Anh lại, không phải vì lý do gì khác, mà mới rồi đầu óc xoay chuyển, nảy ra ý tưởng, lập tức không kịp nghĩ kỹ, một tia cười xấu xa đã hiện ra nơi khoé miệng, ở bên tai Nguỵ Anh lặng lẽ nói: "Ngươi đừng vội, chúng ta cùng Lam Trạm chơi một trò chơi thử coi sao, xem y có thể phân biệt được hai chúng ta không..."
Lam Vong Cơ cảnh giác nhìn hai người, một tia hoảng loạn xẹt qua ở đáy mắt. Nguỵ Anh giả là ảo giác do mình triệu ra, tính tình của hắn nhất định là dựa theo ý nghĩ của mình mà nhào nặn ra, nhất cử nhất động của hắn đều có thể làm bại lộ tâm tư không thể cho ai biết của chính mình. Nếu để Nguỵ Anh giả ở bên cạnh Nguỵ Vô Tiện, không biết hắn sẽ nói ra chuyện gì, vài bước thành một bước, Lam Vong Cơ nhanh chóng đi đến chỗ hai người.
Nguỵ Vô Tiện lắp bắp kinh hãi, cho rằng kế hoạch của mình đã bị nhìn thấu, thấy trò chơi sắp sửa chơi không được, vội vàng kéo Nguỵ Anh chạy mất.
Không biết là bóng hoa làm loá mắt, hay là hương hoa mê hoặc, mà năm giác quan của Lam Vong Cơ thoáng mơ hồ, chớp mắt một cái, cả hai Nguỵ Vô Tiện đã biến mất ngay trước mắt. Y không xác định được phương hướng, lúc đó chỉ có thể di chuyển một cách mù quáng, trong tay nắm chặt Tị Trần, đến lúc vạn bất đắc dĩ, sẽ chém sạch rừng hoa này.
Đang miên man suy nghĩ, một bóng người mặc hắc y khoan thai đi tới chỗ y, "Lam Trạm, tìm ta sao?"
Tuy không biết Nguỵ Vô Tiện giở trò gì, nhưng dẫn Nguỵ Anh giả đi, hiện giờ một người tới, cũng không biết là thật hay giả.
Lam Vong Cơ không dám hành động thiếu suy nghĩ, đứng quan sát, suy nghĩ xoay nhanh.
Nhìn bề ngoài, hai Nguỵ Vô Tiện rõ ràng không khác nhau, không cách nào phân biệt, chỉ có thể dựa vào lời nói hoặc hành vi của hắn để phán đoán. Nguỵ Anh giả là sản phẩm từ ảo tưởng của mình, khác biệt lớn nhất so với người thật chính là tâm ý đối với mình, bắt đầu từ khía cạnh này là trực tiếp nhất, chỉ là, nhỡ đâu trước mắt là Nguỵ Vô Tiện thật, thì sẽ có nguy cơ lộ ra tâm ý của mình.
Nếu bắt đầu từ khía cạnh khác...
Nguỵ Anh giả là sinh ra từ ý niệm của mình, trong đầu hắn có rất nhiều thứ mà y cho rằng đó là sự thật về Nguỵ Anh, nói cách khác, Nguỵ Anh giả chỉ biết những chuyện mà Lam Vong Cơ y biết, ngoài ra thì ù ù cạc cạc, nếu hỏi những chuyện này, trả lời không được, thì chắc chắn là người giả. Vấn đề nằm ở chỗ, mấy chuyện mà bản thân Lam Vong Cơ không biết, thì đương nhiên cũng không biết câu trả lời, với tính cách của Nguỵ Vô Tiện, rành mạch hợp lý nói nhăng nói cuội một hồi khiến y không thể nào phân biệt, cũng là rất có thể, vậy làm sao phán đoán hắn trả lời có chính xác hay không đây.
* Đoạn này theo mình hiểu là Nguỵ Vô Tiện giả chỉ biết những điều Lam Vong Cơ NGHĨ là hắn như thế, chứ thực tế đúng hay không thì không biết.
Nghĩ tới nghĩ lui, Lam Vong Cơ vẫn không thể nào ra tay.
Nguỵ Vô Tiện xoay xoay cây sáo, thu hết vào mắt vẻ do dự của Lam Vong Cơ, làm như cảm thấy rất là thú vị, biết rõ còn cố hỏi: "Lam Trạm, ngươi đang nghĩ gì thế?"
Đầu lưỡi Lam Vong Cơ bị thắt nút một lát, quyết định, từ bỏ việc suy nghĩ cặn kẽ, thử thăm dò hỏi: "Ngươi... làm thế nào bị hiến xá trở về?"
Nguỵ Vô Tiện đi dạo hai bước, nói: "Đương nhiên là tên tiểu tử Mạc Huyền Vũ kia hiến xá cho ta..."
Lam Vong Cơ nói: "Tại sao trước đó hắn giết ngươi, rồi sau đó lại hiến xá cho ngươi?"
Nguỵ Vô Tiện nói: "Việc này nói ra cũng phức tạp, khái quát đơn giản là: Vì yêu sinh hận".
Vạn lần không ngờ đến tình tiết này, Lam Vong Cơ sững sờ tại chỗ, trái tim treo lên, kềm không được nói: "Giữa các ngươi có quá khứ gì?"
Ánh mắt Nguỵ Vô Tiện bay tới chỗ Lam Vong Cơ, thờ ơ nói: "Hắn bày tỏ tình yêu với ta, ta nói với hắn, trong lòng ta đã có một người..."
Trái tim Lam Vong Cơ giật bắn lên, hầu kết hơi lăn: "Người đó là...?"
Nguỵ Vô Tiện nhảy đến trước mặt y, cười gian xảo, nghiêng đầu nói: "Ngươi đoán xem?"
Hai mắt mê man một lát, Lam Vong Cơ lui về phía sau một bước, đầu ngón tay hơi cuộn lên, gương mặt căng thẳng nói: "Ta làm sao biết"
Nguỵ Vô Tiện "phụt" một cái, giống như rốt cuộc không nhịn được, ôm bụng cười như điên một trận: "Ha ha ha ha ha ha ha! Lam Trạm, nhìn bộ dạng khẩn trương của ngươi kìa ha ha ha ha ha ha ha ha ha! Thú vị!"
Lam Vong Cơ nhìn cái người đang hết sức vui vẻ trước mắt này một hồi, biết hắn lại chọc mình để tìm niềm vui, nén giận nói: "Vậy rốt cuộc..."
Sau một lúc lâu, Nguỵ Vô Tiện rốt cuộc không cười nữa, lượn vòng quanh Lam Vong Cơ, nói: "Chuyện giữa ta và Mạc Huyền Vũ, tiền căn hậu quả khá phức tạp, rảnh rỗi ta sẽ từ từ nói cho ngươi nghe".
Lam Vong Cơ bất đắc dĩ, đành đổi câu hỏi. Suy nghĩ một lát, giống như tình cờ nói: "Vậy, ngươi cảm thấy Thì Hoa nương tử... thế nào?"
Nguỵ Vô Tiện sờ sờ cái mũi, thuận miệng nói: "Con người Thì Hoa tỷ tỷ khá tốt, cho ta ăn ở, không lấy một xu".
Lam Vong Cơ bị Nguỵ Vô Tiện lắc lư vòng vòng đến chóng mặt, giơ cánh tay ra giữ hắn lại, khàn giọng nói: "Vậy ngươi cảm thấy nàng... có đẹp không?"
Lần này, Nguỵ Vô Tiện không lắc lư nữa, quay đầu nhìn chằm chằm Lam Vong Cơ, nhìn chằm chằm đến mức y chột dạ, con ngươi lập loè một chặp, chợt nghe người nọ mềm mại nói nhỏ bên tai y: "Không đẹp bằng ngươi"
Lam Vong Cơ đột nhiên ngước mắt, khoé mắt đuôi mày Nguỵ Vô Tiện như được nhúng vào mật ong, nụ cười ngọt ngào giống như chú ong nhỏ bay loạn xạ khiến lồng ngực y rung động vù vù. Ngay sau đó, người này chiếm trọn tầm nhìn của y, hai cánh tay vòng qua cổ y, nhón mũi chân, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên má y: "Lại đánh đổ bình dấm chua rồi? Đừng ghen, Nhị ca ca, hiện giờ ta sẽ bồi thường cho ngươi đàng hoàng, được không?"
Đôi mắt Lam Vong Cơ mở to, trái tim đập thình thịch một hồi, sau đó bỗng nhiên rũ mắt, trong lòng đã có kết luận.
Không hiểu phong tình mà đẩy Nguỵ Vô Tiện ra, lạnh lùng nói: "Đừng chạm vào ta".
Cú đẩy này, Nguỵ Vô Tiện đột nhiên không kịp phòng ngừa, lảo đảo vài bước, Lam Vong Cơ trong lòng đủ loại cảm xúc, dường như có chút không đành lòng, hốt hoảng quay người, lập tức rời đi. Ở phía sau, Nguỵ Vô Tiện hoá thành làn khói nhẹ, tan mất trong không trung.
Bước chân Lam Vong Cơ cứng đờ, làm như đoán trước mà ngoái đầu nhìn lại, nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Ở xa xa, Nguỵ Vô Tiện giấu mình sau một mảng hoa dày đặc, tâm thần cũng hoảng hốt giống vậy.
Mới vừa rồi, hắn cẩn thận dò hỏi Nguỵ Anh giả mấy câu, đều là những chuyện nhỏ thời thơ ấu, quả nhiên, người giả đáp không được. Cho nên hắn biết, ảo ảnh tuy rằng sinh động như thật, nhưng cũng không phải là cái gì cũng biết, hơn nữa quan điểm đối với một sự việc nào đó, cũng không giống hắn. Đưa Nguỵ Anh giả đến trước mặt Lam Vong Cơ, hắn rất hào hứng suy đoán một phen, không biết Lam Vong Cơ làm thế nào để phân biệt.
Lúc đầu nhìn Nguỵ Anh giả bịa chuyện một hồi khiến y bị lừa xoay mòng mòng, vô cùng mừng rỡ, trong lòng đều là cảm giác tự hào "Không hổ là ta", thậm chí lúc Nguỵ Anh cợt nhả trước mặt Lam Vong Cơ, lúc thì thầm bên tai, Nguỵ Vô Tiện cũng cho rằng đang chọc ghẹo Lam Vong Cơ, bởi vì đây thật sự cũng là hành vi hàng ngày của hắn. Cho đến khi người nọ câu cổ Lam Vong Cơ, muốn hôn môi y, Nguỵ Vô Tiện mới cảm thấy không thích hợp.
Loại chuyện này, hắn chưa từng nghĩ qua sẽ làm với Lam Trạm. Cho dù là vui đùa, cũng không không quá đáng đến vậy. Không ngoài dự đoán, Nguỵ Vô Tiện với cử chỉ ngả ngớn bị Lam Vong Cơ mặt không đổi sắc cự tuyệt. Nguỵ Vô Tiện trong lòng nói "Đáng đời", nhưng bất giác vẫn chú ý nhìn, tất cả mọi biểu tình và động tác của Lam Vong Cơ đập vào trong mắt, câu nói lạnh lùng đến cực điểm "Đừng chạm vào ta" kia, hoá thành một cây búa nhỏ, nhẹ nhàng gõ lên ngực hắn.
Nguỵ Vô Tiện cảm thấy trống rỗng mà cào cào lên thân cây, một chút, rồi lại một chút, vô tình thế mà để cho hắn lột xuống cả một mảng vỏ cây, đầu ngón tay truyền đến một cơn đau nhói, cúi đầu nhìn, chảy máu.