Thẩm Mạc cúi đầu, vừa định đi lướt qua người Chu Tử Tước, bị nàng ta kéo vào trong lòng.
"Không cho ngươi đi...". Truyện Khoa Huyễn
Lời còn chưa dứt, Chu Tử Tước đã dán môi lên, Thẩm Mạc đột nhiên không kịp phòng ngừa bị nàng ấy hôn, cả người cứng đờ giống như một khối sắt, một hơi thở cũng không dừng lại, dễ dàng bị Chu Tử Tước đưa đầu lưỡi linh hoạt đi vào, trong đầu trống rỗng, khẩn trương đến mức ngừng cả thở, sau một lúc lâu mới phản ứng lại muốn đẩy nàng ấy ra.
Chu Tử Tước nắm lấy bàn tay phản kháng của nàng, trong khi vẫn bắt nạt nàng. Thẩm Mạc bị ép phải liên tục lùi về phía sau, gập ghềnh mấp mô đụng vào bờ tường, bị người ta hung hăng hôn một trận, gần như sắp tắt thở.
Bên ngoài sân truyền tới tiếng náo loạn, Chu Tử Tước hơi khựng lại, bị Thẩm Mạc nhân cơ hội đẩy ra.
Thẩm Mạc theo âm thanh nhìn khắp xung quanh một lượt, kéo tay nàng ấy đi về phòng mình.
Đóng cửa lại, sau đó đóng kín tất cả các cửa sổ, vừa mới thở phào nhẹ nhõm, xoay người lại, Chu Tử Tước đã mặt mày hớn hở chờ trước mặt nàng, "Hoá ra hồi nãy đẩy ta là thẹn thùng đấy nhỉ... Đây là ý muốn trốn đi để vui vẻ ha?"
Thẩm Mạc điềm nhiên liếc nàng ấy một cái, nhàn nhạt nói: "Tự mình đa tình, ta là sợ lại truyền ra lời đàm tiếu gì đó..."
Chu Tử Tước nhướng mày, xoay người ngồi xuống cạnh cái bàn, rót cho mình một chén trà, nhàn nhã thưởng thức hương vị. Chống cằm, nhìn Thẩm Mạc chậm rãi ngồi xuống đối diện, nói: "Hiện giờ ở bên ngoài lời đồn đãi về đôi ta bay rợp trời, Thẩm tiểu thư sợ là nhảy vào sông Hoàng Hà cũng tẩy không sạch..."
Thẩm Mạc im lặng không lên tiếng một hồi, dựng thẳng người, vừa định nói gì đó, thì nhìn thấy Chu Tử Tước đưa tới một cuốn sách, "Đây là?" lật hai trang, đột nhiên ném ra ngoài, gương mặt hơi ửng đỏ, bực mình nói: "Ngươi lại cho ta xem cái thứ thất loạn bát tao gì vậy..."
"Nhìn rõ không?" Chu Tử Tước cười hì hì, thấy vẻ mặt Thẩm Mạc không hiểu gì, phàn nàn nói: "Ai kêu ngươi ném đi nhanh như vậy, không nhìn rõ, cuốn sách này là vẽ hai chúng ta đúng không?"
Thẩm Mạc nhìn nàng ấy chằm chằm, hồi lâu không nói nên lời.
Chu Tử Tước dù bận vẫn ung dung nói: "Thẩm đại tiểu thư, hiện giờ danh dự của ngươi đã triệt để hoàn toàn huỷ trong tay ta rồi, nhưng thân mình vẫn trong sạch tinh khiết, ngươi nói như vậy có oan hay không?... Không bằng chúng ta dứt khoát chứng thực lời đồn, không ngậm quả bồ hòn này?"
Thẩm Mạc bị nàng ấy nhìn đến tâm phiền ý loạn, vừa sốt ruột vừa tức giận, dứt khoát xoay lưng lại.
Chu Tử Tước lặng lẽ đi đến phía sau nàng, cúi người xuống, luồn tay xuống đầu gối nàng, bế cả người nàng lên, đi vào phòng trong.
Thẩm Mạc không hề phòng bị, vẫn chưa kịp kêu lên hoảng hốt, đập vào trong lòng ngực của nàng ấy, thở hổn hển nói: "Ngươi... ngươi làm gì?"
Chu Tử Tước ném nàng lên giường, thuận thế đè lên trên, ở bên tai nàng khẽ nói: "Ngươi nói ta là một tên cướp mang tiếng xấu, tới nơi này của ngươi, không trộm tiền, thì đương nhiên... là cướp sắc..."
Tóc đen bung xoã, ván giường rung chuyển, không cần phải nói.
Ong bướm cuồng loạn một trận, chiếu gối ướt nhẹp, hơi thở hổn hển.
Chu Tử Tước thoả mãn nằm một lát. Quay đầu, thấy Thẩm Mạc nhíu mày buồn rầu, hỏi: "Ngươi đang suy nghĩ cái gì?"
Thẩm Mạc mím môi, vẫn chưa trả lời.
Chu Tử Tước vuốt ve gương mặt nàng, nhẹ nhàng kéo nàng qua, dịu dàng nói: "Có ta ở đây, ngươi không cần phải lo lắng gì cả".
Thẩm Mạc nhìn nàng ấy mấy cái, nhào vào trong ngực nàng ấy, ôm thật chặt, nhưng vẫn không nói tiếng nào.
Chu Tử Tước hôn hôn lên má nàng, nói: "Nếu ngươi muốn rời khỏi nơi này, ta sẽ mang ngươi đi. Nếu ngươi muốn ở lại, thì ta sẽ cách khoảng tới tìm ngươi. Thế nào?"
Thẩm Mạc rầu rĩ trong lòng nàng ấy một hồi, cuối cùng nói: "Được".
Những ngày sau đó, Chu Tử Tước cứ dăm ba ngày lại tới tìm nàng, lúc đêm khuya thanh vắng, trong phòng vang lên tiếng thì thầm cười đùa, nếu ghé vào cửa sau nghe lén, thì có thể nghe được tiếng thở dốc hổn hển lúc nặng lúc nhẹ, tiếng quần áo bị lật qua lật lại. Thiên viện vốn nằm ở một khu vực yên tĩnh, bình thường một tiếng động cũng không có, lúc tình cảm nồng nhiệt, hai người thường không thể kềm chế, dần dần, trong nhà từ trên xuống dưới đều biết đến sự tồn tại của vị khách đến vào ban đêm này. Hai vợ chồng của Thẩm thị tức muốn nổ phổi, lại thuê một loạt đám hộ vệ mới, thế nhưng không tên nào được việc, Chu Tử Tước là nữ cướp trong vùng khiến người ta nghe tiếng sợ vỡ mật, khinh công rất lợi hại, vẫn ra vào tự do. Suy xét đến việc xấu trong nhà không nên truyền ra ngoài, mà người và của cải trong nhà đều không hao tổn gì, nên cuối cùng không báo quan.
Một hôm, trong lúc hai người triền miên trên giường, Chu Tử Tước thấy Thẩm Mạc thì thầm rên khẽ một tiếng, kềm nén rất là khổ sở, thở hổn hà hổn hển, cắn vành tai nàng nói: "Ta biết một nơi, chúng ta tới đó làm, ngươi có thể kêu lớn tiếng, thế nào?"
Thẩm Mạc đỏ mặt nói: "Còn không phải bởi vì ngươi lần nào cũng.... cũng...."
Chu Tử Tước cong khoé miệng lên: "Nhưng ta thấy rõ ràng ngươi rất thích nha..."
***
Trên vùng núi hoang vắng bên ngoài Nghĩa Thành, một sinh vật nửa người nửa yêu nhiệt tình tiếp đãi các nàng.
Khoảng thời gian vô ưu vô lo như nước chảy về đông, vẫn luôn không kéo dài.
Mỗi lần lúc cùng Chu Tử Tước gần gũi, Thẩm Mạc luôn vô tình hữu ý phát hiện ra những dấu hiệu nhỏ bé về sự thay đổi trên cơ thể nàng ấy, làn da càng lúc càng vô cùng mịn màng, xúc cảm non mềm, nếp nhăn nơi khoé mắt, những vết đồi mồi lấm tấm trên da thịt giống như lặng lẽ chuyển dời từ người nàng ấy lên người mình. Cho đến khi sự biến hoá này bày ra trước mắt nàng một cách chói lọi mà mắt thường cũng nhìn thấy được, thì nàng không thể không thừa nhận đây là một việc không thể tưởng tượng, giống như việc nàng càng ngày càng lão hoá nhanh đi vậy, Chu Tử Tước lại càng ngày càng trẻ hoá.
Chẳng lẽ căn bệnh của mình, thông qua da thịt gần gũi, truyền lên người nàng ấy?
Điều càng không ổn chính là, Chu Tử Tước bắt đầu quên đi mọi việc, nàng ấy rốt cuộc không nhớ nổi tình cảnh lần đầu tiên cả hai gặp mặt, các nàng làm thế nào quen biết nhau. Tiếp sau đó, mỗi lần tỉnh lại bên người Thẩm Mạc, nàng ấy đều phải xác nhận tên của nàng nhiều lần.
"Thẩm Mạc... Mạc Mạc, là ngươi phải không?"
Một ngày nọ, Thẩm Mạc tìm bóng dáng của nàng ấy giữa rừng hoa mận, hoa mận vẫn thế, nở rộ như những đám mây đỏ rực. Chu Tử Tước ngồi trên cành cây, nhìn tuổi còn chưa tới cập kê, đung đưa hai chân, cúi đầu nhìn thấy nàng, giọng nói trong trẻo vui vẻ cất lên: "Ngươi là ai?"
Thẩm Mạc ôm ngực nhìn nàng ấy một hồi, Chu Tử Tước từ trên cây nhảy xuống, Thẩm Mạc đón lấy nàng ấy ôm chặt vào lòng. Có đôi khi, nàng ấy sẽ ngoan ngoãn để cho nàng ôm, có đôi khi, không vui, thì vùng ra như một cơn gió, chỉ còn lại bóng lưng phóng khoáng tự tại, lắc lư xa dần, nàng ấy để lại một mình Thẩm Mạc, không biết phải làm gì.
Từ đó về sau, Chu Tử Tước thỉnh thoảng sẽ ở nhà Thông Lung chơi đùa, thỉnh thoảng lại chạy chơi khắp ngọn núi, khi tìm rất lâu không ra, Thẩm Mạc chỉ có thể nhờ Thông Lung tìm giúp. Thông Lung ở trong núi phi nước đại một hồi, mọi vật sẽ nghe lời mà chuyển động, hoa cỏ cây lá, mang Thẩm Mạc về bên người.
Cuối cùng có một ngày, Chu Tử Tước hoàn toàn biến mất không thấy.
Thông Lung không có cách nào cảm thấy sự tồn tại của nàng ấy trong vùng đất của nó, cho dù thỉnh thoảng có vài tung tích nhỏ xíu, lúc đuổi tới, nàng ấy lại không biết lang thang nơi nào rồi.
Thẩm Mạc thường xuyên nhìn cây ngô đồng trong sân đến ngơ ngẩn, buổi tối trên đường gió lạnh, trong lúc hoảng hốt, dường như có thể nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, leo lên bóng cây chìa ra, huýt một tiếng sáo về phía nàng.
Người này, đã nghĩ cách cứu nàng, ra khỏi cuộc sống khuê các đơn điệu nhạt nhẽo, ra khỏi thế gian náo nhiệt chưa bao giờ thật sự chấp nhận nàng, chứa chấp nàng, kể từ lúc nàng sinh ra. Nàng ấy từng nói, có nàng ấy ở đây, thì Thẩm Mạc không cần phải lo lắng gì cả, nhưng hiện giờ, nàng ấy lại nhẹ bước phiêu du rồi, giống như ngày đó nàng ấy nhẹ bước đáp xuống mái ngói nhà nàng.
Mỗi ngày ngủ dậy, Thẩm Mạc chăm chú nhìn khuôn mặt từ từ già nua trong gương, đếm kỹ những nếp nhăn trên mặt, giữa những lúc di chuyển nằm ngồi, ngày qua ngày cảm nhận được sự nặng nề trên thắt lưng, biết thời gian của mình không còn nhiều nữa.
Nàng vẫn luôn chờ đợi, chờ đợi một ngày, Chu Tử Tước có thể trở lại bên người nàng. Cho dù chỉ là một khoảng thời gian ngắn ngủi, cho dù ngắn như cuộc đời phù du trong nước, sương mai trên núi, nàng cũng mong đợi có thể gặp lại nàng ấy, trước khi mình vĩnh viễn rời khỏi thế gian này.