Sáng hôm sau, Lam Tư Truy báo cáo tình hình đêm qua cho Lam Vong Cơ.
Kể đến khúc có tiếng huýt sáo, chén trà trong tay Lam Vong Cơ rung lên, nước trà bắn tung toé lên người, y chỉ lau đại khái mấy cái, cầm Tị Trần, lệnh cho mọi người xuất phát.
Mới vừa vào nhà họ Lý, đã nghe một trận quỷ khóc sói gào, một thanh niên bị mọi người áp giải đi ngang qua bên ngoài sảnh, thanh niên hình như bị ăn mấy gậy, trên mặt cũng va chạm bầm dập mấy mảng bầm tím. Bị đám nô bộc quát lớn vội vàng đi được một đoạn, lúc đi ngang qua trước linh đường, tiếng khóc càng lớn hơn nữa, gọi "Ngọc Nhi", bùm một tiếng quỳ rạp xuống đất, sống chết ăn vạ, không chịu đi nữa. Mọi người hết lôi rồi kéo, thế nhưng không thể nào gỡ hắn ra khỏi mặt đất.
Trên sảnh, sắc mặt Lý phu nhân tái đi vì tức giận, môi run run nói: "Ngươi làm ra chuyện xấu xa này, còn có mặt mũi xuất hiện trước mặt Ngọc Nhi sao? Nhanh chóng đuổi tên nghiệp chướng này về chỗ cha của hắn, xem ông ta giải quyết như thế nào!"
Một phụ nhân (phụ nữ đã có chồng) vội vã đi tới, thiếu chút nữa đâm sầm vào mọi người, ngước mắt lên nhìn thấy, vội vàng thi lễ.
Lam Tư Truy nhận ra vị này chính là người hầu hạ bên cạnh Lý phu nhân, liền hỏi: "Xin hỏi Trương ma ma, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?"
Trương ma ma thở dài, giận dữ nói: "Chuyện này khiến các vị tiên sư chê cười rồi, người này á, là một người họ hàng xa của chúng ta, từ nhỏ đã thân thiết với Ngọc tiểu thư. Mấy năm nay, thấy lớn lên đoan chính thanh tú, cũng không biết bắt đầu từ khi nào, có tình cảm ngưỡng mộ đối với tiểu thư, nhưng tiểu thư nhà ta đối xử với hắn như ca ca ruột, cũng không có suy nghĩ kia. Trước đó vài ngày, to gan lớn mật, dám có hành động mạo phạm đối với tiểu thư, gây ra không ít sóng gió, cũng ầm ĩ một trận, cuối cùng bị đuổi về, khiến cha hắn đánh hắn một trận ra trò. Sau khi Ngọc tiểu thư bị chết vì bệnh cấp tính, hắn cực kỳ đau buồn, quỳ gối trước linh cữu khóc lóc thảm thiết, phu nhân nhà ta thấy hắn chân tình thật lòng, cũng cảm động, nên để hắn túc trực ban đêm bên linh cữu. Ai ngờ hắn!... Haizz, cũng là tạo nghiệt! Có lẽ là tình cảm tương tư khó mà vứt bỏ, nhân lúc đêm khuya vắng người, ôm thi thể của tiểu thư vừa hôn hít vừa ôm ấp!"
Nghe đến đó, Lam Cảnh Nghi "Hả?" một tiếng, nhịn không được nói: "Người này cũng quá là không biết xấu hổ! Người ta vô tình với hắn, lúc còn sống hắn đã cợt nhả thân cận quá mức với người ta, bây giờ vẫn không chịu thôi, sau khi người ta chết, còn làm ra loại chuyện này... với thi thể?!"
Trương ma ma nghe Lam Cảnh Nghi nói những lời này thật hợp ý bà, đang định nói tiếp, liếc mắt thấy sắc mặt Lam Vong Cơ không được tự nhiên, nhìn dáng vẻ y thanh lãnh cao quý không nhiễm bụi trần, cho rằng y không nghe được mấy chuyện xấu xa trần tục này, bèn ngậm miệng.
Bên cạnh, Lam Tư Truy như suy nghĩ gì đó nói: "Không biết thi thể tiểu thư của quý phủ không yên nghỉ, có liên quan đến chuyện này hay không?"
Vị phụ nhân kia vỗ đùi nói: "Còn không phải hay sao! Nhắc mới nhớ, vẫn là nhờ vị công tử tới đây tối hôm qua giải quyết được bí ẩn này".
Lam Vong Cơ hơi khựng lại, hỏi: "Hắn giải quyết như thế nào?"
Vị phụ nhân kia thấy Lam Vong Cơ chủ động hỏi thăm việc này, nghẹn một bụng rốt cuộc đã có chỗ xả ra, thần sắc bất giác phấn khởi hẳn lên: "Nếu nói tới vị công tử tối hôm qua, thật đúng là kỳ lạ, người lớn lên cực kỳ tuấn tú, đầu óc cũng rất thông minh, chỉ là có chút..."
Lam Cảnh Nghi nghi ngờ hỏi: "Có chút thế nào?"
Vị phụ nhân cười cười, cũng không trả lời câu hỏi kia, chỉ nói tiếp: "Ta kể cho hắn nghe sơ qua tình huống của tiểu thư. Sau khi hắn nghe xong, liền đi xem thi thể của tiểu thư, thế nhưng sau đó lại sờ soạng lên mặt của tiểu thư một hồi!"
Lam Cảnh Nghi cả kinh nói: "Hả? Người này, người này quả thực là háo sắc bằng trời rồi!"
Vị phụ nhân che miệng cười nói: "Còn không phải hay sao, phu nhân tức giận đến chịu không nổi, nhưng hắn lại nói, không chỉ có ta sờ soạng như vậy, người khác cũng có sờ qua, hơn nữa ta sờ là không có tà niệm, còn người khác thì khó mà nói. Tiếp theo, hắn hỏi mấy đêm vừa rồi có những ai túc trực bên linh cữu, ta nói đều ở đây. Hắn liền đi tới bên cạnh những người đó, nữ loại ra ngay, chỉ đi đến trước mặt nam nhân, lúc này, không chỉ là mặt, mà một đám nam nhân đó bị hắn hết sờ mặt lại sờ tay..."
Lam Vong Cơ hừ lạnh một tiếng.
"Công tử đó chịu đựng ánh mắt cổ quái của mọi người, một bộ dáng vẻ thong thả ung dung. Chúng ta đang bực bội, kết quả chẳng bao lâu, hắn đã kéo được người anh họ làm chuyện xấu kia ra!"
Lam Cảnh Nghi vội vàng nói: "Nhưng hắn làm sao biết được?"
Vị phụ nhân nói: "Hắn nói hắn thấy lớp trang điểm trên mặt tiểu thư bị lộn xộn, sờ soạng một chút, xác định tính chất và màu sắc của phấn phủ, sau đó phán rằng trên mặt trên tay người anh họ kia đều dính loại son phấn giống vậy, liền biết là đã có hành vi mạo phạm. Hắn nói, đêm thứ nhất, xác chết từ trong quan tài ngồi dậy, chính là vong hồn đã nhận ra tà niệm của người túc trục bên linh cữu, cho nên xấu hổ và giận dữ lên. Đêm thứ hai và tiếp theo đó, có trận pháp của các vị tiên sư áp chế, miễn cưỡng ngăn chặn. Nhưng đến đêm thứ bảy, có lẽ anh chàng này nghĩ rằng đây là đêm cuối cùng trông coi tiểu thư, từ đây sẽ không bao giờ gặp nhau nữa, thật sự là tương tư khó nhịn, chịu đựng không được, ôm thi thể làm những hành vi mạo phạm. Đến lần này đã hoàn toàn chọc giận vong hồn của tiểu thư, phá trận ngồi dậy, chạy khắp trong sân, tóm được người nào đánh người nấy." Mọi người bừng tỉnh đại ngộ, hoá ra thi thể ngồi dậy còn có thể có nguyên nhân này, lẳng lặng ghi nhớ ở trong lòng.
Lam Vong Cơ rũ mắt suy tư một lát, ngập ngừng nói: "Hắn... vị công tử này, làm sao biết được chuyện của quý phủ? Rồi làm sao vào được trong phủ? Bề ngoài của hắn, như thế nào?"
Câu hỏi này, lại giống như gãi đúng chỗ ngứa của vị phụ nhân này, tinh thần tám chuyện cháy bỏng, sắc mặt sáng rỡ hẳn lên, mặt mày hớn hở, lại chứa đầy ám chỉ nói: "Vị công tử này á, chính là đi theo vị Thì Hoa nương tử ở Thì Hoa viên đến đây!". Đam Mỹ H Văn
Có người không hiểu: "Thì Hoa nương tử?"
Vị phụ nhân xua tay một cái: "Các vị khách quý vừa đến đây sợ là không biết, ở Đàm Châu này nha, có một Thì Hoa viên, bên trong vườn là các loài kỳ hoa dị thảo, quanh năm thơm ngát rực rỡ, là một phong cảnh của địa phương. Thì Hoa nương tử này, là chủ nhân của hoa viên. Thì Hoa nương tử có kết giao với tiểu thư nhà ta, cho nên sau khi tiểu thư qua đời nàng cũng tới phúng viếng, tuy rằng vẫn che mặt bằng tấm lụa đen, chỉ tới vào buổi tối. Người ta đồn rằng dung nhan nàng tuyệt thế, cũng không lộ ra dung nhan trước mặt người sống, khách đi vào hoa viên của nàng, phải ngâm thơ đối chữ, thể hiện tài năng, nếu được nàng coi trọng, thì sẽ mở tiệc chiêu đãi ăn uống, nếu ngu dốt bất tài, thì sẽ dùng hoa có gai ném vào người, lập tức đuổi ra ngoài. Bao nhiêu năm nay, người được mở tiệc chiêu đãi có thể nói là vô cùng ít, số người bị ném hoa đến đỏ xước hết cả mặt, vô cùng chật vật lại rất nhiều!"
Lam Cảnh Nghi trầm ngâm nói: "Vậy vị công tử kia, chính là tài năng lỗi lạc, được Thì Hoa nương tử ưu ái ư?"
Vị phụ nhân hơi khựng lại một chút, "Vậy thì không phải". Lại ra vẻ thần bí nói: "Sự việc chính là ly kỳ ở chỗ này. Nghe nói vị công tử này, tuy lớn lên phong lưu tuấn dật, nhưng lúc mới tới Đàm Châu, quần áo tả tơi, không một xu dính túi, đói đến mức bụng kêu ùng ục, theo hương hoa đi vào Thì Hoa viên. Theo những người lúc đó ở trong vườn kể lại nha, hắn vào trong vườn, thấy sắc hoa rực rỡ, chim bay bướm lượn, xanh tốt vạn năm, trong lòng rất thích, lưu luyến không đi, lại thấy mọi người cứ lo vùi đầu suy nghĩ khổ sở, chỉ để miễn cưỡng ghép một từ nửa câu, mà không đi thưởng thức sắc hoa, kêu to đáng tiếc, phụ lòng cả một mảnh xuân sắc".
Nghe đến đó, Lam Tư Truy khẽ cười, nói: "Hình như cũng có lý".
Lam Cảnh Nghi xì một tiếng nói: "Có lý gì chứ, ta thấy, là khinh cuồng! Người khác đều theo quy định của chủ nhân, nghiêm túc làm văn chương, chỉ có hắn được tiện nghi còn khoe mẽ. Người này miễn phí dạo chơi hoa viên, lại không bị Thì Hoa nương tử đuổi đi sao?"
Vị phụ nhân tiếp tục nói: "Đang nói đến đó nè! Người này thấy sắp bị đuổi, bất đắc dĩ phải ngâm vài câu. Cũng không biết là cố tình cợt nhả, hay là thật sự không hiểu luật gieo vần thơ, lộn xộn bừa bãi, thuận miệng ngâm đại một phen, mười phần cử chỉ cợt nhả thì hắn chiếm hết chín phần, cuối cùng đương nhiên bị ném hoa loạn xạ một trận."
Lam Cảnh Nghi khoái trá nói: "Đáng đời!"
Vị phụ nhân chậc chậc mấy tiếng, nhẹ nhàng nói: "Nhưng ngươi đoán thế nào? Ngươi này lại lần lượt hứng được hết tất cả những đoá hoa ném tới, phải biết rằng những đoá hoa đó có gai, vậy mà hắn không bị đâm thủng đầy tay, gom hết hoa vào trong tay, lại không hư hao một chút nào, một cánh hoa cũng không bị rớt! Hắn ngâm một câu, bị ném một lần, tiếp được một đoá hoa, hơn nửa ngày, giật mình vì khắp người trên dưới một cọng lông tơ cũng không bị tổn thương, ôm về một bó hoa to trở thành lễ vật của chính mình, sau đó tặng trở lại, còn nói..."
Lam Cảnh Nghi nói: "Nói gì?"
"Nói, hiện giờ quần áo của hắn rách rưới, nếu như bị hoa cắt vào, quần áo trên người từng mảnh từng mảnh chẳng mấy chốc sẽ rơi rụng hết, bản thân hắn không quan tâm, nhưng bắt mỹ nhân nhìn thấy thân thể lõa lồ xấu xí không thể chịu được của hắn, thì không tránh khỏi đường đột, bất đắc dĩ phải ra hạ sách này".
"Khinh cuồng".
Mọi người sửng sốt, câu nhận xét này tuy rằng không khác gì câu nhận xét trước đó của Lam Cảnh Nghi, nhưng giọng nói lại rất khác biệt, dường như mang theo vài phần đau khổ, nhìn nơi phát ra tiếng nói, thì thấy Lam Vong Cơ chắp tay sau lưng mắt nhìn chỗ khác, sắc mặt kém vô cùng. Mọi người trong lòng kinh ngạc, lại cảm thấy phản ứng này của Hàm Quang Quân sao lại giống như đã từng quen thuộc ấy nhỉ? Suy nghĩ một hồi, một bóng người quen thuộc hiện lên trong lòng.
Lam Cảnh Nghi cau mày, lại hỏi: "Hành vi của hắn xấu xa như vậy, lại làm sao có được sự vui vẻ của Thì Hoa nương tử, cùng nàng ra vào chứ?"
Vị phụ nhân trêu đùa: "Vị tiểu công tử này, xem bộ dáng gia phong nghiêm khắc của các ngươi, chắc là ngay cả tay của cô nương cũng chưa từng nắm qua phải không?" Ngay sau đó, lại lấy kinh nghiệm phong phú của bà để lần lượt phân tích: "Tâm tư của cô nương này à, nói là không thể đoán được, thật ra lại rất đơn giản. Ngươi thấy đó, người khác đối với nàng đều là tất cung tất kính cẩn cẩn thận thận, duy chỉ có một người này, không giống với những người khác, không có nửa điểm phù hợp, cố tình muốn chọc ghẹo ngươi, hoa ngôn xảo ngữ, lưu manh vô lại, còn giống như ruồi vậy, đuổi cũng không đuổi đi được, muốn đánh lại đánh không xong, không có bất kỳ biện pháp gì với hắn. Vị công tử này, diện mạo lại không tầm thường, phong lưu lỗi lạc, tiêu sái phóng khoáng, đối với người khác ra sức tán tỉnh, ai có thể chống đỡ nổi! Qua qua lại lại, cho dù là người có trái tim bình lặng tới đâu, cũng muốn xuân tâm nhộn nhạo nha. Đúng lúc hắn lưu lạc ngoài phố phường, mấy ngày không có một bữa cơm no, bộ dạng đáng thương tội nghiệp, Thì Hoa nương tử dứt khoát giữ hắn lại ở trong vườn....."
Lam Cảnh Nghi "ồ" một tiếng, gương mặt phiếm hồng, thiếu kiên nhẫn nói: "Đây... không chỉ là mời ăn cơm, còn giữ lại qua đêm? Trai, trai đơn gái chiếc thế này, rất là bất tiện mà?"
Vị phụ nhân thấy dáng vẻ ngây ngô của cậu ta, che miệng cười, lại nói: "Về chuyện nam nữ này, tiểu công tử ngươi hẳn là không hiểu rồi... Ngươi không biết, đêm qua lúc hai người cùng đi vào trong phủ ta, mọi người vừa kinh ngạc vừa than thở, trai tài gái sắc, giống như ông trời tác thành, thật là vô cùng xứng đôi nha!"
Lam Vong Cơ làm như rốt cuộc nghe không nổi nữa, sắc mặt tái mét, đang chuẩn bị cáo từ, trước linh đường lại truyền đến một trận xôn xao.
Chàng thanh niên bị bắt lại kia, vẫn ăn vạ không chịu đi, bị mọi người thay phiên nhau trách mắng, càng lúc càng không chịu hiểu, muốn tìm đến cái chết, đập đầu xuống đất muốn nứt ra, chảy máu không ngừng, miệng kêu ầm ĩ: "Đừng ngăn cản ta, ta muốn đi xuống gặp Ngọc Nhi, làm cặp đôi quỷ phu thê!".
Vị phụ nhân ôm ngực cảm khái một trận: "Đáng thương cho anh chàng này, cũng là một người si tình".
Lý phu nhân thấy hắn tình thâm như thế, không khỏi cũng có chút mềm lòng, kêu đám gia phó vội vàng giữ chặt hắn lại, tránh bị thương thân mình.
Chàng thanh niên bị cả đám người giữ chặt, muốn chết không chết được, khóc nức nở, càng lúc khóc càng thê thảm.
Bên cạnh đó các trưởng bối trong tộc đến phúng viếng cũng đua nhau khuyên giải an ủi.
Một vị bô lão râu bạc trắng trầm ngâm nói: "Trăm kiếp tu thì cùng thuyền, ngàn kiếp tu mới được cùng chăn gối. Chuyện nhân duyên, nào có dễ dàng như ngươi tưởng tượng?"
Chàng thanh niên sững sờ, nước mắt nước mũi không kịp lau, hoảng hoảng hốt hốt nghiền ngẫm câu nói này một hồi lâu, bỗng nhiên kích động nói: "Ngàn kiếp... khi nào, khi nào mới tu đến ngàn kiếp?"
Vị bô lão thở dài nói: "Nàng đã vô tình với ngươi, vậy thì kiếp này duyên phận chưa tới, ngươi chính là có cưỡng cầu cũng không thể cưỡng cầu được".
Chàng thanh niên lại giống như si ngốc, trong miệng nhắc đi nhắc lại lẩm nhẩm một câu, người trở nên ngơ ngơ ngẩn ngẩn.
Mọi người thầm nghĩ đáng thương, lại một trận thổn thức.
Có người nói: "Hắn cứ nhắc mãi cái gì vậy? Sẽ không phát ngốc thật chứ?"
Bên này, mọi người Lam thị tai thính hơn những người bình thường, đều nghe được rõ ràng: "Ngàn kiếp tu được... kiếp này chung gối..."
Tám chữ này, giữa không gian ồn ào, trở nên rõ ràng vô cùng, hơi lay động đến tâm trí ngây thơ của bọn tiểu bối.
Vị bô lão kia nhìn mọi người hợp sức, đỡ chàng thanh niên đứng lên khỏi mặt đất, một ống tay áo đưa lên, lau lau mấy cái lên khuôn mặt nhớp nháp của hắn, lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp tuấn tú.
"Lần này lỡ làng, ngươi cũng không cần nản lòng, có lẽ các ngươi kém duyên đời này. Ngươi cứ hành thiện tích đức, hết kiếp người này, tới kiếp sau, không chừng có thể cùng nàng tu nên duyên vợ chồng".
Chàng thanh niên nghe xong lời này, thoáng khôi phục chút sức sống, suy nghĩ một lát, như là hiểu ra, quỳ thụp xuống mặt đất, tạ ơn bô lão chỉ điểm.
Trận phong ba này đã xong, mọi người Lam thị sau khi nhận lời cảm tạ của chủ nhân, liền cáo từ ra đi.
Lam Vong Cơ dò hỏi chỗ Thì Hoa viên, một mình tìm tới.
Càng đi về phía ngoại ô, sắc xuân càng thêm nồng đậm, một mảng đào hồng thơm lừng rực rỡ ập vào mắt, tiếng oanh oanh yến yến lướt qua tai, bướm trắng dập dờn, hương thơm quyến rũ. Đi được vài bước, có tiếng vó ngựa từ xa vọng lại, kinh động khiến đàn chim bay lên, bụi tung mù mịt.
Lại đi thêm một khắc, đến trước cửa một ngôi đình trang nhã, hàng hiên thấp với mái ngói xanh, lại có hoa trên mái ngói, nở rộ một mảng, trông rất đẹp.
Đứng trước cửa gõ một lát, thì có một thiếu nữ khẽ cười ở sau cánh cửa đón chào.
Thiếu nữ đó thấy Lam Vong Cơ mặc trang phục thanh thoát, mạt ngạch vân văn, trong lòng biết khách đến không tầm thường. Nhàn nhạt vài từ ít ỏi, càng có cảm giác thần tiên, không khỏi thất thần. Người tới cũng không thúc giục, giống như đã thành thói quen, đôi mắt nhạt màu nhìn thẳng một lát, tinh thần thiếu nữ trở lại, trên mặt hơi ửng hồng, khom người nói: "Thật không khéo, ngài và hắn đã lỡ dịp rồi. Vị công tử mà ngài nói, một khắc trước cùng nương tử nhà ta cưỡi ngựa đi chơi xuân, chỉ sợ không về sớm. Không bằng công tử để lời nhắn lại, ta sẽ thay mặt chuyển lời?"
Lam Vong Cơ lộ ra vẻ thất vọng, thấp giọng nói: "Không cần. Đa tạ".
Thiếu nữ nhìn bóng dáng y buồn bã rời đi, nghĩ thầm, vị công tử này và vị Nguỵ công tử kia đúng là một trời một vực. Đều là đẹp trai tuấn tú, một người tĩnh như tuyết mùa đông tích tụ, nhã chính nghiêm túc, không dài dòng, không nhuốm bụi trần, cực kỳ lạnh lùng, một người thì như ngựa thoát cương, tên rời cung, một bụng suy nghĩ gian xảo, lanh mồm khéo miệng, mặc sức vui vẻ. Thật sự khiến người ta tò mò, tình huống hai người ở cạnh nhau sẽ là như thế nào.