Ba ngày sau, Loạn Tán Cương.
Nguỵ Vô Tiện làm thế nào cũng không nghĩ đến, trận này vốn nên oanh oanh liệt liệt, ít nhất cũng để cho hắn mở ra một trận bao vây tiêu diệt dữ dội, thế nhưng lại biến thành một chuyến chăn dắt trẻ em.
Đoàn người tới Loạn Tán Cương, Lam Hi Thần lãnh đạo đội quân bao vây tiêu diệt xuất phát đi đến lối vào của hầm mộ Trương gia theo sự hướng dẫn của tiền bối đầu lâu, Nguỵ Vô Tiện, Lam Vong Cơ và Ôn Ninh thì mai phục ở một chỗ gần đỉnh núi.
Hai canh giờ trôi qua, Kim Quang Dao quả thực ôm Kim Lăng từ hầm ngầm nhảy ra, một người mặc hắc y theo phía sau, cùng với số lượng hoả thi kha khá. Sau khi tất cả hoả thi đi ra, dưới nền đất truyền đến một tiếng ầm ầm thật to, nghe như tiếng thứ gì đó sụp xuống vỡ tan, Nguỵ Vô Tiện liền biết đội quân đi trước sợ rằng đã gặp phiền toái.
Hai người chạy thoát lên mặt đất gấp rút vội vàng, vừa trải qua cuộc chiến, thể xác và tinh thần mệt mỏi, không tránh khỏi đề phòng có chút lơi lỏng, huống hồ lối ra bí mật, căn bản không thể nào đoán trước có người sẽ mai phục. Rung chuyển bất thường dưới nền đất vừa xảy ra, là đã có vật chết báo cáo với Nguỵ Vô Tiện, theo hướng dẫn của một cánh tay xương xẩu chui lên từ dưới lòng đất, ba người rất nhanh lặng im không một tiếng động đuổi kịp bước chân của Kim Quang Dao, lớp sương đen trên mặt người mặc hắc y tan đi, Lam Vong Cơ nhận ra Tô Thiệp.
Ba người tấn công bất ngờ, trong nháy mắt Nguỵ Vô Tiện âm thầm chỉ huy hung thi lao vào hoả thi, Tị Trần của Lam Vong Cơ trực tiếp xuyên qua lá chắn hoả thi chỉ thẳng vào cổ họng Tô Thiệp, Ôn Ninh thì từ phía sau nhắm vào Kim Quang Dao, đúng lúc bóp vào cổ họng hắn, thì Nguỵ Vô Tiện đoạt lấy Kim Lăng từ trong tay hắn.
Tình thế nháy mắt đảo ngược, mấy người đối mặt nhìn nhau, chưa nói một lời nào, trong lòng ngực Nguỵ Vô Tiện truyền đến tiếng em bé khóc, tiếp theo, hắn nghe thấy một mùi khai nước tiểu nồng nặc.
Thằng nhóc Kim Lăng này rất tinh ý khi tiểu ướt hết cả người đại cữu của nó.
"Thằng nhãi ranh!" Nguỵ Vô Tiện nhấc tay lên mém chút ném thằng cháu trai nhỏ xíu của hắn đi.
Ôn Ninh sợ tới mức kích động lên, lực tay bóp lại, suýt nữa tiễn Kim Quang Dao về tây thiên, Kim Quang Dao phát ra tiếng cầu cứu nghẹn ngào, "A a! Xin lỗi xin lỗi!" Y liên tục xin lỗi, lực đạo trên tay vội vàng nhả ra, sau đó gấp rút nói với Nguỵ Vô Tiện: "Đợt đánh lén mới vừa rồi của chúng ta, chắc chắn là doạ sợ Kim tiểu công tử, công tử ngươi đừng xúc động!"
Nguỵ Vô Tiện nhéo vào mặt thằng bé con một cái: "Cái đứa nhỏ lanh lợi này, ngươi không tiểu lên người kẻ địch ngược lại tiểu lên người đại cữu cữu trăm cay ngàn đắng vạn dặm xa xôi đến cứu ngươi, cũng thật có tiền đồ ha! Có phải có thâm cừu đại hận gì với ngươi không hả? Có phải không?"
Tiểu Kim Lăng khóc càng dữ hơn.
Ôn Ninh hoảng hốt sợ hãi: "Công tử ngươi đừng bắt nạt nó, nó còn nhỏ không hiểu, phải làm gì bây giờ đây, Hàm Quang Quân?"
Y theo bản năng hướng về phía Lam Vong Cơ cầu cứu, trong mắt Tô Thiệp hiện lên hàn ý, Lam Vong Cơ nhanh chóng quyết định, một kiếm chặt đứt cánh tay lửa trên người Tô Thiệp, để phòng ngừa gã lợi dụng hỗn loạn khống chế hoả thi tấn công. Tô Thiệp quỳ rạp xuống đất bắt đầu kêu la thảm thiết, Kim Quang Dao đau lòng thủ hạ, hắn nhìn ra được Lam Vong Cơ không có ý định lấy mạng Tô Thiệp, lập tức kêu lên: "Hàm Quang Quân hạ thủ lưu tình! Ta ở đây có thuốc trị thương, xin Hàm Quang Quân cho hắn dùng một chút trước".
Lúc Tô Thiệp cởi áo để xức thuốc, trên ngực lộ ra những lỗ đen chi chít đáng sợ, sắc mặt Lam Vong Cơ khẽ biến đổi, đưa tay kéo áo gã ra.
Mọi người cùng nhìn lại, đều nhận ra dấu tích của thiên sang bách khổng, lập tức trên mặt mọi người đều là hoảng sợ.
".... Là ngươi!"
Vô số hình ảnh trận phục kích trên đường đi Cùng Kỳ Đạo, giằng co và bị giết chết hiện lên như đèn kéo quân ở trong đầu Nguỵ Vô Tiện, huyệt thái dương nhảy lên thình thịch, cố gắng bình tĩnh lại, vừa định chất vấn, thì tiểu Kim Lăng khóc oa oa lên hai tiếng, bàng quang sẵn đà làm tới, thế mà lại cho hắn một bãi nước tiểu mới.
"Ê! Đứa nhỏ này rốt cuộc là phe bên kia hả??"
Nguỵ Vô Tiện từ trước ngực đến vạt áo, lan rộng một mảng nước lớn sáng lấp loáng, mùi nước tiểu bao trùm một vùng xung quanh, chui vào mũi mỗi người, xông lên một trận đầu váng mắt hoa, Nguỵ Vô Tiện mơ hồ còn nghe được tiếng ruồi bọ từ đống thi thể gần đó bay tới.
Hắn vứt cả em bé lẫn tã lót xuống mặt đất, đưa bàn tay lên quạt quạt trước mũi, một tay kia thì vắt vạt áo đang nhỏ nước tích táp, quả thực thở không nổi, sau một lúc lâu, nói: ".... Thằng nhóc ngươi buổi trưa ăn cái gì mà sao nước tiểu khai như vậy??"
Lúc này, ngay cả Lam Vong Cơ cũng nhìn không nổi nữa, "Nguỵ Anh, túi càn khôn có quần áo sạch, ngươi đi thay đồ trước".
"Thằng nhãi ranh thế mà chơi cữu cữu, quà đầy tháng đáng lẽ tặng bù cho ngươi, bây giờ không cho nữa, hừ...." Nguỵ Vô Tiện lẩm bẩm lầm bầm, chạy đến bên cạnh thay quần áo, lúc trở về, nhìn vào đứa nhỏ vặn vẹo trong tã lót, mặt mày ủ rũ.
"Các ngươi ai có tã?" Ánh mắt hắn nhìn một vòng trên người Kim Quang Dao và Tô Thiệp, lát sau, Kim Quang Dao cử động, ra hiệu mình không có ác ý, từ trong ngực móc ra túi càn khôn của mình, vừa định đưa tay lên, thì cổ tay đã bị giữ chặt.
"Liễm Phương Tôn, không phiền ngài ra tay". Nguỵ Vô Tiện cười với hắn, để phòng ngừa có gian trá, lập tức cướp lấy túi càn khôn từ trong tay hắn qua.
Hắn lục lọi lung tung trong túi một chút, đồ đạc cá nhân của Kim Quang Dao đều bị nhét hết vào một góc, đầy ngập trong đó toàn là quần áo trẻ em, từ khăn lau nước dãi, tã, chăn nhỏ, bình uống sữa, nước mật ong, cho đến những món đồ chơi nhỏ chọc cho nó vui vẻ, trống bỏi, búp bê vải, linh tinh vụn vặt, còn nhiều nữa.
".... Các ngươi bắt cóc đứa nhỏ này, cũng không dễ dàng ha". Nguỵ Vô Tiện cảm thán một chút, Kim Quang Dao nhướng mày, vẻ mặt "Còn không phải hay sao".
Hắn lôi ra một thứ có hình dạng như tã lót, ngồi xổm trên mặt đất, cởi bỏ miếng tả khai ngấy kia trên người em bé, vung tay ném ngay đi, nhưng mà, hắn lập tức liền hối hận....
Cái đồ quỷ này, cột như thế nào đây??
Lẽ ra phải xem trước rồi mới cởi ra....
Nguỵ Vô Tiện – vị cữu cữu mới toe này – vùi đầu túi bụi bận rộn một hồi, lát sau, giơ tiểu Kim Lăng lên không trung, vẻ mặt kiêu ngạo đại công cáo thành.
Lam Vong Cơ vừa giám sát Tô Thiệp xức thuốc, mặc áo, vừa cảnh giác gã cướp lấy cánh tay lửa, đang lúc bận rộn quay đầu liếc nhìn một cái, "...."
Tiểu Kim Lăng vất vả ló đầu ra khỏi một tấm tã lót được quấn giống như gói bánh chưng, khuôn mặt nghẹn đến mức đỏ bừng, tay chân nhỏ xíu cứng ngắc múa may trong không trung.
Nguỵ Vô Tiện nói: "Lam Trạm ngươi có ý gì, ta lại chưa từng làm cha, quấn được như vầy là đã không tệ rồi...."
Ôn Ninh càng thêm thành thật: "Công tử, ngươi quấn như vậy, Kim Lăng tiểu công tử không bị siết chết đấy chứ?"
Nguỵ Vô Tiện: "....."
Thẹn quá hoá giận, hắn đẩy đứa bé đến trước mặt Ôn Ninh: "Ngươi tới làm đi!"
Ôn Ninh sợ đến mức trốn về phía sau, "Ta ta ta càng không biết làm công tử...."
Nguỵ Vô Tiện giận: "Vậy ngươi lải nhải cái gì!"
Kim Quang Dao thở dài một hơi, "Nguỵ công tử, cần ta làm mẫu một chút không?"
Nguỵ Vô Tiện mím mím môi, đành phải tháo lớp gói bánh chưng ra. Ôn Ninh vừa giữ cổ họng Kim Quang Dao, vừa để cho hắn quỳ xuống, "Nguỵ công tử, ngươi xem kỹ, trước hết lót miếng tã này bên dưới, sau đó, chồng lên như vầy.... Rồi vòng qua như vậy, cột ở đây... Xem hiểu chưa?"
Nguỵ Vô Tiện nói: "Ngươi ngươi ngươi trước hết khoan đi, mở ra để ta làm thử một lần, ngươi nhìn xem đúng hay không".
Một lát sau, một cái bánh chưng nhỏ Kim Lăng nhìn tương đối đẹp một chút đã thành hình, Ôn Ninh nhìn thoáng qua, ngoan ngoãn ngậm miệng, nhưng không dám phát biểu ý kiến, Lam Vong Cơ thì lắc lắc đầu, không biết ý là bất lực hay là dứt khoát từ bỏ đối với Nguỵ Vô Tiện.
Nguỵ Vô Tiện căm giận nói: "Được, Hàm Quang Quân, lần sau tới phiên ngươi".
Cũng may Kim Lăng ngược lại trông rất vui vẻ, Nguỵ Vô Tiện cho nó mặc bộ đồ mới, bọc tã lót sạch sẽ, nó liền cao hứng nắm lấy ngón tay hắn, bỏ vào miệng ăn, Nguỵ Vô Tiện mặt mày hớn hở: "Tiểu Kim Lăng, ngón tay cữu cữu ăn ngon không?"
Loạn Tán Cương xương trắng âm u, quỷ phong rền rĩ, đột nhiên phong cách biến đổi, một đám người nhìn Nguỵ Vô Tiện vui vẻ vô cùng mà chọc ghẹo một đứa nhỏ, bộ dạng như muốn đi mà đi không nổi, khoé mắt Lam Vong Cơ hiện ra một tia nhu hoà, ánh mắt này nhìn một lớn một nhỏ, lại không thúc giục, cho đến khi trước mắt chợt loé lên một vệt ánh sáng màu lam rực rỡ, cháy lên trên không trung thành một hình vân văn cuộn tròn nho nhỏ, y giơ tay ra giữa không trung, một tờ giấy rơi vào trong lòng bàn tay y.
Đọc chữ trên tờ giấy, y trầm giọng nói: "Nhóm người huynh trưởng có nguy hiểm!"
Nguỵ Vô Tiện biến sắc, một tay ôm đứa nhỏ, một tay giận dữ túm cổ áo của Kim Quang Dao: "Các ngươi đã làm gì ở bên trong?!"
Kim Quang Dao vân đạm phong khinh mỉm cười, âm u nói: "Không có gì, huỷ lối ra, nhốt bọn họ một thời gian".
Nguỵ Vô Tiện nói: "Một thời gian? Một thời gian là bao lâu? Có đường ra khác không?"
Kim Quang Dao nói: "Lối ra này chỉ có một cái, bị nhốt bao lâu, thì phải xem vận mệnh của bọn họ, không chừng, là cả đời đó".
"Không biết nói tiếng người đúng không?" Nguỵ Vô Tiện sắc mặt tối xuống, đưa một ánh mắt cho Ôn Ninh, cổ tay Ôn Ninh khoá chặt Kim Quang Dao, Kim Quang Dao đỏ mặt nghẹn một hồi, Ôn Ninh nhẹ nhàng buông tay, hắn đột nhiên ho khan lên, rất là chật vật, thở hổn hển một hơi, từ từ nói: "Hầm mộ Trương gia không phải là hầm mộ bình thường, có cái gì khác, ngươi đi xuống dưới sẽ biết. Lối ra của hầm mộ dùng gỗ thần mộc để lát, hình thành một trận pháp đặc biệt, nếu không sẽ bị đất cát nuốt chửng, con người cũng không ngoại lệ, con đường này đã bị chúng ta huỷ hết, người bên trong, đương nhiên là chôn sống".
Trong lòng Nguỵ Vô Tiện giật mình, nói với Lam Vong Cơ: "Lam Trạm, tin tức đại ca nói thế nào?"
Lam Vong Cơ nói: "Xác thật là như thế, huynh trưởng nói, đất ở chỗ đó có điều kỳ lạ".
Đất có điều kỳ lạ?
Nguỵ Vô Tiện nhìn một tia thờ ơ trong sự quyết tuyệt trên mặt Kim Quang Dao, bỗng nhiên nổi giận, nói: "Vậy tốt, các ngươi lập tức đi xuống dưới coi như vật bồi táng luôn đi! Ôn Ninh, đi".
Ý của hắn, đương nhiên là giải Kim Quang Dao và Tô Thiệp, mọi người cùng nhau đi xuống cứu người, cứu không được thì cùng lắm chết chung.
"Khoan đã". Lam Vong Cơ gọi hắn lại, "Nếu tình hình hỗn loạn, sẽ tạo cơ hội cho bọn chúng chạy thoát".
Nguỵ Vô Tiện nghĩ nghĩ, gật đầu, "Cũng đúng, vậy thì, tách chủ tớ bọn chúng ra, Ôn Ninh, ngươi ở đây giữ Kim Quang Dao, nếu hắn định chạy trốn, trực tiếp giết chết, không cần thương xót. Tô Thiệp, cùng chúng ta đi xuống".
Vừa dứt lời, kiếm quang màu xanh lam của Tị Trần sáng lên, cuốn theo một trận gió lạnh như sương tuyết, lát sau, mấy chục hoả thi ở phía sau Tô Thiệp bị chém thành từng mảnh rơi xuống đất, khói trắng mờ mịt, giống như miệng núi lửa hừng hực của địa ngục. Tị Trần trở lại trong tay chủ nhân, lưỡi kiếm còn lại chút hơi nóng lại để lên cổ Tô Thiệp, da thịt xèo một tiếng, đốt thành một vết thương hở ghê rợn, gã kêu thảm mấy tiếng, suýt nữa quỳ rạp xuống đất.
Lam Vong Cơ thờ ơ lạnh nhạt, ra lệnh: "Nhặt cánh tay lửa lên, đi theo chúng ta".
Tay kia của Tô Thiệp mang bao tay được chế từ vỏ cây Giao Hoạn, gã thật cẩn thận nhặt cánh tay lửa bị chặt đứt kia, khi cúi người xuống động tới vết thương trên chỗ cánh tay bị chém, sắc mặt càng thêm trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán, nhưng Lam Vong Cơ chẳng hề chia cho gã một tia thương hại nào, im lặng một lát, nói: "Đi".
"Vậy đứa nhỏ này...." Nguỵ Vô Tiện cúi đầu, một tay Kim Lăng kéo cổ áo hắn, trây trét nước miếng thành một mảng sáng lấp loáng trước ngực hắn, đồng thời nha nha gọi hắn, "Vậy ngươi cứ đi theo ta đi, giao cho Ôn Ninh cũng không tốt..." Ngẩng đầu, Ôn Ninh run run rụt đầu, sợ giao đứa nhỏ cho y, ngập ngừng nói: "Ta cũng không biết thay tã...."
"Chúng ta cũng đi xuống tìm cha, được không? Sẽ luôn có cách thoát ra, ngươi nói có phải hay không?" Nguỵ Vô Tiện vừa đùa với đứa nhỏ trong lòng ngực, vừa nói với Lam Vong Cơ đang kềm Tô Thiệp đi bên cạnh, "Lam Trạm, ngươi xem nó rất thích ta, ngươi nói, nếu chúng ta cũng có thể sinh một đứa thì tốt rồi, con nít đáng yêu lắm nha".
Khoé miệng Lam Vong Cơ cong lên một tia ý cười.
Sương khói mờ mịt trên Loạn Tán Cương, xương cốt trắng xoá thành đường đi, lúc này một chuỗi tiếng cười nói rôm rả rơi xuống trên đường.