Sáng sớm hôm sau, Lam Vong Cơ đã dẫn Nguỵ Vô Tiện đi gặp Lam Khải Nhân, tiền trảm hậu tấu mà báo cáo việc hai bọn hắn đã kết thành đạo lữ.
Lam Khải Nhân tức giận vô cùng, Lam Vong Cơ bị bắt đi từ đường phạt quỳ, không biết hối cải thì thôi, lại còn to gan lớn mật, quỳ kiểu gì mà tặng cả mình đi, cùng người ta bái đường thành thân ngay tại chỗ. Càng nghĩ càng giận, quả thực muốn đem thằng nhãi ranh này nhét trở lại vào bụng của mẹ nó, thấy Nguỵ Vô Tiện càng là bộ dạng ôn thần, liên đới trút giận lên cả Lam Hi Thần, chỉ vào mũi Lam Hi Thần giáo huấn một trận, nói hắn khuỷu tay hướng ra ngoài, câu kết với người ngoài bắt cóc đệ đệ ruột chạy mất.
"Ngươi cho rằng ngươi làm như vậy là thành toàn sao? Ngươi cho rằng giao Vong Cơ vào tay hắn, là Vong Cơ từ đây có thể sống vui vui vẻ vẻ hay sao? Một ngày nào đó y bỏ trốn theo người ta, hoặc rơi vào tình trạng đau thương đầy mình, về nhà tự nhốt mình lại, nhốt một lần là cả đời, chỉ còn lại mình ngươi quản lý cái gia tộc to lớn này!"
Lam Khải Nhân càng nói càng thương tâm, Lam Hi Thần và Lam Vong Cơ liếc nhau, hai huynh đệ nghĩ đến cùng một chuyện, biết Lam Khải Nhân bị gợi lên nỗi khúc mắc.
Lam Hi Thần hiểu rõ trong lòng, cũng không nói lời nào, cúi đầu chịu đựng một trận giáo huấn phí công, lúc từ trong phòng Lam Khải Nhân đi ra, lập tức liền thay đổi sắc mặt, trên mặt không giấu được sự vui mừng, hai tay xoa đầu hai người, lòng tràn đầy mừng rỡ nói: "Hai ngươi rốt cuộc đã tu thành chính quả, có biết ta sốt ruột bao lâu rồi không". Làm như nhớ tới những ngày tháng kinh hoàng khiếp sợ trước đó, nghĩ lại còn rùng mình, lời nói nghiêm túc chân thành hẳn lên, "Đã gian nan như thế, sau này phải sống cho tốt, đứng có dễ dàng giận dỗi."
Nguỵ Vô Tiện dắt tay Lam Vong Cơ, miệng vâng dạ, sau đó thấy Lam Hi Thần sốt ruột vội vàng, "Các ngươi đây là đại hỉ, tuy rằng không thể tổ chức linh đình, nhưng cũng không thể lạnh tanh vắng ngắt, ít nhất huynh trưởng ta đây, phải có hạ lễ, không được, ta phải nhanh chóng đi chuẩn bị". Nói xong, chẳng thấy bóng dáng đâu nữa.
Nguỵ Vô Tiện trở về Tĩnh Thất viết mấy lá thư, chuẩn bị gửi cho Giang Yếm Ly, Giang Trừng và nhóm người Ôn Tình Ôn Ninh để báo tin vui này, cân nhắc một hồi, sờ lên cánh tay Lam Vong Cơ đang mài mực cho hắn: "Lam Trạm, nếu không vài ngày nữa, ta và ngươi cùng đi thăm sư tỷ đi, còn có nhóm người Ôn Ninh nữa. Hiện giờ Kim Tử Hiên là đương gia, lại có Ôn Tình chữa bệnh cho sư tỷ, Kim gia và các tu sĩ thuộc dòng này của Ôn Tình, coi như giải toả được những gút mắc trước đó, Kim Tử Hiên bỏ tiền bỏ sức, dọn dẹp lại đống đổ nát của Trạm Giám sát Di Lăng lúc trước, hiện giờ bố trí cho mọi người ở đó, tứ thúc bọn họ cuối cùng không cần phải ở trên Loạn Tán Cương nữa, nhiệm vụ của ta cũng kết thúc tại đây, sau này, giống như Trạch Vu Quân nói, cùng ngươi sống thật tốt".
Lam Vong Cơ hơi khựng lại, trên mặt đầy vẻ nhu hoà, "Gọi huynh trưởng".
"Hả?" Nguỵ Vô Tiện nhìn y một hồi lâu, mới phản ứng lại, "Phải phải, không gọi Trạch Vu Quân, sau này chắc gọi... gọi là đại ca đi".
Lam Vong Cơ gật gật đầu, Nguỵ Vô Tiện nhìn thấy vẻ đề phòng và nghiêm khắc tối hôm qua đều đã dịu đi một chút, trong lòng không khỏi lại ngứa ngáy lên, âm thầm lặng lẽ xích qua, hôn lên môi y một cái. Cả người Lam Vong Cơ ngẩn ra, làm như vẫn chưa thể quen với kiểu đánh lén táo bạo trắng trợn giữa ban ngày ban mặt thế này của Nguỵ Vô Tiện, hơi thở rối loạn hai nhịp, đuôi mắt tỏ ý khiển trách.
Nguỵ Vô Tiện nhìn y vẻ ái muội mà liếm chóp môi, ngón tay Lam Vong Cơ cuộn lại thật chặt bên dưới lòng bàn tay, cười trộm trong lòng, một ngón tay chọt chọt vào ngực Lam Vong Cơ, như gần như xa mà khều khều y, cằm hơi nâng lên, thong thả ung dung làm khẩu hình về phía y: "Hôn ta".
Hô hấp Lam Vong Cơ ngừng lại.
Đầu lưỡi Nguỵ Vô Tiện nhẹ nhàng khiêu khích, đôi môi đỏ hơi chu lên, không một tiếng động thả chậm động tác nói: "Nhị ca ca, mau hôn ta".
Thanh mực trong tay Lam Vong Cơ gãy đôi.
Đúng lúc này, người hầu đưa cơm trưa tới.
Mấy ngày êm đềm trôi qua, đêm nào Lam Vong Cơ cũng một mình sang phòng bên cạnh ngủ, để Nguỵ Vô Tiện lại một mình một giường. Nguỵ Vô Tiện không dám ép y quá, sợ y trong lúc tức giận dứt khoát lạnh lùng không để ý tới mình.
Cơm phải ăn từng miếng từng miếng một, con thỏ cũng phải trêu chọc từng chút từng chút, bằng không hoảng sợ chạy mất tăm mất tích, Nguỵ Vô Tiện tìm cũng tìm không ra, khóc cũng không biết khóc với ai.
Lúc Lam Vong Cơ ngồi thiền, hắn không có việc gì làm liền nằm dài bên cạnh, nghịch nghịch tóc của y, thổi khí lên cổ y, Lam Vong Cơ vừa mở mắt, hắn ụp một cuốn kinh Phật lên mặt, ra vẻ nghiêm túc tụng kinh, Lam Vong Cơ vừa nhắm mắt, hắn liền giở trò, bị bắt được, hắn lại cợt nhả, trên trán viết: Ta sai rồi, ngươi đến làm ta đi mà.
Nếu bị đối phương không thể nhịn được nữa đè trên mặt đất, hắn liền triệt để nổi sóng lên, thân thể chỗ có thể nhúc nhích lẫn chỗ không thể nhúc nhích, mỗi một phân đều chuyển động, gió thổi cỏ lay, cá vùng vẫy lướt sóng, Lam Vong Cơ bị hắn châm lên một ngọn tà hoả, hung dữ ấn xuống hôn một trận dữ dội, sau khi hôn xong, chỉnh cổ áo, vuốt lại tóc, làm như chẳng hề có chuyện gì xảy ra, điều hoà hơi thở, tiếp tục ngồi thiền, lại là một Hàm Quang Quân lạnh lùng như băng như sương.
Nguỵ Vô Tiện ở bên chân y lăn lộn, cười đến đau bụng.
Có vài đêm, Nguỵ Vô Tiện bị một loạt tiếng nói mớ đánh thức, cách tấm bình phong, hình bóng Lam Vong Cơ trằn trọc qua lại trên giường, hắn nhẹ bước chân lén đi qua, chỉ thấy quanh thân người nọ tụ lại một tầng sương đen, ấn đường tối tăm, tóc tai hỗn độn, trong miệng đều là tiếng kêu hoảng sợ: "Nguỵ Anh, đừng đi! Nguỵ Anh!...."
Hắn sợ đến mức ngây người, nắm lấy tay Lam Vong Cơ ở dưới chăn, nhẹ nhàng lay lay bả vai y, Lam Vong Cơ bừng tỉnh khỏi giấc mộng, trên trán rịn đầy mồ hôi, đôi mắt trong bóng đêm hoảng hốt, sau khi nhìn thấy Nguỵ Vô Tiện, đột nhiên ôm vào trong lòng, chết cũng không buông tay, siết chặt đến nỗi xương sườn Nguỵ Vô Tiện phát đau, suýt nữa tắc thở.
Vỗ vỗ lưng y, liên tục an ủi nói: "Ta ở đây, Lam Trạm, ta ở đây! Đừng sợ!"
Hỏi y có phải gặp ác mộng không, Lam Vong Cơ lại chỉ lắc đầu, im lặng không nói. Ép hỏi lần nữa, y chỉ nói không sao. Nguỵ Vô Tiện nhớ đến làn sương đen quỷ dị mới vừa rồi, lại nhớ Lam Hi Thần từng nói, giai đoạn Lam Vong Cơ chăm sóc hắn, oán khí vào thân thể, y sư hỏi y buổi tối có khó ngủ không, còn kê vài toa thuốc an thần, nghĩ chắc là chuyện này, chỉ không biết rốt cuộc Lam Vong Cơ mơ thấy cái gì, mà cứ sợ Nguỵ Vô Tiện rời bỏ y.
Buổi tối tắm gội, Nguỵ Vô Tiện hấp trong một gian phòng đầy hơi nóng lượn lờ, bàn tay vào trong nước liền tự làm cho mình. Lớp giấy cửa sổ mong manh, phản chiếu một hình bóng cao lớn, Nguỵ Vô Tiện biết Lam Vong Cơ đứng bên ngoài, ban ngày chỉ có thể ôm ấp hôn hít, gãi không đúng chỗ ngứa, càng thêm khó nhịn, nên chỉ có thể nhìn bóng dáng người nọ, mà phát tiết nỗi nhớ nhung.
Vân Thâm Bất Tri Xứ vào ban đêm rất yên tĩnh, bất kỳ một tiếng động nào cũng có thể truyền khắp xung quanh trong vòng năm dặm, Nguỵ Vô Tiện đành phải đè nén âm thanh. Tiếng thở dốc trong đêm tối dày đặc nhỏ đến mức không thể nghe thấy, nhưng năm giác quan của Lam Vong Cơ rất tốt, dựa vào sự nhẫn nhịn như thế của đối phương, âm thanh vẫn lọt vào tai không sót một chút nào, càng nhỏ vụn, càng đê mê, thì càng theo hơi nước len lỏi ra khỏi phòng, thấm vào bóng đêm tịch mịch, chui vào kẽ hở trái tim.
Tắm gội xong, hơi nóng trong phòng chưa tan, hương bồ kết tràn ngập, ánh nến mờ mờ ảo ảo, bỗng nhiên cơn buồn ngủ ập đến, mơ mơ màng màng khoác áo trung y, Nguỵ Vô Tiện liền lên giường ngủ.
Lam Vong Cơ đợi hồi lâu, về phòng dọn dẹp, đôi mắt Nguỵ Vô Tiện hơi khép, ghé vào đầu giường, nằm nghiêng trên gối, mang vẻ lười nhác sau khi phóng thích. Tóc lười lau khô, đã trực tiếp lên giường, ướt đẫm dán trên cần cổ trắng nõn, trên người là bộ trung y may bằng lụa trắng của Cô Tô Lam thị, sáng bóng mỏng manh, bọc lấy phần eo mảnh khảnh của hắn, đi xuống, phủ lên bờ mông, nhô lên hai phần tròn trịa như ngọn núi nhỏ.
Nguỵ Vô Tiện cả người lười biếng, nằm trên chăn bông mềm mại, đôi mắt thoải mái híp lại, có lúc trực tiếp ngủ mất, có lúc nửa mê nửa tỉnh, chỉ cảm thấy một chùm ánh mắt tập trung trên người mình, hồi lâu, mới nghe thấy tiếng động Lam Vong Cơ di chuyển thùng tắm.
Hôm nay mới sáng sớm, Nguỵ Vô Tiện đã bị tiếng người tới lui trong Tĩnh Thất đánh thức, moi moi lỗ tai, nghi ngờ có khi nào mình bị bệnh ảo giác không, kết quả may mà không phải, hắn vén màn lụa lên, cách một tấm bình phong, nhìn thấy các gia phó ra vào không ngừng, mỗi người đều khiêng vào trong một món gì đó, lớn lớn bé bé không giống nhau.
"Đây là sao vậy?"
Hắn vội vàng khoác áo rồi đi ra bên ngoài, vừa mở mắt, bị một gian phòng đỏ rực lay động muốn mù mắt. Chỉ thấy rương rương kiện kiện, linh tinh lặt vặt, muôn hình vạn trạng bọc giấy đỏ, cột dây lụa đỏ thắt nút kết đại hỉ, chất đống đầy đất, đám gia phó đi lại vội vàng, đều là gương mặt tươi cười hớn hở, lúc đi ngang qua bọn hắn đều vui vẻ hân hoan nói: "Nguỵ công tử đại hỉ! Hàm Quang Quân đại hỉ!"
Nguỵ Vô Tiện mới vừa thất thần một lát, bên cạnh đã có hai người đàn ông hét to mấy tiếng, một cái bóng to bằng một người áp sát vào hắn, được Lam Vong Cơ túm lấy kịp thời kéo sang một bên, nhìn kỹ lại, là một cái tủ quần áo.
Nguỵ Vô Tiện ngạc nhiên nói: "Đây là?"
Lam Vong Cơ ôm eo hắn, đưa hắn đến một góc nhà, miễn cho hắn đi đông đi tay cản trở người ta, vừa nói: "Huynh trưởng tặng quà tân hôn".
Tĩnh Thất bày biện cực kỳ đơn giản, đồ đạc đều là đơn lẻ, chỉ vừa đủ dùng, tuyệt đối không dư thừa, hiện giờ Lam Hi Thần đưa đồ nội thất đến, cũng theo nguyên tắc này, mỗi một thứ đều dựa vào kiểu dáng có sẵn trong phòng Lam Vong Cơ để làm, chỉ là thêm một bộ mới tinh --- tất cả đều thêm vào vì Nguỵ Vô Tiện.
Thêm một người, từ đây Tĩnh Thất là gian nhà dành cho hai người, bày biện trong phòng, đương nhiên cũng trở nên có đôi có cặp.
Trừ mấy thứ này ra, còn có một vài món chúc mừng đại hôn, hai gia phó ôm một bộ chăn đệm đỏ tươi, màn trướng lụa đỏ mang tới chỗ giường, cũng không đợi bọn hắn dặn dò, sờ soạng hai ba cái đã xong, còn tri kỷ thay hai cây nến trắng ở cạnh giường bằng một đôi nến đỏ có vẽ chữ "Hỉ" bằng bút vàng.
Nguỵ Vô Tiện sờ sờ mũi, nghĩ thầm Trạch Vu Quân quả nhiên là anh ruột, nhọc lòng thế này làm hoa chúc động phòng cho bọn hắn, đáng tiếc đệ đệ quá mức có tiền đồ này của ngươi thủ thân như ngọc, ta đến bây giờ ngay cả tay cũng khó chạm được một cái, sống sờ sờ như quả phụ nè.
Thế này phải làm sao bây giờ, hay là ta vẫn phải nằm ngủ một mình trên chiếc giường hỉ đỏ tươi này? Nhưng như thế khó chịu muốn chết.
Ánh mắt vô cùng uỷ khuất của Nguỵ Vô Tiện nhìn qua Lam Vong Cơ, làm như biết được tâm tư của hắn, Lam Vong Cơ nhẹ nhàng nhìn hắn một cái, ngón tay để trên eo hắn hơi cuộn lại.
Qua khỏi giờ trưa, lễ vật của những người khác cũng lần lượt được đưa đến. Giang Trừng đưa đến mấy rương khá nặng chứa trà bánh, rượu, mang thêm một ít hoa quả tươi, củ sen hạt sen linh tinh, đồ ăn vặt mà Nguỵ Vô Tiện thường ăn ở Vân Mộng, Nguỵ Vô Tiện cũng không khách khí, mở một hộp bánh hạt sen rồi nhét đầy họng, thuận tay đút một miếng ngập miệng Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ ngây người ra, nhón hai ngón tay, lấy ra khỏi miệng, Nguỵ Vô Tiện vừa nhìn y ăn từng miếng từng nhỏ rất nhã nhặn, vừa tưởng tượng vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc khi nhận được tin của Giang Trừng, đọc tới đọc lui vài lần, xác nhận không đọc sai, vẻ mặt co rút, tuy không biết y có cảm tưởng gì, nhưng chắc hẳn là trưng cái dáng vẻ tông chủ của y, ra vẻ thản nhiên kêu hạ nhân chuẩn bị hạ lễ.
Hai chị em Ôn Tình Ôn Ninh lại là tặng mấy hộp nhỏ chứa tiên thảo tiên dược, linh đan diệu quả, nhìn là biết giá cả xa xỉ, Nguỵ Vô Tiện tuỳ tiện lật lật danh sách quà tặng, nhìn thấy ba chữ "Lộc tiên hoàn", chớp chớp mắt, thầm nghĩ cái đồ quỷ này chẳng lẽ có tác dụng như ta nghĩ kia....?
Chưa xác định được, đây là lời chúc mừng hay là lời chế giễu từ Ôn Tình. Nghĩ nghĩ, chỉ đưa cho Lam Vong Cơ xem, Lam Vong Cơ cũng không nêu ý kiến gì đối với thứ này.
Nguỵ Vô Tiện mở phần quà của Giang Yếm Ly, phát hiện là mấy món quần áo mới, có đủ các hình thức từ trong ra ngoài, sờ tay lên đường may kỹ lưỡng khéo léo kia, liền biết là Giang Yếm Ly tự mình may.
"Thân thể sư tỷ còn chưa tốt lắm, sao đã vì ta làm lụng vất vả rồi..."
Lam Vong Cơ đảo mắt qua, cầm lấy một món, giơ tay mở ra, ướm lên người Nguỵ Vô Tiện, đánh giá lên xuống mấy lần.
"Sao vậy?" Nguỵ Vô Tiện nhận lấy quần áo từ tay y, tự mình ướm thử, liền biết Lam Vong Cơ nghĩ cái gì. Hắn được hiến xá sống lại, lùn hơn kiếp trước khoảng nửa cái đầu, Giang Yếm Ly không biết, vẫn dựa theo kích cỡ trước đây mà may cho hắn, kết quả dư ra một khúc, trực tiếp phết đất.
Nguỵ Vô Tiện: "....."
Khí khái nam tử của hắn bị đả kích đến khóc không ra nước mắt còn chưa kịp hồi sức lại, thì Lam Cảnh Nghi và Lam Tư Truy đã từng đứa cầm theo hạ lễ tới.