Này Vợ Yêu, Đừng Sợ!

Chương 41: Vết thương cũ



ஐ Bàn tay trắng tôi in lên †ội lỗi ±‡±

ஐ Nguyện vì em làm kẻ giết người ±‡±

ஐ Ngày em chết cũng là ngày tôi chết ±‡±

ஐ Địa ngục nơi này nơi ta cùng khổ đau ±‡±

ஐ Khóe môi tàn nhẫn cười nhạt nhòa ±‡±

ஐ Em bước đi dưới bầu trời căm phẫn ±‡±

ஐ Ngày anh chết là ngày tim tôi chết ±‡±

ʚiɞSăn'x Trai'x Còn'x Trinh'xsʚiɞ

Giữa bầu trời thu buổi chiều, ánh nắng ảm đạm chiếu qua cửa kính lắp trongsuốt của toà cao ốc Dương thị. Nơi cao chót vót ở tầng lầu sáu mươi. KìNam ngồi kế bên Hàn Nhi, anh khổ sở không ngừng khi nhắc lại trước kia.Giọng nói còn có phần nghẹn ngào, lại có chút thỏa mãn khi được bộc lộhết cảm xúc. Chính là, lột bỏ chiếc mặt nạ lạnh lẽo như ma quỷ bên ngoài của mình ra. Thấy cô im lặng, anh lại tiếp tục bộc phát. Cơ hồ cổ họngnhư muốn tạo ra tiếng nấc, nói không nên lời.

- Bốn năm trước, lúc đó tôi đã hai mươi tuổi. Tôi cố gắng dọn ra khỏi gia tộc, chính mình tự lập nghiệp từ hai bàn tay trắng. Hôm đó tôi cùngDương Kì Minh ra biển, cùng nhau uống rượu. Nào ngờ lại gặp được một côgái bị ngất ngoài biển, cô ấy rất đơn thuần, rất thanh khiết. Chúng tôicùng nhau đưa cô ấy cứu trở về. Dần dần tôi trở nên mê muội yêu cô ấy.Nhưng sao đó lại không ngờ chỉ vì biết được tôi là một tên cầm đầu băngđảng xã hội đen mà cô ấy lại xa lánh tôi, cùng Dương Kì Minh phản bộitôi.

Nói đến đây, anh tức giận đem hộpcứu thương ném mạnh xuống "Rầm", các mảnh vỡ văng tung tóe như nước, nỗi hận thù trong đáy mắt càng ngày càng hiện ra rõ ràng như ngọn lửa bỗngdưng bùng cháy. Anh căm phẫn, căm ghét người con gái đó. Ả đàn bà chếttiệt.

Cả cơ thể nhỏ bé của Hàn Nhi bỗngdưng sững lại, hai bàn tay của cô bất giác run rẩy không thể tin nhìnanh. Trên khuôn mặt của cô từ lâu đã đầm đìa nước mắt. Nhìn cuộc sốngcủa anh xa hoa, lãng phí như vậy. Ngày ngày còn có người đi theo bêncạnh, cuộc sống như một vua chúa phong kiến. Thậm chí còn là người đứngđầu của một tập đoàn lớn mạnh. Cứ tưởng cuộc sống của anh rất hạnh phúc, vui vẻ. Tràn đầy ấm áp, tình thương, cô lại không ngờ anh sống trongmột quá khứ đau đớn như vậy. Hơn nữa người con gái kia . . . Mà anh làxã hội đen?

Nước mắt cô chảy dài xuống. Lần đầu tiên cô không thể ngờ . . . cô khóc vì anh. Là cô đang thương hại hay đau lòng đây?

Kì Nam nhìn thái độ của Hàn Nhi, hai tay tức giận bấm chặt đến nỗi gânxanh nổi lên. Ánh mắt anh khô khốc lạnh lẽo như ma quỷ. Anh đứng lêncười lạnh, chắc hẳn Hàn Nhi cũng giống như cô ta, tất cả đều là một lũsợ chết, sợ chết. Vì cớ gì mà ai cũng muốn bỏ rơi anh, rời xa anh?

- Cô tưởng một tập đoàn lớn như Dương thị có thể mãi mãi đứng yên ổn ở vị trí cao như thế này sao, hừ. Tất cả đều do tổ chức của tôi chống lưng.Tôi đã giết rất nhiều người, tay tôi cũng đã dính đầy tội lỗi. Cô chắccũng giống như cô gái kia đi, đều muốn rời bỏ tôi?

Anh nói như rít từng chữ qua kẽ răng, đột nhiên cười trào phúng lạnh như hàn tuyết nói tiếp tục.

- Muốn rời khỏi tôi, nghĩ cũng đừng nghĩ.

Hàn Nhi vì thái độ của anh mà làm cho bị sợ. Không phải là cô nói gì vềthân phận của anh, không phải cô chán ghét anh vì anh là kẻ giết người.Cô chỉ là vì quá bất ngờ nên hoảng hốt.

- Tôi không phải, tôi không như vậy, tôi chỉ bất ngờ thôi. Tôi, tôi.

Hai mắt cô tràn đầy hoảng hốt kèm theo sự kinh hãi nhìn anh.

Anh xoay lưng về phía cô. Để tay vào túi lặng lẽ ngắm nhìn cả thành phố K.Im lặng không nói gì. Hàn Nhi chỉ cảm thấy bóng lưng người con traitrước mặt vô cùng cô độc, dư vị lạnh lẽo như băng vĩnh cửu cơ hồ khôngbao giờ tan chảy, tràn đầy vẻ bất cần.

Anh vô tình . . . Đến nỗi vô tâm.

Chưa bao giờ nghĩ đến sự tồn tại của cô, không xem cảm giác của cô là gì.

Anh hơi cong môi cười nhạt, đáy mắt sâu thẳm, sâu như địa ngục không thấyđáy, lặng lẽ từ phía trên nhìn ra bên ngoài. Trước mắt, một hồi ảo tưởng hiện ra.

Vài năm trước, anh cùng DươngKì Minh cứu Heri trở về. Từ đó cũng trở nên mê luyến cô, tình cảm khôngdứt. Ba người đi chung như ba pho tượng được điêu khắc, vô cùng hoàn mỹ. Heri rất tốt, cô dịu dàng. Thuần khiết như một trang giấy trắng. Lúc đó thật sự anh rất yêu cô, yêu rất yêu. Tất cả tâm tư đều đặt trên ngườicô. Anh đối với ai cũng đều lãnh đạm nhưng đối với anh trai mình cùngHeri thì một mực dịu dàng, ôn nhu. Là một người em rất yêu thương anhtrai mình. Ngay từ lúc nhỏ anh đã biết Dương Kì Minh đối với anh khôngghét bỏ, chỉ có yêu thương vì vậy người anh trai này, anh rất kínhtrọng. Kết quả thì sao, cuối cùng thì vẫn phản bội anh. Anh ở bên Heriyêu chiều, cưng sủng cô như một nữ thần. Đối với anh cô là bảo bối, làbáo vật. Còn nhớ một lần anh vô tình nghe được cuộc trò chuyện của người hầu.

" - Tiểu Thúy, tôi nói cho cô nghe chuyện này.

- Chuyện gì thế chị?

- Nghe xong, cô nhất định phải im lặng, không nói với ai, cậu ba, cậu hai biết được liền chết cả đám.

Tiểu Thúy gật đầu, môi cắn chặt tò mò muốn nghe đối phương.

Đối phương trong mắt Tiểu Thúy là Tố Tâm Như, hai mắt cô ta gian xảo, bắt đầu kể.

- Cô biết không, hình như cô chủ Heri không yêu cậu ba đâu, mà là yêu cậu hai.

- Hả, chị nói gì?

Tiểu Thúy giật người không tin vào thính giác của mình.

- Cô không để ý sao, cậu ba chiều chuộng cô Heri như vậy nhưng mỗi lần ởbên cạnh cậu ba vui vẻ hạnh phúc thì cô ấy đều cười buồn nhìn cậuhai.Người làm trong nhà ai cũng đồn ầm lên là cậu ba hiểu lầm cô Heriyêu mình kia kìa.

Tố Tâm Như vừa nói, vừa không ngừng rầu rĩ. Cậu ba, thật đáng thương. "

Ngay sau sự việc đó trôi qua đi, Kì Nam ngày càng để ý thái độ của Heri. Mỗi lần thân mật với cô, cô đều nhìn Dương Kì Minh mà buồn bã. Chính mìnhlại lừa gạt chính mình, nói rằng Heri yêu anh. Nên anh vẫn một mực chung thủy. Nào ngờ vào một hôm khác, Dương Ân Diệp chạy đến công ty tìm anh.

- Nam, anh mau về đi, Heri cô ta xảy ra chuyện.

Nghe xong anh lập tức trở về. Sợ rằng mình sẽ chậm chạp.

"Rầm" vừa đạp cửa phòng mở ra. Kì Nam đã thấy một cảnh xuân. Heri cùng DươngKì Minh ở trên giường, quần áo cái có cái không ôm nhau ngủ. Thậm chícòn đang hôn môi kịch liệt. Tâm tình Kì Nam chợt trùng xuống, hai mắtlạnh như băng nhìn anh trai cùng người phụ nữ của mình lên giường. Cườilạnh, cười chế giễu. Ánh mắt căm phẫn, sắc như dao kéo.

- Hai người đang làm gì, mau xuống giường cho tôi.

Anh nói gần như hét lên. Dương Ân Diệp ở một bên xem kịch hay. Heri cườinhạt mỉa mai nhìn anh, ngày càng xích cơ thể vào lòng Dương Kì Minh, tưthế càng thân mật. Mà mọi người không chú ý, đôi mắt của Dương Kì Minhtràn đầy đau đớn.

- Anh không thấy sao, là tôi đang trên giường cùng anh trai của anh.

Kì Nam đau đớn, người con gái thuần khiết đáng yêu của anh đi đâu rồi, anh cất giọng khàn khàn chứa đầy hận thù hỏi Heri, đáy mắt đau khổ. Tim cơhồ như muốn dừng đập.

- Sao em lại làm như vậy, anh không đáng với em sao?

- Không, anh chẳng đáng một xu. Người tôi yêu là Minh, ngay từ đầu đã lànhư vậy. Là anh dằn vặt tôi. Hại tôi, nên hôm nay anh mới phải trả giá.

Heri cười nhạt nhìn anh, giọng nói muôn phần đều là mỉa mai. Anh đột nhiênâm trầm cười lớn, do quá tức giận liền không kiềm chế được lấy súng rabắn thẳng vào tim cô. Máu bắn ra tung tóe. Đỏ thẩm cả một mảng giường.Trước khi chết, Heri còn nhìn anh. Ánh mắt đầy chế giễu. Dương Ân Diệpđứng kế bên trợn mắt. Không lường trước được chuyện này sẽ xảy ra.

Phát súng khi đó đã làm tim anh thay đổi, có thể nói là chết hẳn đi. DươngKì Minh cũng không hiểu vì sao lại rời khỏi thành phố K sang Ba Lansống. Có lẽ vì thấy có lỗi với anh?

Anh căm hận hai người bọn họ tới chết. Mãi mãi không thể quên nỗi đau này.

Đang miên man lãng quên vào hồi ức cũ. Đột nhiên một âm thanh vang lên làmcả hai quay lại là mình. Hàn Nhi từ lâu đã không còn khóc. Cô đang dầndần hiểu được những gì về anh. Không cảm thấy chán ghét vì hai bàn tayanh giết người, dính đầy máu tươi. Ngược lại còn muốn ở bên cạnh anh. Sự thật này không khó để chấp nhận.

Là chuông điện thoại riêng của anh.

Kì Nam xoay người nhìn vẻ mặt của cô, thoáng qua tia cười trào phúng sauđó thì lại nghe điện thoại. Bây giờ anh đã trở lại là anh, không mấtbình tĩnh như lúc nãy.

Chả biết bên phíabên kia nói gì, anh chỉ khẽ cong môi cười tà tà. Bước nhanh đến chỗ côngồi. Từ phía trên nhìn xuống, anh cảm thấy cô thật yếu ớt, thật nhỏ bé, lại rất dễ dụ dỗ. Khóe môi lạnh nhạt giương lên ra lệnh, đáy mắt vẫn là vẻ dửng dưng hàng ngày.

- Đứng lên.

Hàn Nhi ngước nhìn anh, ngoan ngoãn như con miêu miêu nhỏ. Tự mình đứnglên. Đột ngột bị anh nắm chặt cổ tay kéo đi, cô vội vàng nhanh nhó. Đôimắt còn vương một hạt sương, khóe mắt đỏ hoe sưng bụp lên. Thật đúng làmới khóc.

- Anh định đưa tôi đi đâu, tôi mệt mỏi lắm.

Anh lạnh lẽo nhìn cô. Hai mắt sắc bén như diều hâu. Đột nhiên cô cảm thấyngười đàn ông này thật đáng sợ. Bất tri bất giác hai tay run nhẹ lên.Cầm chặt cổ tay cô, anh cong môi tà ác cười như ma quỷ. Cô biết, anhcười như thế này thì sẽ có chuyện không tốt xảy ra, hai bàn tay nhỏ lạicàng run hơn.

- Câm miệng, cô là búp bê của tôi chỉ có quyền nghe theo chủ.

Nói xong, anh liền kéo cô ra ngoài. Mạnh bạo như hung thần tàn ác. Cô chỉbiết hoảng sợ, có chút tò mò bước nhanh chân đi theo anh. Anh đang muốnlàm gì cô nữa đây?

Đi ngang phòng làm việc của Lâm Ngải Ngải, anh còn bỏ lại một câu nói.

- Dọn dẹp phòng của tôi.

Giây phút cửa phòng tổng giám đốc bị bàn tay hung bạo của Kì Nam đóng lại.

Cỗ xe bí ẩn lại một lần nữa lăn bánh.

Là tình yêu?

Hay là định mệnh?

Sẽ lăn lên vết xe cũ hay là tạo ra một vết xe mới. Nói cho cùng, Kì Nam và Hàn Nhi đều đã bị ông trời tạo ra một bộ hài kịch. Vết thương càng lớncàng đau. Vết xe cũ càng lún thì càng sâu. Sâu đến nỗi, đau đớn khôngthấy giới hạn.

(Còn tiếp)

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv