Này Thích Thì Nói Đi Chứ

Chương 20: Anh yêu em mãi mãi



Tôi chạy hụt cả hơi đến khi xác nhận không còn trông thấy bóng dáng Lập Thành mới dừng lại thở hổn hển. Tôi ngồi sụp xuống đất. vò đầu, bứt tai. Tôi đang làm gì thế này?Xấu hổ quá đi mất! Thật muốn độn thổ. Dù suy nghĩ kĩ càng đến đâu đến khi thực hiện vẫn không tránh khỏi ngượng ngùng. Dù sao tôi cũng là con gái mà. Lòng tôi rối như tơ vò. Tôi làm thế đúng hay sai? Liệu tôi với Lập Thành có chuyển biến tốt hơn trong mối quan hệ hay trở nên tệ hại, ngượng ngùng sau đó trở này những kẻ xa lạ. Tôi chợt sợ hãi, bất an, hình dung đến các trường hợp tệ nhất,

“Tuyết.”

Tiếng gọi kéo tôi về thực tại, tôi đứng dậy xoay người liền trông thấy Khoa.

“Ơ Khoa.” Tôi sửng sốt, giờ này cũng khá trễ rồi sao nó còn ở đây, tôi cười ngượng ngùng: “ Trùng hợp thật.” Lại gặp nó, dạo này tần suất gặp nó nhiều thật.

“Cùng về đi.” Khoa đề nghị, nó đi về phía tôi: “Bây giờ cũng muộn rồi.”

Câu nói của Khoa khiến tôi sực nhớ ra tình cảnh hiện tại. Tôi đưa mắt nhìn xung quanh, sân trường đìu hiu ngoài tôi với nó thì chẳng thấy bóng dáng của ai khác, khung cảnh này đúng là có chút rùng rợn thật. Vừa rồi mãi suy nghĩ tôi không để ý, bây giờ để ý tôi chợt rùng mình, sóng lưng lạnh ngắt. Trong đầu hiện lên một nghìn lẻ một câu chuyện ma huyền thoại ở ngôi trường này.

Tôi gật đầu như gà mổ thóc: “ Cùng về thôi.”

Khoa sóng vai đi bên cạnh tôi khá im lặng, cả đoạn đường nó chẳng nói chẳng rằng, đầu tôi hoạt động hết công suất để tìm ra đề tài bắt chuyện. Tôi cắn môi, liếc mắt nhìn nó.

Khoa cao hơn tôi một cái đầu, dáng người vạm vỡ, không thể phủ nhận một điều là nó trông rất đẹp trai. Hình như đang suy nghĩ điều gì, lông mày nó thỉnh thoảng nhíu chặt lại.

“Khoa còn thi mấy môn nữa?”

Trong lòng tôi cũng phải tự gào thiết, sao bản thân có thể hỏi câu thiếu muối như vậy. Hơ Hơ.

May sao nó vẫn trả lời: “Một môn nữa, mai nữa là xong rồi.”

“À giống tui.”

Không khí lại tiếp tục rơi vào sự trầm mặc. Hôm nay nó làm sao thế nhỉ? Có chuyện gì chăng? Mới hôm qua nó còn vui vẻ chỉ tôi học mà ta.

“Khi nào Tuyết về?” Khoa bỗng cất giọng, phá tan bầu không khí trầm mặc này.

Tôi vội đáp: “Chắc mốt tui về á?”

May quá nó chủ động bắt chuyện rồi. Tôi sợ bầu không khí im lặng đến ngượng ngập này quá đi.

“Vậy về chung đi.” Khoa đột nhiên dừng lại, chăm chú nhìn tôi.

Tôi tròn mắt, hơn hết là sửng sốt trước lời đề nghị của nó. Tôi nhìn nó, nó đứng im nhìn tôi, ánh điện vàng nhạt cùng bóng lá cây đổ loang lổ trên người khiến nó càng trở nên cô độc. Là tôi nhìn nhầm ư. Một đứa không sợ trời không sợ đất, ngổ ngáo như nó sao lại xuất hiện dáng vẻ cô độc? Tôi ngập ngừng:

“Xin lỗi nhưng tui không về chung với ông được.” Bởi vì tôi đã hẹn với Lập Thành rồi. Tôi áy náy nhìn nó.

Khoa bỗng cười toe toét, nó cốc đầu tôi một cái rõ đau. Tôi đưa tay ôm đầu xuýt xoa, trừng mắt nhìn nó.

“Tui đùa thôi. Mặt căng thẳng thế. Ai muốn cùng về với bà chứ. Xin tui về chung cũng chưa chắc tui cho đâu ha ha.”

“Khiếp chảnh.” Tôi phì cười, tảng đá trong lòng liền gỡ bỏ. Ra nó đùa. Nó phũ với tôi như vầy mới bình thường, nó mà tốt với tôi chắc mặt trời mọc đằng Tây lặn đằng Đông.

Chẳng mấy chốc đã đến kí túc xá nữ, tôi vẫy tay chào tạm biệt nó.

Vừa vào phòng, trước mặt liền xuất hiện nhiều bóng người vồ đến, chưa nhìn rõ mặt đã nghe thấy tiếng hỏi dồn dập:

“Buổi hẹn hò thế nào?”

“Cả hai kiss…” Âm thanh cao vút, chị Hạnh nheo mắt cười gian.

Tôi xua tay, da mặt có dày đến đâu trước màn tra khảo bức cung của họ đều khó tránh khỏi xấu hổ. Hai gò má tôi đõ ửng lên. Liền vội phân bua:

“Không có.”

Tôi lảng tránh mọi người, leo tọt lên giường.

Mọi người không buông tha, chạy đến bên giường tôi.

Uyên nhảy tọt lên giường, nó nắm lấy cánh tay tôi, chép miệng, ánh mắt tiếc nuối: “Trời ạ, trai đẹp một mét vuông mười con giành còn không nhanh tay đánh dấu chủ quyền bị cướp mất thì sao.” Nó đờ ra nhíu mày: “ Ơ mà không phải.”

Chị Mai thấy Uyên ngập ngừng mãi sốt rột quá hỏi dồn: “ Không phải gì.”

Uyên xoa cằm nhìn tôi, tôi bị ánh mắt nó nhìn có chút căng thẳng: “Sao?”

“Người đi cùng bà về kí túc xá hình như không phải người trong hình.” Mắt nó sáng lên:” Nhưng cũng là cực phẩm đấy. Đẹp trai dã man.” Nó quay sang tôi, hùng hổ:” Khai mau khi ta còn nói nhẹ nhàng.”

“Đẹp trai bằng hay hơn cậu trong hình?” Chị Hạnh mắt sáng lên.

Uyên trầm tư, nó cắn cắn môi, suy nghĩ đăm chiêu lắm như thể đây là một bài toán khó: “ Ca này thật khó. Một người đẹp theo kiểu thư sinh, không nhiễm bụi trần. Một người đẹp theo kiểu manly nổi loạn.” Sau đó nó thở dài: “ Ngang sức ngang tài.”

Tôi phì cười, gật gù. Uyên nói thật chí lí. Cơ mà tôi thích Lập Thành hơn.

“Người Uyên thấy là Khoa đấy cũng học khoa dược. Bạn cũ ở quê, dạo này tình cờ gặp lại.”

“Trời! Một con người đẹp trai như vậy lại học khoa dược sao chúng ta không biết nhỉ?” Uyên reo lên.

“Đẹp thế cơ à? Xem nhỏ Uyên mất hồn chưa kìa.” Chị Mai tạch lưỡi.

“Thôi, thôi. Mọi người đi xa chủ đề chính quá rồi.” Chị Hạnh ngắt lời, sau đó quay sang nhìn tôi: “ Em còn chưa kể mọi người đã xảy ra chuyện gì. Sao về như kẻ mất hồn thế?”

Nhắc đến tôi lại thêm sầu não, tôi thở dài: “ Em đưa cho cậu ấy mảnh giấy…”

“Viết gì?” Chị Mai sốt ruột.

“Làm người yêu mình nhé?” Tôi ụp mặt xuống gối.

“Quoa, nữ cường ngoài đời thật là đây.” Uyên chấp tay ngưỡng mộ.

“Thôi đừng chọc Tuyết nữa.” Chị Hành đưa tay bún trán Uyên, nó la lên oai oái.

“Cố lên.” Chị Mai an ủi.

Mọi người dần tản ra, ai làm việc nấy. Tôi trằn trọc cả đêm không tài nào ngủ được. Sáng hôm sau tôi đi thi trong bộ dàng hai con mắt như gấu trúc. Bước ra khỏi phòng thi, đây là môn cuối cùng nhưng tôi không tài nào vui được, lòng mãi hối hận về chuyện tối qua. Đáng lý ra tôi không nên đưa Lập Thành mảnh giấy đó. Nếu như nó ghét tôi thì tôi phải làm sao đây? Tôi đã từng đọc được một câu nói trên mạng “Thích ai đó hãy nói ngay, đừng chần chừ. Biết đâu họ cũng thích bạn thì sao?” Nhưng câu nói đó lại không có vế sau. Nếu như họ không thích bạn phải chăng mối quan hệ hiện tại cũng không còn?

Tôi thẩn thờ trở về kí túc xá. Sáng nay Chị Mai, chị Hạnh và Uyên đều đã thu sếp hành lý đi về, căn phòng trống vắng càng làm cho tâm trạng tôi thêm tồi tệ. Điện thoại vẫn không một thông báo từ người tôi cần. Lòng tôi càng lúc càng bất an. Đáng lý ra nó đã đọc được rồi nhưng sao không hồi âm? Nó ghét tôi rồi sao?

Tôi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Trong mơ tôi trông thấy Lập Thành, nó đứng phía xa nhìn tôi rồi quay đầu bỏ đi. Tôi hoảng hốt đuổi theo, càng chạy nó lại cách tôi càng xa.

“Thành… ” Tôi hét lên, ngồi bật dậy.

Ra tôi nằm mơ, mồ hôi ướt đẫm cả lưng. Tôi dựa lưng vào thành giường mệt mỏi. Người ta nói có sai, ngày nghĩ nhiều đêm mơ thấy. Tôi thở dài nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Trời đã vào chiều. Bầu trời nhiễm một tầng đỏ ửng. Ấy vậy mà tôi ngủ quên mất.

Tôi bước xuống giường tiền về phía bàn học, lấy điện thoại ra từ trong cặp. Tôi bật lên xem. Tim tôi rung lên, lòng vui mừng khôn xiết khi nhìn thấy cuộc gọi nhỡ từ Lập Thành. Mừng chưa được mấy giây, lòng tôi loạn lên rối như tơ vò. Trên màn hình là hai mươi cuộc gọi nhỡ từ Lập Thành. Thôi chết tôi để chế độ im lặng. Bấm nút gọi lại mà tay tôi run hết cả lên. Chỉ mới một hồi chuông, đầu dây bên kia đã bắt máy, giọng nói quen thuộc truyền vào tai, cả người tôi phút chốc trở nên căng cứng. Tôi dè dặt:

“Sao…vậy…Thành. ”

“Thành đang đứng trước cỗng kí túc xá. ”

“Thành đợi Tuyết xíu nhé.”

Tôi cúp máy, hồi hộp đến thở không ra hơi. Tôi vội thay đồ rồi phóng như bay ra cỗng kí túc xá. Trên đường đi đầu óc tôi cứ mãi lặp đi lặp lại câu nói Thành sẽ đồng ý hay Thành sẽ từ chối. Trời ạ, tôi cảm thấy còn hồi hộp hơn cả lúc biết điểm thi đại học nữa.

Từ xa tôi đã trông thấy Lập Thành, hình như nó cũng nhìn thấy tôi, đôi mắt đen láy sâu hun hút đang dán chặt trên người tôi. Tôi bỗng ngại ngùng đi bề phía nó.

Mặt trời lặn hẳn ở đằng Tây. Trên bầu trời ráng chiều thay thế bằng một màu đen huyền, vầng trăng treo lơ lửng. Điện đường bật sáng, tôi tiến về phía nó, mỗi bước chân như thể kéo dài hàng ngàn thế kỉ.

“Thành…” Tôi gọi khẽ, tay nắm nhặt vạt váy, tôi cúi đầu không dám nhìn nó, hít một hơi sâu tôi tiếp lời: “Chuyện tối qua…” chưa kịp nói hết câu Thành quên đi nhé, Lập Thành đã ngắt lời tôi, giọng nó ấm áp đến lạ.

“Thành tặng Tuyết. ”

Tặng tôi? Tôi há hốc mồm ngạc nhiên, vội ngẩng đầu liền trông thấy một hộp nhỏ màu đen đang xòe ra trước mặt tôi. Tôi nhìn Lập Thành, nó mỉm cười. Tôi đưa tay nhận lấy. Khi chiếc hộp mở ra, bên trong là một sợi dây chuyền bạc, mặt dây chuyền khắc hình đóa hoa tường vi hồng.

“Tường vi hồng? ”

“Tuyết biết ý nghĩa loài hoa này là gì không? ”

Tôi lắc đầu. Lập Thành nở nụ cười ấm ám như làn gió xuân. Tôi đờ ra đắm chìm trong nụ cười ấy.

“Anh yêu em mãi mãi.” Lời nói vừa dứt, nó tiến lên ôm tôi vào lòng.

Tôi ở trong lòng nó, hít hà mùi hương quen thuộc, cảm động đến suýt khóc. Đây phải chăng là mơ. Nếu là mơ tôi xin được đắm chìm vào giấc mơ hạnh phúc này mãi mãi. Tôi vòng tay ôm chặc nó. Hạnh phúc vỡ òa.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv