- Ya, cút hết, cút hết cho tôi. Khôn hồn thì tránh xa tôi ra!
Gằn giọng lớn tiếng mà nói, gân xanh ở cổ cũng được dịp nổi hết lên, Lãnh Thiên Tuấn đã thực sự bùng phát rồi. Hắn thật sự muốn hỏi rốt cuộc ở CH đã cho bọn người này ăn những gì hả? Tại sao lại có thể có độ chai mặt khủng khiếp như vậy? Mặt dày, mặt dày, tất cả lũ các người đều là cái bánh dày nhét đầy thịt!
- Tuấn!
- Tiểu Hy?
- Ừm, là em.
- Sao em lại ở đây?
- À, em đi với Vân An.
Vừa nói nàng vừa làm dáng bộ chỉ vào cái người phía sau đang ung dung tay đúc túi quần, nhắm mắt đi thong thả.
Có ngày chết vì không nhìn đường chứ chẳng đùa... Cô thầm rủa.
- Á, á.
Ô ngã thật kìa, lại còn đụng trúng mô..., mô gì thì thôi đi, cô đây cũng không có tiện nói a.
Cả đám nữ sinh thấy vậy liền xúm xít lại gần hỏi thăm này nọ nhưng vấn đề ở đây là... không ai dám đỡ Vân An lên. =))
Lại quay đầu nhìn Lãnh Thiên Tuấn một chút. Chậc... thay đổi 360° luôn, Vân Hy thật có mị lực a.
Tuy không có cười nhưng từ ánh mắt đã thấy hắn cảm thấy thấy vui, thoải mái như thế nào. Người ta gọi đây là " yêu", là " hạnh phúc trong tình yêu".
Thở hắt một cái, quả thực cái không gian này thật sự không phù hợp với cô. Vì sao? Vì sao? Đương nhiên là vì cô không muốn " đường tình" của mấy cái người này dìm chết cẩu độc thân như cô rồi.
Quay đầu trực đi đến khách sạn mà trường đặt trước, thì đột nhiên có một lực đạo khiến cô quay ngược lại.
- Đi đâu vậy?
- Là anh?
- Ừ, là tôi.
- Hàn Tử Thiên, anh... ưm... ưm...
- Suỵt, cô im cái miệng lại không được sao?
Dùng tay bịt chặt lấy miệng của cô hắn lôi cô đến gốc cây lớn gần đó.
- Anh làm cái gì ở đây?
- Đi chơi.
- Thì ai mà chẳng biết là đi chơi, nhưng vấn đề là " vì sao anh lại có mặt ở đây".
- À, Hy kêu tôi đi chung đấy.
- Vậy sao anh không đến chỗ cô ấy mà lại kéo tôi ra đây.
- Tôi không nỡ phá hỏng giây phút hạnh phúc của Tiểu Hy.
- Anh có chắc mình yêu cô ấy không vậy?
- Có...
- Vậy thì mau đến đấy mà giật lấy cô ấy đi. Vậy nhá, hết. Tôi đi trước đấy.
Nói xong cô trực tiếp đi thẳng. Gì chứ, cô là cô sợ mấy cái vụ tiếp xúc với nam chính lắm rồi. Có ngày đắc tội, người bị chặt thành mấy khúc đem đi trôi sông cũng không hay.
Nghĩ tới, lại rùng mình một cái, may là cô thông minh chuồn đi trước không thì tương lai về sau khó có thể đảm bảo được rồi.
Nhìn bóng cô dần xa, Hàn Tử Thiên cúi thấp người xuống... cười nhạt, miệng thầm nói:
- Có yêu nhưng không phải là Trần Vân Hy...
Là cô thật sự quên hắn rồi sao? Vậy từ trước đến giờ những gì hắn làm thì có ích gì chứ?
Cứ vậy hắn ở trong cái thế giới của mình, không quan tâm đến xung quanh. Hiển nhiên là cũng không có nhận ra từ lúc bắt đầu đã luôn có ánh mắt dõi theo cô cùng hắn. Mọi biểu cảm, câu từ của hắn hiển nhiên đều đã được thu vào tầm mắt.
~~~~~
Haizz... cái cuộc đời này thật sự quá là cuộc đời đi, nhàm chán đến phát ngán luôn. Cô đây thật sự chịu không nổi cái tình cảnh này. Lăn lăn trên giường, Lãnh Thiên Tuyết thật sự đã bị nhàm chán làm cho lên cơn luôn rồi.
- A!
Hét lớn một tiếng, thật sự là chán chết cô rồi. Rốt cuộc là cái trường này tổ chức đến đây để làm gì vậy? Không hướng dẫn viên, không thông báo, tất cả việc mà cái trường này làm là đưa họ đến đây rồi quẳng lại, xong việc thì mấy cái xe liền rồng rắn nối đuôi nhau mà quay ngược xe trở về. Mấy người thật không có đạo đức gì cả.
Im lặng một chút, mắt cô chợt sáng lên. Hứ, đã thế cô đây tự tìm niềm vui cho mình.
Nghĩ bụng cô nhảy phát xuống giường, mở vali vớ lấy cái áo sơ mi trắng cùng quần short jeans rồi thẳng tiến vào toilet thay đồ.
~~~~
- Cô gái, thịt xiên nướng của cô đây.
- A, cảm ơn bác.
- Cô ăn ngon miệng nhé.
Vui vẻ cầm mấy xiên thịt, lấy một xiên ăn thử một chút... oa ngon bá cháy luôn, lại còn có chút cay cay.
- Hey!
- Á, giật hết cả mình.
- Cô làm gì có tội đúng không?
- Tội cái đầu anh ý mà anh sao lại ở đây, Lâm Dương Vũ?
- Ờ thì đây nè.
Nói xong hắn liền bước sang một bên để cô nhìn.
- Mấy người... mấy...
Lắp bắp nói không ra câu, cô gặp phải tình cảnh gì thế này? Sao nguyên cả đám này lại ở đây?
Trần Vân An, anh trai yêu quý Lãnh Thiên Tuấn, Trần Vân Hy đang khoác tay Hàn Tử Thiên, bên cạnh lại còn có cả Loius Vương cùng Bạch Đình Phong. Lại nhìn sang tên đứng cạnh đang cười te tởn. Mấy người là đang hẹn hò tập thể?
- Sao vậy, Tiểu Tuyết?
Lãnh Thiên Tuấn đột nhiên đến gần cô, đầu hơi cúi xuống nhìn thẳng vào cô. Mày khẽ nhíu lại, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn.
- Ưm, không có gì đâu. Em chỉ cảm thấy hơi bất ngờ chút thôi.
- Vậy sao?
- Ừm.
Ngừng một chút cô lại nói:
- Anh làm gì ở đây?
- Anh cùng mấy người này đưa Vân Hy đi ăn tối. Em có muốn đi cùng không?
- À, à em có chút chuyện. Em đi trước nha!
Đi ăn tối cùng nhau á? Không đời nào, cô đây phải tận hưởng cho trọn cái " ẩm thực tour" này.
- Gì mà vội vậy, Lãnh tiểu thư?
- Cũng không có...
- Vậy thì đi ăn cùng chúng tôi thôi.
Không để cô được dịp đánh trống lảng Bạch Đình Phong trực tiếp kết thúc cuộc trò chuyện do mình bắt đầu, còn không ngại mà tiến lên phía trước cầm tay cô... chỉ là lực đạo có hơi mạnh...
- Hờ hờ, đi ăn...
Khóc không ra khóc, cười cũng không nổi, cô thật sự có số quá đen thối mà.
Cả đám người nổi bật đi trên đường không biết thu hút bao nhiêu người chú ý. Lâm Dương Vũ cùng Hàn Tử Thiên vốn tính hướng ngoại nên cũng không ngại cười mấy cái để sát nhân; Loius Vương, Trần Vân An có vẻ không quan tâm đến thế sự trên đường lắm; Lãnh Thiên Tuấn vẫn hẳn là lạnh như băng đôi lúc thì lại cúi đầu xuống nói chuyện cùng Vân Hy; còn Bạch Đình Phong cúi đầu xuống hình như là đang suy nghĩ cái gì đó nhưng tay thì vẫn nắm chặt bàn tay của ai kia. Ai kia thì mặt muôn vàn biểu cảm, mếu máo thật đáng thương.
~~~~~
END CHAP!