Edit : Kentu
Lớp mười hai trong truyền thuyết cuối cùng cũng đến.
Vệ Bắc như phát điên lên vì chuyện học hành,khiến các thầy cô giáo của lớp cậu đều sợ hãi, đặc biệt là cô giáo Khương bất hạnh dạy môn tiếng Anh hai năm .Liên tục trong một tuần,cô thu được đầy đủ bài tập môn tiếng anh.Cuối cùng cô cũng không nhịn được phải hỏi các thầy cô giáo khác trong văn phòng: "Thầy nói xem có phải học sinh Vệ Bắc mà em dạy bị kích động vì việc gì không? Trông không bình thường chút nào...."
"Bây giờ áp lực học tập lớn như vậy, không bình thường là bình thường...." Thầy giáo kia an ủi cô.
Cô giáo Khương: "....."
Lúc đó Diệp Sơ đang ở trong phòng làm việc bộ môn tiếng Anh lấy tài liệu ôn tập, động tác trong tay rõ ràng ngừng một lúc. Đến khi cô đang định giả bộ như không nghe thấy lại không nghĩ rằng xoay người phát hiện Vệ Bắc đang cầm quyển sách đứng ở cửa phòng làm việc.
Hai người đều nhìn thấy nhau, bước chân Diệp Sơ cũng dừng lại còn sắc mặt của Vệ Bắc cũng không tốt lắm.
"Vệ Bắc, có chuyện gì sao?" Cô giáo Khương ở bên trong không biết chuyện gì hỏi.
Vệ Bắc chuyển ánh mắt đang từ trên người Diệp Sơ, quay ra phía cô giáo giơ quyển vở bài tập lên: "Em tới để luyện nghe ạ."
Câu nói này làm cho cô giáo Khương cảm thấy hãnh diện, chỉ thiếu điều đứng lên khỏi chỗ ngồi, nước mắt trào ra mà đón tiếp cậu: "Được được được,vào đi! Vào đi!"
Vệ Bắc lại nhìn Diệp Sơ đang đứng im tại chỗ, bước qua người cô.
Diệp Sơ hơi hơi rũ mắt xuống, nhưng rất nhanh cô lại ôm tài liệu trong lòng đi thẳng ra khỏi văn phòng.
Sau một tháng, bảng kết quả thi được công bố, thành tích của Diệp Sơ tiến bộ rõ rệt, dĩ nhiên là đứng đầu tất cả các môn!
Vậy mà tiến bộ của cô còn thua xa Vệ Bắc đang khiến cho mọi người sững sờ kia.
Tên kia thế mà không những không đứng ở vị trí thứ nhất từ dưới lên mà còn vượt lên năm mươi hạng trên bảng điểm.
Tuy rằng tất cả ban khoa học tự nhiên có hơn bốn trăm người, nhưng trong mười mấy năm học tập,giờ cậu đã có bước nhảy vọt đáng kinh ngạc. Tần Dao còn tưởng rằng nhà trường tính sai điểm nên bà lén lút vào văn phòng xem lại bài thi. Sau nhiều lần xem đi xem lại, xác định con trai thật sự có tiến bộ mà bà vui đến phát khóc.
Đây quả thực là kỳ tích..... Không! Phải gọi là thần tích!
Nhưng thần tích dù sao cũng chỉ là số ít, đến đợt thi tháng thứ hai, xếp hạng của cậu lại đi xuống hai bậc. Mặc dù như thế nhưng cuối cùng vẫn giữ vững được kết quả đó, căn bản đối với cậu mà nói thì việc đó cũng không phải chuyện dễ dàng gì.
Khi đó đang là lúc giao mùa thu đông, thời tiết bắt đầu thay đổi, trong trường học không ít học sinh bị cảm cúm.
Mặc dù từ sau khi trưởng thành, Diệp Sơ không hề bị bệnh, nhưng lần này không ngờ cô lại bị nhiễm virus.Mới đầu thì chỉ bị chảy nước mũi nhưng sau đó lại biến thành ho khan kéo dài liên tục hơn một tuần lễ.
Lưu Mỹ Lệ lo lắng cho sức khoẻ của con gái, nhân dịp cuối tuần bà đưa cô đi đến trạm y tế xã để truyền nước. Đến khi hai bình truyền dịch treo trên kia đều đã hết thì trời đã chạng vạng tối, Diệp Sơ ôm chỗ bị chích lỗ kim tiêm trên tay,ra khỏi trạm y tế lại bị gió thổi qua, tránh không được cô lại ho khan một trận.
Đúng lúc đang cô đang ho, chợt nghe thấy bên cạnh có người hắt hơi một cái, cô nhìn sang hướng có tiếng động đó liền gặp phải Vệ Bắc đang chuẩn bị đi về.
Ánh mắt hai người giao nhau, Vệ Bắc hơi lúng túng.
"Cậu đừng hiểu lầm, tôi không phải tới cùng cậu, là tôi đến lấy thuốc hộ mẹ thôi."Cậu vội vàng nói.
Diệp Sơ muốn nói cậu không giải thích thì tôi cũng không hiểu lầm, nhưng mà cậu vừa nói như vậy làm tôi hình như lại hiểu lầm thật .
Nhìn ánh mắt kia của cô, Vệ Bắc nhất thời như bị ai lấy hết dũng khí, nghiêm mặt nói: "Nhìn cái gì vậy? Chưa thấy trai đẹp bao giờ à!"
Trai đẹp thì nhìn thấy nhiều rồi nhưng chẳng qua chưa bao giờ thấy người xấu tính như cậu mà thôi.
Diệp Sơ khe khẽ thở dài, xoay người rời khỏi.
Mới đầu Vệ Bắc muốn đuổi theo nhưng vừa đi được hai bước vẫn nhìn thấy bóng lưng của cô không ngừng run lên vì ho khan , cậu đứng im tại chỗ hối hận siết nắm tay nói thầm : "Sớm biết thế đã không chờ ở ngoài lâu như vậy! Thật cmn lạnh đến chết mà.... hắt xì!"
Vì vậy, lại qua thêm một tuần nữa, bệnh của Diệp Sơ cuối cùng cũng đỡ hơn nhiều, cùng lúc đó đợt thi giữa kỳ cũng lặng lẽ đến.Vì Diệp Sơ bị bệnh nửa tháng nên kết quả thi cũng bị rớt vài bậc nhưng dù sao vẫn đứng trong vị trí mười người đầu bảng, cũng không tệ lắm.
Trái lại tên Vệ Bắc kia lại có tiến bộ, lúc này cũng đứng trong vị trí thứ hai mươi, đặc biệt là môn toán lần đầu tiên đứng trước mười tám người trong lớp của cậu.Thầy giáo Tiền vốn không ưa Vệ Bắc thiếu chút nữa thì ngã ngửa ra.
Buổi tối Lưu Hàn gọi điện thoại cho Vệ Bắc, nghe nói thành tích của tên này tiến bộ rất nhiều nên cũng rất mừng cho cậu.Cậu ta đề nghị ngày mai là cuối tuần đi hát Karaoke để chúc mừng nhưng lại bị Vệ Bắc từ chối.
"Ô hay, hôm nay mặt trời mọc đằng Tây à, hay là cậu đọc sách đến điên đầu rồi? Không được từ chối giống như ngày trước rủ cậu chơi ba ngày ba đêm đâu đấy, không phải chỉ có mấy tiếng đồng hồ thôi sao, cũng không mất bao nhiêu sức lực! Anh và vài người anh em đều ở đó, nếu cậu không đến là không nể mặt anh đâu đấy!"Lưu Hàn bên cạnh điện thoại cười nói.
Vệ Bắc im lặng nhưng vẫn nói ý từ chối: "Thật xin lỗi, bài tập tuần này rất nhiều."
Lưu Hàn vốn không hay nói đùa, thấy Vệ Bắc nói vậy bỗng giật mình. Mãi một lúc sau cậu mới cười gượng nói: "Không đi thì thôi, cậu học tập cho tốt nha! Lúc rảnh rỗi thì cùng đi chơi bóng! Tôi cúp máy đây!"
"Được."Vệ Bắc nói xong cũng cúp điện thoại.
Đầu bên kia Lưu Hàn cầm điện thoại cười khổ một tiếng: "Người anh em à người anh em....." Cậu bỗng nhiên nhận ra mình không chỉ bỏ qua cơ hội học tập mà còn rất nhiều thứ không thể quay lại được.
"Vào đi!"Bên cạnh cậu có một người thúc giục, ném cho cậu một điếu thuốc.
Lưu Hàn bắt lấy hút một hơi thật sâu sau đó nhả ra một vòng khói rồi theo một nhóm đi vào trong quán bar.
Sau hơn một tháng, thành tích của Vệ Bắc đều tăng dần lên từng chút một, đến cuối kì thi, rốt cục cậu cũng đã lọt vào trong top ba trăm học sinh của ban tự nhiên, cũng may vừa đúng tên thứ hai trăm chín mươi chín.
Tên Diệp Sơ đứng thứ hai, người đứng trước cô chỉ cao điểm hơn một ít.
Đây chính là lớp mười hai, trường thi như là chiến trường.
Đối với học sinh lớp mười hai mà nói,trường học đã trở thành địa ngục ganh đua khốc liệt,và rồi kì nghỉ đông cuối cùng cũng đến. Trường học của Diệp Sơ được nghỉ tất cả mười ngày, may là có thể nghỉ ở nhà chơi Tết. Lại được cái thầy cô giáo cũng biết bọn họ không dễ có được kì nghỉ, cho nên không giao quá nhiều bài tập, nói chung là cũng từ bi rồi.
Đêm giao thừa, trong lúc người dẫn chương trình ở đài CCTV đang cao giọng đọc lời chúc đầu năm mới thì Diệp Sơ lại ngồi làm nốt bài tập. Lưu Mỹ Lệ ở bên ngoài gọi cô: "Diệp Tử, đừng đọc sách nữa, mau ra đây xem liên hoan đêm giao thừa đi, có cả Quách Đông Lâm đấy!"
Diệp Kiến Quốc ở bên cạnh thực sự không nhịn được: "Bà đừng có Quách Đông Lâm, Quách Đông Lâm nữa, để ý một chút có được hay không hả?
*Quách Đông Lâm sinh ngày 20.7.1961, quê gốc Diên Đài, tỉnh Sơn Đông- Trung Quốc, từng tốt nghiệp khoa Diễn xuất Học viện kịch nói Thượng Hải. Quách Đông Lâm thành công trong cả lĩnh vực sân khấu, điện ảnh và truyền hình. Khán giả Trung Quốc rất yêu thích anh qua các phim: Trái tim phụ nữ, Sống là chịu giày vò, Hai con hồ điệp, Ly hôn kiểu Trung Quốc, Câu chuyện của ban biên tập, Tôi yêu gia đình tôi, Cung từ Đại Minh, Đề hình quan Đại Tống, Tô Đông Ba, Chuột yêu gạo... Ngoại hình chất phác, có phần hơi thô ráp, anh thường được giao các vai rất dân dã trong đời thường. Ưa quan sát và học hỏi, diễn xuất tinh tế, các vai của anh, dù là chính, thứ chính hay vai phụ, cũng rất sống động, cuốn hút.
Sinh trưởng trong một gia đình nghệ thuật, từ khi còn ngồi trên ghế nhà trường, hai anh em Quách Đông Lâm đã học diễn xuất từ cha mình với những rèn luyện khá ngặt nghèo.Với sự chỉ bảo nghiêm khắc của cha, Quách Đông Lâm luôn có ý thức cao về vai trò, trách nhiệm của người diễn viên. Cũng bởi được người xem yêu thích, anh từng được bình chọn làm “Đại sứ tuyên truyền đốt pháo bông an toàn ở Bắc Kinh” năm 2009 vừa qua, lãnh trách nhiệm đi tuyên truyền, giải thích cho người dân Bắc Kinh về những kinh nghiệm đón Tết an toàn bằng cách đốt pháo bông đúng cách thức. Ngoài ra, Quách Đông Lâm còn là gương mặt đại diện quảng cáo cho nhiều sản phẩm quen thuộc trong cuộc sống...*
Lưu Mỹ Lệ liếc nhìn ông một cái: "Ông thích Tống Đan Đan của ông tham gia chứ gì!"
*Tống Đan Đan: diễn viên người Trung Quốc, từng đóng nhiều bộ phim nổi tiếng như Trộm Long Tráo Phụng, Kinh thành kì án…..*
Diệp Kiến Quốc im lặng....
Diệp Sơ ở trong phòng nhịn không được phì cười, đêm giao thừa năm nào cũng giống nhau, cô thật sự không thấy hứng thú gì cả nhưng thật ra xem ba mẹ đối đáp còn vui hơn so với diễn viên hài trên ti vi .Đúng lúc đó, trên bầu trời phía ngoài cửa sổ bỗng nhiên có một đốm lửa bay lên nổ trong bầu trời đêm tối rồi rơi xuống sáng chói cả một góc trời.
Diệp Sơ thấy pháo hoa này rất đẹp. Cô không chần chừ đến bên cửa sổ để ngắm, lại thấy một quả pháo hoa nữa đang bay lên rồi nổ tung. Sau đó là quả thứ ba, thứ tư, thứ năm.... ở trên bầu trời trước cửa sổ nhà cô giống như đặc biệt vì cô mà bắn vậy,thật vô cùng đẹp.
Quả pháo cuối cùng được bắn xong, Vệ Đông Hải ở trong phòng mắng một tiếng: "Thằng nhãi kia đừng bắn nữa, cẩn thận cháy!"
"Biết rồi! Ông già phiền phức đến chết...." Cậu lầu bầu một tiếng, nhìn ra chỗ cửa sổ kia rồi đi ra khỏi ban công.
Kỳ nghỉ đông kết thúc, rốt cuộc giai đoạn căng thẳng nhất của lớp mười hai cũng đến.
Học kì cuối cùng, Lưu Mỹ Lệ thấy con gái dậy sớm để chuẩn bị sửa soạn cho kì thi khó khăn, lại nghĩ tới học kỳ trước vì cô đi đường bị trúng gió mà bị cảm cúm làm bà không khỏi lo lắng hơn. Xem ra hằng ngày về nhà cũng không tốt mà điều kiện kí túc xá ở trường học lại càng không tốt.Nghĩ đi nghĩ lại, Lưu Mỹ Lệ quyết định thuê một phòng trọ ở ngoài trường học để tiện cho con học hành.
Đề nghị này hết sức được sự ủng hộ của chồng, hai người nhanh chóng tìm một phòng trọ cho con gái ở. Chủ cho thuê trọ là một bà cụ đã cao tuổi ở một mình, vừa may trong nhà cụ còn một phòng trống.
Lúc Diệp Sơ chuyển vào thấy trong nhà bà cụ có nuôi một con chó dáng vẻ không khác a Bảo là mấy, trông rất thích. Mỗi ngày về nhà cô đều chơi đùa với nó một lúc.Bà cụ cũng là một người yêu chó, thấy cô thích chó nên ấn tượng với cô rất tốt nên bà hay quan tâm tới cô.
Hai tháng như vậy trôi qua nhanh chóng, cháu gái của bà cụ đột nhiên gọi điện thoại về muốn bà nội đến chơi. Bà cụ cũng không thích ở chung với con cái nhưng không thể chịu được cháu gái nhỏ làm nũng liền đi chơi hai ngày rồi về.
Buổi sáng lúc Diệp Sơ ra ngoài, bà cụ chủ nhà gọi cô quay lại đem chuyện đó nói với cô một chút. Ý của bà là bà đi chơi hai ngày, nếu Diệp Sơ cảm thấy không tiện thì bảo cha mẹ lên ở với cô.
Diệp Sơ lắc đầu từ chối, cô biết mẹ vừa phải lo chuyện ở cửa hàng vừa phải quan tâm đến chuyện ăn ở của cô đã rất vất vả rồi, hai ngày này cô không muốn làm cho mẹ phải lo lắng thêm.
"Bà ạ, cháu sẽ tự chăm sóc bản thân mình, bà đừng nói cho mẹ cháu biết, cháu không muốn mẹ phải lo lắng."
Bà cụ cảm thấy cô bé này là người rất đáng tin tưởng lại thấy bản thân mình đi có hai ngày chắc sẽ không có chuyện gì xảy ra nên cũng gật đầu đồng ý.
Cứ như vậy, Diệp Sơ bắt đầu cuộc sống tự lập trong hai ngày.
"Ý cậu nói là cậu phải ở nhà một mình trong hai ngày à?" Sau khi tan học Lâm Mậu Mậu hỏi Diệp Sơ.
Diệp Sơ gật đầu: "Thực ra chỉ có một đêm nay thôi, tối mai bà sẽ về."
"Oa, vậy chẳng phải tối nay cậu có thể làm chuyện xấu rồi?"Lâm Mậu Mậu nháy mắt ra hiệu với cô.
Diệp Sơ xấu hổ, không biết trong đầu cô bạn này chứa những cái gì.Nếu cô mà biết được thì chắc có lẽ cô sẽ ra sức mà bóp chết Lâm Mậu Mậu mất, đương nhiên sẽ không có khả năng này.
Tự học buổi tối kết thúc, Diệp Sơ đeo túi sách về nhà, nhà trọ mà cô thuê ở ngay bên cạnh trường học, rẽ một cái là có thể đến nơi.
Nhưng hôm nay không biết tại sao cô lại luôn có cảm giác có người đang đi theo cô, vì thế cô dừng bước xoay người lại nhìn về phía sau nhưng sau lưng cô chỉ có một đám bạn học cùng lớp.
Chẳng lẽ là ngủ ít quá nên sinh ra ảo giác sao?
Diệp Sơ không biết làm sao đành tiếp tục đi về phía trước.Đến tận khi vào cầu thang mới nghe thấy tiếng bước chân đi phía sau cô, lúc này cô mới khẳng định mình không phải có ảo giác, chợt xoay người lui về phía sau.
Lúc cô quay người lại làm Vệ Bắc suýt nữa thì va vào tường.
Bốn mắt ở phía xa nhìn nhau, Diệp Sơ hỏi: "Cậu đi theo tớ đến đây sao?"