Hai người đi một đoạn đường mà không nói gì, cứ như vậy mà trở về chỗ ở. Ban đêm, Miêu Lê lăn đi lăn lại ở trên giường, ngoại trừ Triều Tử thì đây là lần đầu tiên có một người đàn ông khác xuất hiện trong đầu cô. Trước kia nghĩ đến Triều Tử, cô sẽ ngủ thẳng đến khi trời sáng, còn bây giờ nghĩ đến Địch Mặc, cô lại trằn trọc không thể nào đi vào giấc ngủ.
"Địch Mặc, Địch Mặc, Địch Mặc!" Miêu Lê kéo chăn che kín đầu, cô nói đi nói lại tên anh. Tại sao thế giới này thay đổi nhanh như vậy? Lúc còn bé, cảnh tượng bọn họ chơi đùa với nhau vẫn còn rõ mồn một trước mắt, chỉ một cái chớp mắt mọi người đã thay đổi khác đi.
Địch Mặc, một người đàn ông rất tài giỏi, anh đứng ở đâu thì cũng giống như sao Bắc cực, làm chói cả mắt. Ngay cả Triều Tử không thích anh, cũng phải chịu thua mà tươi cười chào đón. Rất nhiều cô gái vụng trộm mến mộ anh, tại sao hiện giờ lại đi theo cô nhì nhằng không dứt? Rốt cuộc là xảy ra vấn đề ở chỗ nào?
Miêu Lê ngẫm nghĩ, cô vắt óc suy nghĩ nên cũng sắp hiểu ra rồi.
Con người của Địch Mặc, xem ra luôn đối xử tử tế với mọi người, ngoài đám bạn ở đại viện thì cả ngày sẽ bày ra bộ mặt tươi cười ‘dễ kết thân’ ở trước mặt người khác. Người không biết sẽ nói người này thân thiện, không kiêu ngạo, chỉ có Miêu Lê không cảm thấy thế. Mọi người nói xem, khuôn mặt tươi cười đó chỉ không giống kiểu bị liệt của mặt than mà thôi. Cô luôn cảm thấy nụ cười của Địch Mặc không chân thực, trước giờ cô cũng không hiểu tại sao cô lại nghĩ như vậy.
Bây giờ, Địch Mặc đưa cô một mạch tới đây, trong lòng cô mơ hồ cũng có chút để ý, nhưng cô cảm thấy Triều Tử mới là số một, vì thế cũng không để tâm nhiều. Đứa nhỏ này cũng thật là, nghĩ đến Triều Tử là trở thành một kẻ đầu gỗ, Địch Mặc và cô đi cùng nhau, cô cảm thấy người ta đang lợi dụng cô. Anh đối xử tốt với cô, khiến cô cảm thấy người ta đang lôi kéo mình; nói thực ra, cô vẫn còn lừa mình dối người nói với chính mình rằng tất cả mọi chuyện đều là mây trôi...
Chuyến đi này nói là đi cùng người ta, kết quả tất cả đều là ngược lại, Miêu Lê luôn tự nhận mình là một người có lương tâm và giữ chữ tín, tuy nói không định phát triển chút gì đó với Địch Mặc, nhưng mấy ngày trôi qua, quả thật cô nên thừa nhận tình cảm của người ta. Cô đã nghĩ phải làm chút gì đó mới có thể khiến cho mình yên tâm thoải mái, nhưng làm chút gì được? Việc lấy thân báo đáp thì cô không làm được, hơn nữa, cô nghĩ người ta cũng không nhất định phải...
Cô cứ lăn qua lăn lại như vậy cho đến khi trời đã sáng.
Miêu Lê mang theo đôi mắt quầng thâm đen sì tới gõ cửa phòng của Địch Mặc.
Cửa được mở ra, Địch Mặc đã ăn mặc chỉnh tề, anh nhìn cô một cái: "Hôm nay lại đi dạo một chút, buổi chiều chúng ta sẽ quay về."
"Quay về?" Cô mới nghĩ ra kế hoạch mà đã phải hủy bỏ rồi à? Miêu Lê nhíu mày, gõ cửa, làm phát ra tiếng coong coong: "Địch Mặc, tôi đã nghĩ rồi, chúng ta đi leo núi đi."
"Leo núi?" Lần này đến phiên Địch Mặc nhíu mày, thực sự anh không có ý tưởng này. Một mặt vì khoảng thời gian đi công tác không ngắn, ở thành phố chắc chắn đã tích một đống công việc đang chờ; về mặt khác, vào thời tiết mùa hè, côn trùng rắn rết thường ra ngoài thì không nói, nhỡ trời mưa lớn thì sẽ thuộc vào loại nhân tố nguy hiểm, nghĩ như vậy, anh lập tức gạt bỏ.
Gạt bỏ? Miêu Lê sẽ mặc kệ. Đây là một ý kiến rất hay, leo núi, một mặt không có người ngoài ở đây, xem như đã giúp Địch Mặc một tay, cô cũng không phải luôn vướng mắc trong lòng; về mặt khác, cũng là vì cô ham chơi, ngứa ngáy xương cốt. Nhưng mà, cô cũng không nghĩ lại, cô nói ra đề nghị này, không phải là muốn "anh" đi cùng "cô"? Khiến cho cô lừa mình dối người.
Địch Mặc không còn cách nào khác, anh tới chào hỏi cảnh sát địa phương, rồi mượn lều trại và chuẩn bị sẵn thuốc chống muỗi, sau đó lên núi. Bởi vì Miêu Lê nói, cô ấy muốn dựng lều dã ngoại một đêm ở trên núi...
Chuyến đi này, đã xảy ra chuyện.
Vùng duyên hải đông nam, địa hình chủ yếu là đồi núi, thị trấn nhỏ này có một mặt ven biển, ba mặt là núi vây quanh, gần như có thể nói, mấy thị huyện này được xây dựng ở trong khe núi siêu lớn.
Đồi núi nơi này không cao như ở phương bắc, nhưng nối tiếp nhau không ngừng, leo mấy đỉnh núi ngẫu nhiên thì cũng phải mất cả buổi sáng. Hai người vừa đi vừa ngắm phong cảnh, ngay từ đầu đã rất hào hứng. Mặc dù ban đầu Địch Mặc không tán thành, nhưng nghĩ đến việc sau khi trở về không biết trong thời gian ngắn có thể tìm được cơ hội đi chơi riêng với Miêu Lê như này nữa hay không, nên anh đành xuôi theo.
Đến buổi tối, hai người tìm mảnh đất dựng lều ở lưng chừng núi, mỗi người chui vào một cái túi ngủ. Miêu Lê hơi mệt, cô híp mắt, lẩm bẩm nói một hồi rồi ngủ thiếp đi.
Nửa đêm có gió to, thổi vùn vụt trên lều bạt, đánh thức Địch Mặc.
Anh quan sát lều trại, hích bả vai vào túi ngủ của Miêu Lê: "Miêu Miêu, anh kể cho em chuyện này."
"Hử...." Miêu Lê đang ngủ mơ mơ màng màng, cô đáp ậm ờ rồi ngủ tiếp.
Địch Mặc nói: "Sherlock Holmes đi dã ngoại cùng trợ thủ Watson, vào lúc nửa đêm, Sherlock Holmes nói, Watson nhìn trời đêm mỹ lệ này thì nghĩ tới cái gì? Watson nói, tôi nghĩ nếu chúng ta ở trong thành phố, chắc chắn sẽ không được thưởng thức bầu trời sao rực rỡ, cảnh sắc đẹp như vậy. Sherlock Holmes nói, kỳ thật cậu nên nghĩ đến một chuyện, lều của chúng ta bị trộm rồi."
Lúc nói đến câu này, Miêu Lê vốn đang mơ màng đột nhiên ngồi dậy: "Cái gì? Lều của chúng ta bị trộm rồi hả?!"
Địch Mặc bình tĩnh nói: "Em đừng kích động, lều của chúng ta vần còn, chỉ là nó sắp gặp chuyện rồi."
Miêu Lê run lên một cái, cô cẩn thận đánh giá xung quanh, chiếc lều chắc chắn đang lung lay vì bị mưa gió tác động, xem ra chỉ có thể kiên trì tạm thời, nhưng suy xét vị trí hai người đang ở, nhỡ bị đất đá sạt lở gì gì đó, hậu quả...Cô lại run lên, vội vàng đứng dậy, cùng Địch Mặc thu dọn đồ đạc tìm chỗ tránh mưa.
Gió bão giữa rừng núi phương nam thật sự là nói đến là đến, hơn nửa đêm lại nổi mưa bão, trong hang núi trơn trượt ẩm thấp, hai người đi vào cực kì gian nan.
Thời tiết chết tiệt này, thực sự bị anh nói trúng rồi! Nếu ngay từ đầu tìm một cái hang để cắm trại thì có phải sẽ tốt hơn một chút hay không? Bây giờ nói những điều này cũng vô ích, anh chỉ nghĩ phải mau chóng đưa Miêu Miêu đi tìm nơi an toàn.
Địch Mặc cực kỳ lo lắng, nhưng loại lo lắng này không thể biểu hiện ở trên mặt, anh sa sầm mặt lại quan sát đường đi trong bóng đêm.
"Địch Mặc..." Miêu Lê gọi to, "Đều tại tôi, chúng ta sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"
"Có thể xảy ra chuyện gì được..." Địch Mặc thu lại khuôn mặt cứng ngắc, "Miêu Miêu, em cẩn thận một chút, sắp ổn rồi, không biết cơn mưa này khi nào sẽ ngừng lại, nói không chừng lát nữa sẽ tạnh."
"..." Miêu Lê không hé răng, rõ là bản thân toàn gây chuyện, hay lắm, nói lên núi làm cái gì chứ!
Mưa vẫn không ngớt, ánh sáng đèn pin không chiếu được xa, trước mắt cô mờ mờ, chỉ có bàn tay nắm chặt tay cô của Địch Mặc, mới có thể cho cô một chút an ủi. Hai người theo sát nhau đi về phía trước.
"A!" Tiếng thét chói tai vang lên, Miêu Lê trượt chân, cả người đổ về một bên ngã xuống sườn núi. Địch Mặc vội vàng nắm chặt tay kéo cô lại, anh không ngờ dưới chân mình đứng không vững, lập tức, hai người đều bị trượt xuống sườn núi.
Cũng may là một con dốc nhỏ, không phải dốc dựng đứng, hai người lăn vài vòng đã rơi đến chân dốc, Địch Mặc xoay người ngồi dậy xem xét sự an toàn của Miêu Lê.
Miêu Lê thử đứng lên nhưng phát hiện ra chân bị đau. Đúng là họa vô đơn chí.
Lần này thì hay rồi, trời mưa to, lại ở trong núi sâu, bây giờ còn không thể đi được, Địch Mặc cảm thấy gân xanh trên đầu mình đều nổi hết lên. Anh quả quyết quay lưng lại ngồi xổm trước người Miêu Lê: "Em lên đi."
"Không cần, tôi còn có thể đi được một lúc, cũng không biết còn phải đi mất bao lâu, anh cũng cần phải giữ thể lực." Miêu Lê cực kỳ có chí khí. Nhưng cô vừa đi một bước, chân đã đau nhói, làm cô lại ngã xuống đất.
"A!" Lại một tiếng thét chói tai, Miêu Lê đặt mông ngồi xổm trên thảm cỏ, cẳng chân lập tức tê rần, sau đó một thứ gì đó dài và nhỏ trượt ra ngoài, chui vào bụi cỏ không nhìn thấy nữa.
Đây gọi là chuyện gì, mới bị sái chân, giờ lại bị rắn cắn!
Địch Mặc mau chóng giơ đèn pin chiếu vào lòng bàn chân của cô, cũng may, nhìn miệng vết thương không giống như là có độc. Anh bóp miệng vết cắn làm rỉ ra một ít máu, thấy máu màu đỏ tươi, trong lòng anh lập tức được thả lỏng một chút.
Miêu Lê vẫn ổn, bình thường có vẻ yếu ớt, nhưng lúc mấu chốt thì cũng không rơi một giọt nước mắt nào, cô cực kỳ bình tĩnh cười cười: "Địch Mặc, xem ra lần này phải phiền anh cõng tôi, tôi cảm thấy chân tôi đã mềm nhũn rồi..."
Địch Mặc lại ngồi xổm người xuống, Miêu Lê nhận lấy đèn pin rồi leo lên lưng anh, Địch Mặc đứng lên ước lượng, tìm phương hướng tiếp tục đi về phía trước.
Cả người Miêu Lê nép vào lưng Địch Mặc. Cái tay cầm đèn pin kia đặt trước ngực anh, ánh sáng nhấp nhoáng theo bước chân của anh. Bả vai của Địch Mặc rất rộng, nằm sấp lên cực kỳ thoải mái, nếu như vào lúc khác, cô đoán mình sẽ ngủ thiếp đi. Hai người cứ tiếp tục đi như vậy, tính toán thời gian thì trời sắp sáng, nhưng mưa vẫn không ngừng lại.
Lúc lên núi hai người đã để ý, đường núi nơi này không phải là đường thẳng mà vòng quanh theo thân núi, thỉnh thoảng có mở thêm đường nhánh dẫn tới mặt khác của ngọn núi hoặc là lên đỉnh núi.
"Cái nơi chết tiệt!?" Địch Mặc không kiềm chế được mà chửi thề, tâm trạng của anh bây giờ không tốt - - Đường đi của ngọn núi này khấp khuỷu, anh phát hiện mình đã bị lạc đường.
Có lẽ là vì bị nước vào nhiều nên di động của anh mới đình công, lúc Miêu Lê ngã xuống sườn núi làm nó bị bung ra, pin bị rơi ra ngoài. Địch Mặc nhớ lúc giao hẹn với cảnh sát địa phương trước khi đi, sớm nhất là lúc bốn giờ buổi chiều thì bọn họ sẽ phát hiện anh bị mất tích, không biết anh có thể kịp đưa Miêu Lê an toàn trở về trước thời gian đó hay không?
Miêu Lê nằm sấp ở trên lưng anh, bị dính mưa cộng với bị hoảng sợ nên cô đã hơi mơ màng: "Địch Mặc, có phải tôi sắp chết không."
Địch Mặc đen mặt, gân xanh trên trán lại bắt đầu nổi lên: "Không nghiêm trọng như thế, ngọn núi này không lớn, rất nhanh có thể ra ngoài."
"Đúng vậy, tôi cảm thấy chóng mặt, còn nữa... Chân của tôi đã tê rần rồi."
"Em chỉ bị cảm lạnh." Địch Mặc hít sâu một hơi, kiên nhẫn giải thích, "Chân em đau và còn không đi lại trong mấy giờ liền, nằm sấp trên lưng anh lâu như thế, bị tê là bình thường."
"Vậy sao?" Miêu Lê nghĩ một lát rồi nói, "Địch Mặc, tôi vẫn cảm thấy tôi sắp chết."
Thở dốc một hơi, cô nói tiếp: "Kỳ thật, anh đối xử với tôi thật sự rất tốt. Địch Mặc, nếu anh đối xử tốt với tôi như vậy sớm hơn một chút, thì trước kia tôi đã thích anh rồi. Nhưng ngoài mặt anh tỏ ra thích tôi, nhưng ánh mắt anh nhìn tôi luôn khác thường... Tôi cũng không biết khác thưởng ở chỗ nào, dù sao, nó cũng kỳ quặc. Còn nữa, tôi không thích dáng vẻ anh cười với người khác, tôi thích nhìn bộ dạng ranh mãnh của anh ở trước mặt mấy người Lương Tử, đúng vậy, chính là ranh mãnh, muốn làm gì thì làm đó, dáng vẻ kia rất đẹp mắt."
Truyện được linglink edit và đăng trên Diễn đàn Lê Quý Đôn.
Địch Mặc không nói gì, đây là lần đầu tiên anh nghe được từ ‘thích’ từ miệng Miêu Lê ở một nơi thảm hại như này.
Sau đó... Sau đó, anh lại đen mặt.
Miêu Lê nói: "Địch Mặc, kỳ thật anh rất tốt, mặc dù có lúc cũng làm chuyện chẳng đạo đức gì, anh đừng tức giận, anh và đám người Lương Tử có đôi khi làm chuyện chẳng đạo đức thôi, nhưng mà tôi cũng không chỉ trích, tất cả mọi người trong đại viện này không kém nhau, chuyện lớn gì đều đặt chính nghĩa lên trên là được. Tôi cũng không biết tôi đang nói cái gì, dù sao, ý của tôi là, ngộ nhỡ tôi không trụ được nữa, anh không thể quên chuyện của nhà Triều Tử, anh Triều Tử không có tầm nhìn sâu rộng, anh ấy chỉ thích nghiên cứu khoa học gì gì đó của anh ấy, chuyện của nhà anh ấy, anh nhất định phải giúp đỡ..."
Địch Mặc thở dài: "Lúc này em còn suy nghĩ đến chuyện của Triều Tử! Miêu Miêu, em học có giỏi lịch sử không vậy?"
"Hả?"
"Người xưa nói, ‘Pháp luật không động đến những người có địa vị’, em có hiểu đạo lý này không? Về chuyện giữa nhà anh và nhà Triều Tử, em không cần quá lo lắng, đây là chuyện cách mạng, cùng lắm là nhà họ Tôn chỉ mất chút thể diện và danh tiếng, họ sẽ không gặp vấn đề lớn."
"Thực sự là như vậy sao?" Miêu Lê không dám tin, chuyến đi này là anh đùa giỡn tôi sao? Quả nhiên đôi khi người này không có đạo đức như thế! Nhưng mà đối xử với cô... Thực sự là rất tốt... Tại sao trước kia cô có thể cảm thấy anh ta không tốt nhỉ?
Việc nghĩ đi nghĩ lại này khiến cô thấy cảm giác hoa mắt chóng mặt lại nổi lên, mà dường như cô còn nghe thấy tiếng gió và tiếng cánh quạt trực thăng kêu rất lớn, giống như... Còn thấy được khuôn mặt của Triều Tử?