Ánh chiều tà chiếu xuống mặt đường thị trấn nhỏ, tất cả những gì trông thấy trong mắt đều giống như phủ một tầng ánh sáng màu cam chói lóa. Miêu Lê và Địch Mặc chào tạm biệt bà lão còn đang cảm thán không thôi, hai người đi trên con đường tới viện dưỡng lão của thị trấn. Nghĩ đến lúc bà lão nói về cha Miêu có lộ ra tình cảm chân thành, trong lòng hai người đột nhiên cảm thấy hơi lưu luyến, mặt Địch Mặc lại càng trở nên đăm chiêu.
Viện dưỡng lão cách đầu phố không xa. Viện không lớn, trước cổng trồng cây bạch quả, chạc cây có tán rộng, có một phần mọc vây quanh tường viện. Đi vào cổng, bên trong có hai tòa nhà, một tòa lớn là nơi ở của những người già cô độc, toà nhà nhỏ là nhà ăn và câu lạc bộ, trong viện còn có mấy bồn hoa xinh xắn và dụng cụ hỗ trợ vận động.
Viện trưởng viện dưỡng lão là một người phụ nữ trung niên hơn bốn mươi tuổi, bà ấy dẫn Miêu Lê và Địch Mặc đi tham quan viện dưỡng lão nhỏ đơn giản mà không thiếu sự ấm áp, còn nhiệt tình giữ hai người ở lại ăn bữa cơm. Sau khi ăn xong, các cụ già tập trung đến phòng khách ở tầng một hóng mát, người có lỗ tai còn tốt thì trò chuyện năm xưa, người có lỗ tai không còn nghe thấy rõ thì nhắm mắt nghỉ ngơi, ngâm nga điệu hát chỉ có bản thân mình mới nghe thấy, mới hiểu.
Miêu Lê cũng ngồi ở trong phòng khách, nhìn các cụ già sinh hoạt nhàn nhã, trong hốc mắt không kiềm chế được mà có một ít chất lỏng sắp chảy ra ngoài. Rõ ràng không phải người dễ khóc, tại sao lần này trong lòng cô luôn cảm thấy chua xót?
Trên tường phòng khách treo vài bức ảnh cũ, ghi lại lịch sử của viện dưỡng lão nhỏ này, cô nhìn kỹ, quả nhiên cô tìm thấy người cha đã qua đời nhiều năm của mình đứng ở vị trí trung tâm.
Trong ảnh chụp, cha cô trẻ hơn rất nhiều so với trong trí nhớ của cô, ông vẫn nở nụ cười nho nhã như trước đây, ánh mắt kiên nghị mà dịu dàng. Trong lòng Miêu Lê lại cảm thấy đau xót, trong vô thức tay cô đưa lên muốn chạm vào. Một cụ già bên cạnh trông thấy cô chăm chú nhìn bức ảnh nên đi tới giới thiệu. Theo lời của cụ già, Miêu Lê thấy được hình tượng to lớn của cha, ông ấy thân thiện, uy nghiêm và liêm khiết. Ông được tất cả mọi người trong thị trấn nhỏ này khắc ghi, được người người truyền tụng.
Địch Mặc và Miêu Lê im lặng lắng nghe, một tiền bối đã để lại dấu chân trên chính con đường chính trị của bản thân, cũng là một trưởng bối để lại ký ức cuối cùng cho thế hệ sau này.
"Nói như vậy, Miêu Trấn Trường thật sự là một người tốt, ông à, hiện tại cuộc sống của mọi người rất tốt, tương lai sẽ càng tốt hơn."
"Đúng đúng, cháu gái nói rất đúng, không có Miêu Trấn Trường thì không có cuộc sống tốt như hiện tại của chúng tôi, đám người chúng tôi không có con cái, không nhờ chính phủ thì đâu có ai chăm sóc, may mà có Miêu Trấn Trường."
Miêu Lê không nói ra thân phận mình là con gái nhà họ Miêu, cô chỉ giống như một người quan sát đứng nghe mọi người miêu tả. Nước ở trong mắt cô rưng rưng, nhưng rốt cuộc vẫn không rơi xuống. Cô kìm nén, mỉm cười nghe các cụ già thao thao bất tuyệt kể về chuyện của cha cô rồi cùng họ cảm ơn và chúc phúc cho cha, trong lòng cô dâng lên cảm giác tự hào.
"Không còn sớm nữa rồi." Địch Mặc ở bên cạnh nhắc nhở. Miêu Lê gật đầu, hai người chào tạm biệt các cụ già. Lúc đi đến cổng viện, cô dừng lại.
Cây bạch quả mọc um tùm trước mắt là do cha cô đã tự tay trồng xuống, hiện giờ thân cây đã lớn bằng một vòng ôm của một người, lá hình quạt màu xanh phủ đầy thân cành. Cô nhớ cha cô đã từng nói, cây này được trồng vào sinh nhật một tuổi của cô, hiện giờ đã là vật còn người mất.
"Địch Mặc, anh nói thật lòng đi, anh có xem thường tôi hay không?" Bỗng nhiên Miêu Lê lên tiếng.
"Đương nhiên là không." Địch Mặc đang cùng ngẩn người với Miêu Lê, đột nhiên nghe câu hỏi như vậy, anh thuận miệng trả lời.
Miêu Lê thản nhiên, cô ngửa đầu nhìn tán cây trên đỉnh bị gió thổi làm lay động: "Juli luôn mắng tôi không ôm chí lớn, lãng phí lương thực quốc gia. Triều Tử, Đông Tử nuông chiều tôi, đương nhiên sẽ không cảm thấy tôi không tốt ở chỗ nào. Địch Mặc, anh nói xem, người không có lý tưởng như tôi, thật sự rất bị người ta khinh thường phải không?"
"Không." Địch Mặc mím môi, anh nói nghiêm túc.
"Nơi đây là điểm xuất phát cho con đường chính trị của cha tôi." Miêu Lê tiếp tục dùng giọng điệu thật bình tĩnh để bắt đầu kể rõ, hoàn toàn không kích động như trong tưởng tượng, "Lúc tôi còn nhỏ, một mình cha tôi làm việc ở đây, mỗi lần về nhà đều ôm tôi hôn không ngừng. Ông ấy nói cho tôi biết ông ấy yêu tôi nhiều thế nào, nhưng mà, ông ấy cũng yêu thị trấn nhỏ này, còn kể chuyện ông ấy mang đến cuộc sống như thế nào cho người dân ở đây."
"Tôi chưa từng tới Linh Thủy, nhưng đối với tôi nó quen thuộc giống như là đã tới đây trăm ngàn lần. Cha tôi kể cho tôi từng việc ông ấy đã làm ở đây, khi đó tôi không hiểu, hiện tại tôi đã thấy được. Cha tôi được thăng chức không hề nhờ vào một chút quan hệ nào của ông nội, là tự ông ấy đi từng bước từng bước, về sau ông ấy bị bệnh qua đời, tôi luôn nghĩ, là công việc gì mà khiến ông ấy phải bán mạng như vậy, ngay cả đứa con gái mà mình thương yêu nhất, ông cũng chẳng quan tâm tới nữa?"
"Chú Miêu là một người đáng kính." Địch Mặc nhìn một bên mặt của Miêu Lê, nhẹ nhàng nói.
Miêu Lê mỉm cười: "Đúng vậy, hôm nay tôi đã hiểu rồi." Cô dừng lại một chút, rồi giấu đi vẻ tươi cười, "Địch Mặc, anh nói xem tình yêu là gì?"
Vấn đề này tới đột ngột, trong chốc lát Địch Mặc không hiểu tại sao cô lại hỏi như vậy, có lẽ Miêu Lê cũng không muốn ai trả lời, dường như cô đang lẩm bẩm lại giống như đang bộc lộ với người ta: "Có người nói, tình yêu mà một người dành cho những người thân của mình đều như nhau, đều là tất cả. Địch Mặc, anh có đồng ý với cách nói này không?"
Cô không đợi câu trả lời mà nói tiếp: "Tôi không đồng ý với nó. Tình yêu, hẳn là có định lượng. Lúc dành cho một người nào đó phần lớn thì người khác chỉ có thể nhận được một phần nhỏ còn lại. Giống như mẹ tôi, bà ấy quá yêu cha tôi, cho nên bà ấy không còn tâm tư yêu thương tôi nữa. Bởi vì mẹ quá yêu cha, cho nên cha đi rồi, trái tim của mẹ cũng đi theo, cho nên, không phải là mẹ không thích tôi, chỉ là tình yêu của mẹ... Quá khó để chia nhỏ... Cho nên... cho nên cha, vì sao cha lại phải chết?" Cuối cùng nước mắt cô không kìm được nữa mà tuôn ra khỏi hốc mắt.
Từ khi cha cô qua đời, trái tim mẹ cũng chết đi, ông nội dốc lòng công tác, mẹ cũng bắt đầu chuyên tâm đi làm, cả nhà đã không còn ấm áp như ngày xưa. Hết lần này tới lần khác Miêu Lê đã nghĩ, rốt cuộc công việc là cái gì mà nó làm chia rẽ gia đình của cô...
Hôm nay, cô tận mắt nhìn thấy tất cả những gì cha cô đã đánh đổi, bỗng nhiên cô cảm thấy, có lẽ cô đã sai rồi...
"Địch Mặc, cám ơn anh." Miêu Lê trịnh trọng nói cảm ơn, "Kỳ thật lần này không phải là tôi đi theo giúp anh, mà là anh đã giúp tôi."
Địch Mặc mỉm cười, mặt mày dịu dàng, nhưng câu tiếp theo của Miêu Lê lại khiến cho anh không cười nổi nữa.
Miêu Lê nói: "Địch Mặc, anh đối xử tốt với tôi như vậy là vì muốn lôi kéo tôi à? Anh lôi kéo tôi cũng vô ích, anh xem, cuộc sống của tôi lộn xộn như vậy, về chuyện công việc, mẹ và ông nội cũng sẽ không bận tâm đến ý kiến của tôi. Nhà họ Miêu sẽ không đứng về phía nhà họ Địch vì tôi."
Lời nói lọt vào tai, khuôn mặt dịu dàng của Địch Mặc sa sầm lại, hai tay buông xuôi bên người từ từ nắm thành quyền.
Tất nhiên Miêu Lê không thể biết được câu nói của mình khiến cho trong lòng Địch Mặc quay cuồng như thế nào, câu nói dường như có chút đột ngột, nhưng cô đã suy nghĩ đến nó từ rất lâu rồi.
Truyện được linglink edit và đăng trên Diễn đàn Lê Quý Đôn.
Con người Miêu Lê cố chấp, trong lòng cô chỉ có Tôn Triều Hy, đương nhiên cô sẽ không để ý tới điều gì khác, cô đối diện với Địch Mặc cũng vô cùng tự nhiên. Cô đã nghĩ, bản thân cô không có lý tưởng, kỳ thật chẳng có tiền đồ, Địch Mặc đối xử tốt với cô, rốt cuộc là vì cái gì?
Chuyện của nhà Triều Tử không phải là chuyện nhỏ, giải quyết tốt thì có lợi lớn cho nhà họ Địch, anh dựa vào cái gì vì cô mà buông bỏ? Cô nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cảm thấy anh có toan tính khác, bây giờ cô cũng đã nghĩ ra.
Người như Địch Mặc, có một chút rất giống với cha cô, họ đều cực kỳ cố chấp đối với mục tiêu của bản thân, nên mới đối xử tốt với cô như thế, ngoài ra cô không nghĩ ra được lý do nào khác. Nếu như vậy, cô cho rằng thà nói rõ ràng trước để tránh sau này lại xảy ra chuyện, cứ thẳng thắn nói ra ngay bây giờ.
Nếu đã nói ra, đương nhiên đương sự cũng phải có phản ứng, cô đợi hồi lâu, quay đầu lại nhìn thì thấy Địch Mặc đang ngửa đầu nhìn trời, giống như không nghe thấy câu thanh minh của cô. Miêu Lê đang định nhắc lại thì anh nhướng mi, cười như không cười mà nói: "Ừm, Miêu Miêu, anh xem thường em rồi, em cũng biết là anh đối xử tốt với em à? Địch Mặc anh từ trước đến nay làm việc theo bản tính, một chút năng lực đó của em còn chưa đủ để thấy rõ. Lôi kéo hay không lôi kéo thì với loại chỉ số thông minh của em làm sao có thể phân tích rõ ràng được?"
Ngụ ý là, chỉ số thông minh của em cũng chỉ đến trình độ biết rằng anh đối xử tốt với em, đừng nghĩ nhiều đến chuyện khác.
Dừng một chút, anh nói tiếp: "Chúng ta nói một là một, em cũng đã hiểu được lần này là anh đã giúp em, anh cũng sẽ không làm cho lương tâm em áy náy, em lại đi cùng anh đến một nơi, lần này, chắc chắn là em giúp anh."
Miêu Lê cảm thấy không phục: Cái gì gọi là loại chỉ số thông minh của em? Cô đâu có không thông minh? Tự nhiên ân cần, anh làm người khác sẽ nghĩ như thế nào? Giọng điệu của cô đột nhiên trở nên gượng gạo: "Đi đâu?"