Quay người bỏ đi, tui lại lon ton chạy bộ về nhà. Vừa sực đến cổng thì tui thấy mẹ đang xách giỏ, chắc là đi chợ. Hít một hơi thật sâu, tui cười toe đến gần mẹ, hỏi:
- Mẹ đi chợ ạ?
- Ừ!- mẹ cười nhẹ, đáp.
Tui xoay người mẹ lại, đẩy mẹ vô trong nhà:
- Mẹ vô nhà nghỉ đi! Để con đi chợ cho!
Mẹ tui đắn đo trong giây lát rồi lên tiếng:
- Ơ... Ừm!
Sau đó tui liền chạy vô phòng thay đồ. Mặc trên người chiếc áo phông dài tay màu trắng, chiếc quần Jean rách, đội trên đầu chiếc mũ lưỡi trai, chân đi đôi giày bata màu trắng. Tui hí hửng chạy ra ngoài. Mẹ tui thấy vậy liền gọi với theo:
- Giỏ với tiền này con!
Tui vẫn tiếp tục chạy nhưng tốc độ chậm hơn chút, ngoái đầu lại trong giây lát và cười:
- Thôi không cần đâu mẹ!
Mua xong đồ ăn chuẩn bị cho bữa trưa, tui liền mua thêm một cốc trà sữa. Trên đường về, vừa đi vừa uống, tui gặp lại bộ ba "khắc tinh" thời học cấp II. Ba đứa này chơi với nhau cũng hay đấy chứ, tụi này thường được gọi với cái tên là "Bộ ba Mộng Thiên Thu". Haha, tên nghe hay phết đấy chứ.
Con Mộng thấy tui liền giở giọng xỉa xói:
- Chà chà, coi ai kìa!
Con Thiên thấy vậy liền hùa theo, nó nhếch môi:
- Thiên kim con nhà cha chủ tịch bất động sản Trần Gia, mẹ giám đốc công ty giải trí mà cũng phải đi chợ sao?
Con Thu đưa tay giật lấy mấy túi đồ trên tay tui làm tui không kịp phản ứng. Nó mở túi ra xem:
- Ối gì đây? Thực phẩm ư?
Thật là khó chịu mà! Tui lạnh giọng nói:
- Bỏ đồ của tao xuống!
Con Thu cười toe toét, nó buông mấy túi đồ ra, những túi đồ rơi bịch bịch xuống đất. Nó vẫn cười một cách vô số tội:
- Ok! Là do bạn muốn đấy!
Bạn ư? Nghe thật buồn cười. Tui trừng mắt, quát:
- Cút!
- Cái gì?- con Thu nghiến răng khó chịu
- Tao bảo cút!
"Chát..." Một cái tát như trời giáng giáng xuống mặt con Thu. Nó ôm một bên má, trợn tròn mắt như kiểu không tin những gì đang xảy ra.
- Cậu ấy bảo cút đi! Mày không nghe rõ à?- Yến Ngọc xoa xoa bàn tay, nhếch môi cười đểu.
Yến Ngọc tát con Thu!
Nhưng... tại sao Yến Ngọc lại ở đây? Đáng lí bây giờ nó phải đang đi picnic cùng mọi người mới đúng chứ?
- Còn không mau cút!- Hoàng Ngân từ đâu xuất hiện trước mặt bộ ba Mộng Thiên Thu, Ngân hơi nhíu mày.
Con Thiên chống nạnh, mặt câng câng đell chịu nổi. Chả nhẽ bà lại táng cái dép vào cái mặt mày bây giờ. Nó nói:
- Bọn mày là đứa nào? Đừng quên đây là địa bàn của bọn tao!
Con Thiên cố tình nhấn mạnh từ "địa bàn".
- Từ bao giờ mà cái thôn, cái xã, cái làng, cái huyện, cái tỉnh này là của bọn mày vậy?- Yến Ngọc mặt thì cười, nhưng giọng khinh khỉnh.
Con Thiên nghe vậy thì câm luôn. Không phải sợ mà căn bản là không trả lời được.
- Thôi đi!- tui lượm mấy túi đồ lên.
Bộ ba Mộng Thiên Thu liếc nhìn tui bằng ánh mắt hết sức là sắc lẹm rồi chúng bỏ đi.
Yến Ngọc nhìn tui, giọng đầy trách móc:
- Sao mày bỏ qua dễ dàng vậy?
- Bỏ đi! Dù sao tao cũng chả sao. Với lại tao cũng không muốn gặp phiền phức!- tui cười nhạt, đáp.
- Đây là việc "bận" của cậu sao?- Yến Ngọc nhìn vào mấy túi đồ trên tay tui, khóe môi nhỏ bất giác nở nụ cười.
Tui im lặng không đáp, hồi sau mới lên tiếng:
- Sao các cậu lại ở đây?
- Ủa? Cậu không biết gì hết à? Trường mình tổ chức picnic ở đây mà!- Ngân tí tởn đáp
Tui khẽ cười khan hai tiếng. Ngân lại nói tiếp:
- Tối nay trường mình tổ chức cuộc thi "Mâm cỗ Trung Thu" ở sân vận động, cạnh trường cấp II bọn mình từng học á! Sao? Tham gia không?
Sau một hồi đắn đo, tui đáp:
- Ừm, cũng được!
- Ok! Quyết định vậy nhé! Bảy giờ tối nay đấy! Thôi, giờ bọn tao có việc phải đi trước đây. Bye nha, hẹn gặp lại!- nói xong, Ngân liền kéo Yến Ngọc đi. Ngọc quay người lại vẫy vẫy tạm biệt, tui cũng dơ tay lên vẫy lại.
Tui sờ tay vô túi áo tìm tờ giấy ghi địa chỉ nhà Anh Nhi nhưng... huhu, đâu mất tiêu rồi. Lục tung khắp người vẫn không thấy. Về nhà, tìm khắp phòng cũng không thấy.
Huhu, trí nhớ của tui tệ lắm chứ chả chơi. Mặc dù có từng đọc sơ qua tờ giấy đó rồi nhưng...
Ăn cơm trưa xong, tui làm một giấc tới tận năm giờ chiều. Haizzz... Mất thì thôi. Bữa sau tìm ông già thám tử tư kia xin lại vậy.
Thời tiết lúc hoàng hôn bây giờ không nóng cũng chả lạnh nhưng vào buổi tối thì không trốn đi đâu được với cái thời tiết se se lạnh tháng chín. Vẫn bộ đồ hồi sáng lúc đi chợ lười thay ra, tui khoác thêm một chiếc áo khoác gió. Xong, tui vui vẻ xin phép bố mẹ ra ngoài.
Lang thang một mình trên con đường cạnh cái hồ lớn, tui mông lung nhìn xung quanh. Chợt có một tiếng gọi phát ra từ đằng sau lưng:
- Băng Tâm!
Tui hơi giật mình, ngoái đầu ra đằng sau. Woa, số con hôm nay sao đỏ giữ vậy ta. Tui cười toe toét:
- A! Nhật Vũ!
Nhật Vũ tên thật là Lâm Nhật Long. Hồi mới ra mắt, nghệ danh của cậu đầy đủ là Long Nhật Vũ nhưng các fans cứ quen miệng gọi Nhật Vũ, Nhật Vũ thôi, riết không biết từ bao giờ mà nghệ danh của cậu lại trở thành Nhật Vũ luôn. Hiện Nhật Long là một ca sĩ hoạt động solo có tiếng nhất trong dàn tân binh một năm trở lại đây, những MV của cậu trên youtube thường có lượng view (lượt xem) khá là khủng.
Không ngờ hôm nay tui lại có duyên gặp được cậu.
- Lâu rồi không gặp nhỉ?- Nhật Long khẽ cười.
Tui hơi nheo mắt, khó hiểu hỏi lại:
- Lâu rồi không gặp? Mà sao cậu biết tên tớ vậy?
Nhật Long thoáng ngạc nhiên:
- Cậu... quên tớ rồi à?
Ý cậu ta là sao chứ? Cậu ta nói tiếp:
- Là tớ! Lâm Nhật Long đây!
Nói thừa, ai mà chả biết cậu là Lâm Nhật Long. Thanh niên nào mê trai mà không biết Lâm Nhật Long cậu thì xác định đập đầu vô... gối tự tử đi là vừa.
Tui cười hì hì, không nói gì.
- Cậu quên thật rồi!- Nhật Long nói, có vẻ hơi mất bình tĩnh- Một năm trước cậu đã từng nói với tớ rằng hãy chờ cậu, sau khi thi xong học kì I lớp 9 xong cậu sẽ trả lời đề nghị quen nhau của tớ. Cậu bảo tớ chờ đợi vậy mà bây giờ cậu lại không nhớ ư?
Môi cậu nhếch lên một nụ cười chế giễu, tựa như tự cười với chính mình, an ủi bản thân.
Không thể nào, cái thằng năm xưa tỏ tình với tui là Nhật Long ư? Trần Băng Tâm ơi là Trần Băng Tâm, tại sao mày có thể quên một người như Nhật Long cơ chứ? Còn là quên biệt tăm biệt tích vụ tỏ tình mới đau. Thôi xác định về xem lại não đi là vừa.
- Được thôi, tớ sẽ trả lời cậu!- tui nghiêm túc nhìn thẳng vô mắt cậu.
Nơi tận sâu trong đáy mắt ấy ánh lên một tia hy vọng. Cậu im lặng không nói gì, tui nói tiếp:
- Xin lỗi nhưng tớ có bạn trai rồi!
Ánh mắt cậu lại trở lên u ám, cậu cười nhạt:
- Là Khải Minh đúng không?
- Không! Là Nguyễn Hải Nam!
Ban đầu, cậu hơi ngạc nhiên nhưng không ngờ chỉ vài giây sau đó cậu liền bật cười, không phải là một nụ cười của sự hạnh phúc mà là một nụ cười đau thương, gượng gạo. Nhật Long lên tiếng:
- Trái Đất này tròn thật! Cậu biết gì về Hải Nam không?
Tui im lặng không đáp thay cho câu trả lời. Cậu nói tiếp:
- V-pop sắp có thêm một nhóm nhạc mới là SPB!
- Ò!- tui thờ ơ đáp.
- Tớ, Hải Nam và Khải Minh chính là các thành viên của nhóm đó!
Tui khá là ngạc nhiên nên hỏi lại:
- Sao tớ không nghe ai nói về vụ này vậy?
Nhật Long nháy mắt:
- Đó là cơ mật mà!
Ôi mẹ ơi, ra đây xem có chuyện gì nè. Bạn trai, crush, người thích mình lại ở chung một nhóm. Cái quần quèn gì vậy trời.
- Các cậu đã gặp nhau bao giờ chưa?- tui tò mò.
- Ưm... Cũng vài lần ở công ty.
- Thế các cậu đã có ý tưởng cho tên fanclub chưa?- tui hí hửng hỏi tiếp.
- Tên fanclub ư? Chắc không cần thiết đâu!
Tui ra vẻ tiếc nuối:
- Sao chứ? Bộ ba hot boy các cậu chắc chắn sẽ sớm nổi tiếng thôi! Cậu biết không? Những fandom của nhóm nhạc hoặc ca sĩ solo nổi tiếng đều có tên hết á. Ví dụ như BTS có A.R.M.Y, TFBoys có Tứ Diệp Thảo, Sơn Tùng M-TP thì có Sky, BIGBANG thì có V.I.P,...
Tui liệt kê một tràng. Cậu có vẻ hơi choáng, khẽ cười trừ, nói:
- Vậy cậu thử nghĩ tên fanclub cho tụi tớ xem!
Tui ngẫm nghĩ một hồi rồi lên tiếng:
- Hay là lấy tên fandom là Snow đi!
Băng trong Băng Tâm, cũng có vài điểm giống như tuyết, mà tuyết trong tiếng anh có nghĩa là Snow. Cả ba các cậu đều dây dưa tình cảm với tui, chả phải lấy tên Snow là hợp lí nhất sao. Hi vọng các cậu dành tình cảm cho fans cũng giống như là cho tui vậy. Nhưng nghe nó cứ lố lố thế nào ấy nên tui liền lảng sang chuyện khác:
- Mà theo tớ thấy á, giới showbiz lắm chuyện thị phi. Đã là idol thì phải chấp nhận có fan và antifan. Mà tụi anti với dư luận, nhà báo ghê gớm lắm. Nhỡ mà hớ hênh một tí là bị bóc phốt liền, mà đâu đơn giản, có khi còn bị thổi phồng lên ấy chứ!
Cậu gật gù tỏ vẻ đồng ý, tui nói tiếp:
- Hải Nam thì tớ không lo cho lắm chứ riêng Khải Minh ấy, cậu ta nóng tính, đôi lúc lại lây nhây bần bựa dễ dính scandal như chơi. Cậu thì còn có chút kinh nghiệm trong làng giải trí rồi nên đối phó với dư luận dễ thôi. Nhưng tớ nghĩ là...
- Suy cho cùng, danh nghĩa bạn trai Hải Nam của cậu cũng chỉ là hư vô, người cậu thích, quan tâm luôn là Khải Minh.- tui chưa dứt lời thì Nhật Long đã chen vô nói.
Tui cứng họng không nói lên lời. Phủ nhận ư? Nhưng sự thật đúng là vậy mà.
- Cậu có việc gì thì cứ đi đi.- tui lại đánh trống lảng. Nghe có vẻ như đang đuổi khéo ấy nhỉ.
- Cậu đi đâu đây?
- Sân vận động!- tui đáp cộc lốc.
Cậu kéo tay tui đi, miệng cười toe toét:
- Chúng ta cùng đường mà.
- Là sao?- tui ngơ ngác hỏi lại.
- Hiệu trưởng trường cậu mời tớ đến biểu diễn cho không khí của cuộc thi thêm sôi động ấy mà.
- Ò- tui thờ ơ đáp- Mà cậu buông tay tớ ra đi, bị người ta hiểu lầm bây giờ, mắc công lại dính scandal tình cảm đấy.
- Vậy càng tốt chứ sao?- Nhật Long cười ranh mãnh.
- Thôi đừng đùa! Buông ra nào.
Bước chân Nhật Long khựng lại, nhìn tui một cách hết sức là đắm đuối a. Ngại chết đi được.
"Chụt..."
Nhật Long khẽ thơm má tui một cái. Rắc... Rắc... Rắc... Tui hóa đá tại chỗ luôn. What the hell???? Cái chuyện quái quỷ gì đang diễn ra vậy?
- Tớ sẽ làm cho cậu thích tớ!- cậu tỉnh bơ đáp.
- Cậu... Cậu... ĐỒ BIẾN THÁI!!!