Tôi chuyển đến ngôi làng nhỏ cách thành phố hơn 30 km và xin thực tập ở một ngôi trường cấp 3 ở gần chỗ ở. Mọi việc đều do bàn tay của bố chồng tôi sắp đặt. Một người có con mắt tinh tường và biết nhìn thấu trước mọi sự nên điều đó mới giúp ông có thể tiến xa trên con đường sự nghiệp của mình như thế. Khi biết tin tôi rời khỏi nhà, chính ông đã liên lạc với bố mẹ của tôi, nói rõ hết mọi nguồn gốc sự việc và yêu cầu một sự hợp tác cùng có lợi. Ông biết chắc chắn rằng tôi sẽ phải liên lạc với gia đình, dù là sớm hay muộn. Đơn giản vì tôi cần nơi đó, và tôi không có điều gì có thể giúp tôi có thể tồn tại ở một nơi xa lạ, không có người thân bên cạnh…ngoài niềm tin vỡ vụn và sự đau khổ đang giằng xé tâm can.
Tôi tìm đến phòng trọ của một người bạn thân tá túc 2 ngày. Sau cuối gì cũng không thể ở mãi, cũng không thể làm phiền người ta nhiều. Tôi quyết định trở về với bố mẹ, không nói điều gì nhưng bố mẹ tôi hiểu. Người im lặng thương xót tôi, để tôi một mình vào những lúc tôi muốn, một vòng tay hay nhiều hơn đôi ba câu nói động viên cũng không khiến cho bản thân tôi có thể tốt hơn được lúc này. Nhưng bố tôi vẫn quyết định gọi cho gia đình bên nội, trừ anh_người mãi mãi sẽ không biết được tôi đang ở đâu. Cuộc nói chuyện giữa bố chồng và tôi khiến cho tư tưởng được thông suốt hơn, và chính lúc ấy, tôi biết được mình nên làm gì.
- Con hận thằng Khánh không?_ông hỏi
- Vâng, có lẽ là một chút.
- Con tin bố chứ?_ông nhìn vào mắt tôi một cách nghiêm nghị. Tôi gật đầu thay vì đáp lời ông.
- Bố sẽ không để con phải chịu thiệt thòi. Đằng sau tất cả mọi chuyện này là cả một âm mưu, bố chưa rõ nguyên nhân, nhưng bố tin thằng Khánh không làm chuyện gì có lỗi với con. Nhà này chỉ có một cô con dâu thôi…một ngày nào đấy con sẽ quay về đúng không?
Tôi im lặng một lúc lâu. Những điều bố nói bây giờ chính tôi không thể chắc chắn được, vậy làm sao có thể cho ông được một câu trả lời.
- Tất nhiên không phải bây giờ. Đợi một thời gian nữa, khi mọi chuyện ổn định hơn…có lẽ con sẽ cho rằng bố thực dụng, bố cũng không muốn làm con rối trí trong lúc này. Nhưng không phải lúc này thì bố cũng không biết tới bao giờ nữa. Con không cần trả lời bố nhưng hãy suy nghĩ tới những điều bố nói, bố hi vọng con sẽ giúp bố, cũng là giúp chính bản thân con. Con sẽ nghe bố nói chứ?
- Vâng, thưa bố_tôi đáp đầy tin tưởng.
- Gia đình mình có một ngôi nhà nhỏ cách thành phố 30 mét, ở đấy rất tốt cho việc nghỉ ngơi và thư giản. Gần đó có 1 ngôi trường cấp 3, con có thể hoàn thành kỳ thực tập của mình ở đó, chuyện thực tập của con bố sẽ lo lắng chu đáo đến mức có thể. Bố sẽ mướn một người có kinh nghiệm chăm sóc cho con thật tốt. Con cứ bình tâm ở đó, có thời gian bố mẹ sẽ tới thăm con vào những lúc có thể. Bây giờ Khánh hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng và chỉ có con mới kéo nó lên được. Bố mẹ không thể cứ cả đời chăm sóc và che chở cho nó, dọn dẹp cái đống rắc rối mà nó gây ra. Kỳ thực quá mệt mỏi với mọi chuyện trong cuộc sống của nó rồi. Bố chỉ có một đứa con và không thể không lo lắng cho nó được. Bố muốn nó trưởng thành hơn, có một nền móng vững chắc và ổn định. Cơ ngơi này bố mẹ đã tốn hết bao nhiêu công sức mới xây dựng nên, không thể không có người nối nghiệp. Thằng Khánh nhất quyết không theo đuổi việc kinh doanh, nó ghét việc tính toán và những con số khô khan. Nó nghĩ rằng nó không thông minh trong việc đó, nhưng bố biết, nó thực sự có tố chất để có thể làm được nhiều hơn những gì bố làm. Nó cần phải được đào tạo bài bản từ đầu, mất 4 năm, đến một nơi xa xôi, không có người thân thích và đòi hỏi một sự nỗ lực không ngừng của nó để có thể hoàn thành khóa học một cách tốt đẹp. Con sẽ giúp bố chứ?
Tôi lặng người. Đó cũng chính là điều bấy lâu nay tôi mong đợi, và một nơi bình yên như suy nghĩ của tôi cần. Nhưng tại sao lại cảm thấy có sự chạnh lòng như vậy? Lý trí nói rằng không nên đến gặp anh, nhất định là không nên gặp. Nhưng sự yếu đuối nơi con tim lại khao khát thôi thúc được anh vỗ về, được anh an ủi, hay chỉ đơn giản là được đứng từ xa và nhìn thấy anh một chút, biết được rằng anh vẫn khỏe mạnh, anh vẫn bình an, vậy là được rồi. Mọi thứ cảm xúc đang trải qua thực sự đối nghịch lấy nhau một cách chán ghét và tồi tệ. Tôi chỉ muốn thoát khỏi sự bế tắc trong tâm hồn ngay lúc này mà thôi. Biết thế nào được nhỉ? Hận nhưng vẫn rất yêu. Có lẽ sẽ rất lâu sau đó anh mới được nhìn thấy hình hài bé nhỏ mang trong mình dòng máu của anh, và tôi cũng thế. 4 năm có quá dài để chờ đợi. Đó có phải là sự lựa chọn cuối cùng hay không? Liệu đây có là thử thách cuối cùng cho tình yêu này? Một sự chấm dứt vĩnh viễn hay có một bắt đầu mới tươi đẹp hơn? Xa nhau, khoảng cách địa lý, liệu tình yêu anh dành cho tôi có khiến trái tim anh không một lần rung động nơi đất khách quê người? Anh vốn dĩ là một trong những chàng trai con của gió. Một cơn gió nhỏ mang tới bao nhiêu sự mới mẻ từ những vùng đất khác nhưng cũng chứa đựng bao nhiêu sự tổn thương cho người đón nhận. Tôi suy cho cùng cũng chỉ là một cô gái bình thường, điều gì có thể níu giữ được tâm hồn của một con người tự do không thích tù ngục.
- Nếu như điều đó có thể khiến cho cuộc sống của anh ấy tốt hơn bây giờ…thì con chấp nhận làm tất cả, thưa bố_tôi đáp khẽ
- Tinh thần của nó bây giờ đang suy sụp một cách nặng nề. Bố biết, nó là con trai bố, có thể bên ngoài bố không phải là một ông bố tốt như bao người khác, một người có một cách quan tâm khác nhau. Con biết đấy, bố luôn dành tất cả thời gian bố có cho những người mà bố yêu quý.
- Vâng, con hiểu thưa bố.
Tôi nhìn ra khung trời màu xám xịt bên cửa sổ, thêm cái không khí lạnh lẽo khiến cho con người ta rơi vào một sự cô đơn sâu sắc, nó gặm nhấm tan nát tâm hồn đang hứng chịu điều đó.
Hai ngày, tôi chuẩn bị hành lý và mọi thứ cần thiết để đi, tới nơi cần tới. Mẹ tôi đã khóc rất nhiều, bố là đàn ông, người tỏ ra mạnh mẽ, nhưng tôi biết bố cảm thấy rất khổ tâm. Tôi thực chẳng biết phải nói gì với những con người đó nữa. Tôi đã được sinh ra và lớn lên giữa một gia đình hạnh phúc và hoàn hảo, ít nhất thì đối với tôi là như thế. Nhưng công ơn sinh thành thì tôi chưa bao giờ có thể báo đáp. Người ta bảo, sinh con gái là con người ta…thực chẳng sai chút nào cả. Lòng nặng trĩu, tôi bước lên xe, dựa đầu vào lòng mẹ, mấy hôm nay, nhìn bố mẹ tôi đã già đi mấy tuổi rồi. Nước mắt tôi tràn ra chảy dầm dề.
Đã hơn một tuần trôi qua, bây giờ thì tôi cảm thấy mọi thứ bình thường hơn. Bà giúp việc có gương mặt hiền lành phúc hậu luôn sẵn sàng khiến tôi cảm thấy vui vẻ và thoải mái với những câu chuyện nhỏ từ cuộc sống nơi miền quê rất yêu dấu của bà. Thời gian rảnh rỗi tôi tới trường, các em học sinh thực sự rất đáng yêu, chúng thường mang cho tôi một số món ăn nhẹ nhàng mà chúng có từ ngôi nhà thân yêu của chúng, những đứa con gái hay quấn quýt lấy tôi và xoa nhẹ cái bụng bầu của cô giáo chúng một cách âu yếm, từng đứa một ghé tai lắng nghe đứa trẻ của tôi thì thầm một ngôn ngữ kỳ lạ mà không ai có thể hiểu được một cách thích thú, chúng hét lên khi có thể cảm nhận chân của đứa bé đang vùng vằng ở trong đó đòi một sự tự do ở ngoài này. Bố mẹ chồng và bố mẹ tôi thường xuyên lui tới mỗi lúc rảnh rỗi, mang theo bao nhiêu là thứ để tôi có thể ăn uống, tẩm bổ một cách đầy đủ nhất. Tôi đã không còn cảm thấy quá nhiều gánh nặng trong lòng, và tôi nghĩ đó là một sự lựa chọn đúng đắn. Đây chính là nơi tôi cần lúc này. Chỉ là có đôi lúc thẩn thờ, nhìn mùa đông qua khung cửa sổ, lại cảm thấy nhớ anh, dĩ nhiên, không thể tránh khỏi điều đó. Anh ấy vẫn đang đi tìm tôi, giữa trời đông lạnh lẽo, anh ấy đang hành hạ bản thân mình. Đó là cách anh ấy vẫn hay làm mỗi khi anh có chuyện buồn, anh nghĩ rằng nỗi đau thể xác có thể làm vơi nhẹ đi nỗi đau về tinh thần ư? Thật là đau lòng vì anh nhiều quá.
***
Tôi lao đầu vào học tiếng, làm theo những gì mà bố cần ở tôi. Thời gian gấp rút mà có quá nhiều việc cần phải làm, nhưng thực sự rất tốt để có thể quên đi một việc gì đó nếu như có một việc khác để làm. Tôi giống như một cái máy, lao đầu vào mọi thứ và hoàn thành nó tốt đến mức tôi cũng cảm thấy bất ngờ. Chỉ có đêm về nỗi nhớ vợ con mới giày vò. Chẳng có thêm một tin tức gì nữa cả, nhưng chắc chắn nàng vẫn đang sống tốt, ở một nơi nào đấy mà nàng không muốn tôi biết. Mọi thứ cảm giác đến trong tình yêu thật khiến con người ta cảm thấy không thể chịu đựng được.
Tôi lãng tránh Hoa Hồng, càng nhiều càng tốt. Tôi đi cả ngày, và về nhà vào lúc tối muộn. Bố mẹ tôi cũng phải đi làm,phần lớn cô ta ở nhà cùng với một cô giúp việc mẹ tôi mướn để có thể chăm sóc được cho cô ta khi chỉ có một mình. Tại sao tôi lại không hề cảm thấy có lỗi với đứa trẻ ở trong bụng cô ta? Tôi chỉ thấy thương hại. Thực sự rất thương hại. Một sinh linh vô tội đang được hình thành, cô ta nói nó là con tôi, thế tại sao tôi lại chẳng có lấy được một chút cảm giác nào giống như tôi đã từng mong chờ với bé con của tôi? Chỉ có mẹ tôi vẫn quan tâm tới sự có mặt của cô ta ở trong ngôi nhà này, bà vẫn mua sắm đồ đạc mới và chăm sóc, nói chuyện, tâm sự cùng với người đàn bà ấy. Đối với bà mọi sự đơn giản chỉ là tôi làm sai, tôi không thể chấp nhận được chuyện đó, vì thế nên cần có một người lo lắng cho những điều tôi đã làm. Bà muốn cho cô gái đáng thương đó một chút tình thương từ gia đình, còn tôi, tôi tự hỏi, liệu gia đình cô ta sẽ nghĩ gì? Tôi không quan tâm, và cũng chẳng muốn quan tâm nữa. Về một góc nào đó, có thể cô ta thực sự đáng thương, nhưng tại sao lại không thể thương như thương mến những người bạn của mình, có cái gì đó ở cô ta thực sự khiến cho tôi thấy rất căm gét. Có một vài buổi tối về nhà muộn, thấy cô ta ngồi một mình ở phòng khách. Thấy tôi, Hoa Hồng đã đề nghị nói chuyện, tôi không cảm thấy mặn mà, không hiểu thực sự cô ta muốn điều gì, nhưng mọi thứ cô ta muốn từ tôi sẽ không được chấp nhận. Tôi nghĩ thế, bằng cách nào đó, dù trực tiếp hay gián tiếp thì chính cô ta đã cướp đi hạnh phúc của tôi. Tôi căm ghét điều đó. Căm gét những ai đã làm điều đó với tôi. Thế nên tôi tránh tiếp xúc với cô ta một cách tối đa nhất có thể, cũng có thể nó giống như việc tôi đang cố gắng làm gì đó để chứng minh với vợ tôi rằng trong lòng tôi chỉ có vợ là người duy nhất. Dù vô tình hay cố tình nhưng tôi có thể cảm nhận rõ rệt sự thay đổi trong tính cách con người đấy. Cô ta hay trầm tư hơn, ánh mắt nhẹ nhàng hơn, không còn gắt gao như ngày đầu mới tới. Cô ta đón nhận sự săn sóc của mẹ bằng một sự biết ơn sâu sắc và đôi lúc còn thấy cô ta đáp trả lại nó bằng một vài hành động như nấu một bữa cơm hay làm một vài chiếc bánh ngọt cho cả gia đình. Hẳn nhiên, đối với tôi đó là một sự mua chuộc có dụng ý. Cô ta trong mắt tôi thật là xấu xa và tệ hại. Cái bụng bầu ngày một lớn và suốt ngày cứ lượn lờ ở trong ngôi nhà của chúng tôi khiến tôi cảm thấy rất khó chịu. Thế nên tôi không thích ở nhà.
Vào một ngày cuối đông, tôi đã không còn phải lao đao với việc chuẩn bị cho chuyến đi xa của mình nữa. Mấy hôm nay tôi đang rảnh rỗi, ăn sáng xong tôi lại lên phòng nằm dài, suy nghĩ, hoặc làm một vài việc có ích khác.
Chỉ còn lại 1 tuần lễ nữa là đến ngày tôi phải bay. Còn hơn 2 tuần nữa là đến tết nguyên đán, và đầu mùa xuân này bé con của tôi sẽ chào đời. Cái tết năm nay tôi chỉ có một mình nơi đất khách quê người, không có lấy một người thân yêu bên cạnh và với bao nhiêu tâm trạng hỗn độn, nhớ nhung, mong ngóng nặng nề. Mọi thứ đã chuẩn bị xong, những thứ còn lại bố tôi chuẩn bị hết nên tôi không cần là người lo lắng. Giá như tôi có thể đợi được đến ngày nhìn thấy bé con của mình cất tiếng khóc chào đời, chỉ nhìn nó một chút thôi cũng được. 9 tháng 10 ngày chờ đợi, và tôi sẽ phải chờ đợi 4 năm nữa. Khi con bập bẹ học nói, tiếng nó gọi đầu tiên sẽ là gì nhỉ?
Tôi ngồi tựa vào ghế nhắm hờ mắt lại. Có chuông điện thoại reo. Bố tôi gọi.
- Vâng thưa bố?
- Con đến bệnh viện phụ sản đi.
- Có chuyện…_tôi còn chưa nói hết câu thì bố tôi đã tắt máy.
Bệnh viện phụ sản sao? Hay là bố mẹ đã tìm thấy em? Nhưng còn chưa đến ngày sinh? Hay là có sự nhầm lẫn ở ngày tháng nhỉ? Nhưng tại sao lại có linh cảm chuyện chẳng lành? Tôi vội vàng khoác thêm áo rồi phóng xe đi không buồn hỏi han thêm nữa, đến nơi rồi biết.
Tôi gặp cả nhà ở hành lang bệnh viện, có bố mẹ tôi, và cả bố mẹ vợ nữa. Họ ngồi im lặng, gương mặt căng thẳng đến mức tim tôi cũng ngừng nhảy múa.
- Thưa bố, thưa mẹ…_tôi ngập ngừng. Mọi người ngước lên nhìn tôi. Mẹ tôi, mẹ em, mắt họ đều đỏ hoe. Bố nàng cất tiếng thở dài khẽ.
- Con ngồi xuống đi_bố tôi cất lời.
- Có chuyện gì vậy?_tôi lo lắng.
- Có một tai nạn nhỏ…_bố tôi ngưng lại một chút
- Như thế nào?_tôi gần như phát điên lên, trong khi tôi không biết chuyện gì xảy ra mà họ cứ như đang trêu ngươi cơn nóng giận của mình.
- Vợ con bị ngã…
Tôi ngồi sụp xuống, đầu óc quay cuồng, mặt mày xây xẩm. Nếu như tôi nghe không lầm thì bố vừa nhắc tới vợ tôi. Nhưng nàng bị ngã. Nàng ngã, rồi làm sao? Sao lại chuyển vào bệnh viện? Tôi muốn biết nhưng lại không dám nghe. Muốn hỏi nhưng không dám nói.
- Sẽ ổn cả thôi con_mẹ tôi nhẹ nhàng đặt tay lên vai tôi vỗ về_không có gì quá nguy hiểm, chỉ là đứa trẻ sẽ được sinh ra sớm hơn dự tính thôi.
- Thật sự phải không mẹ?
Mẹ tôi gật đầu, vuốt mái tóc tôi âu yếm. Gánh nặng được trút bỏ đi phần nào. Nhưng lòng vẫn cảm thấy bất an lạ lùng. Tôi ngồi yên lặng nhìn đăm đăm vào chiếc cửa phòng mổ. Từ lúc tôi đến cho tới bây giờ, có 20 phút mà cảm giác dài như 20 ngày. Cứ từng giây từng phút lê lết một cách khó nhọc, thời gian đang bị tai nạn đôi chân rồi. Chẳng ai nói gì với ai, mỗi người một suy nghĩ…chúa sẽ phù hộ cho người tốt. Tôi không phải là người theo đạo, theo phật, nhưng nếu như có thể cứu nguy cho tôi lúc này, tôi hứa sẽ ăn chay niệm phật vào nửa cuộc đời còn lại.
Thêm 30 phút chờ đợi nữa, cuối cùng thì cánh cửa phòng cũng bật ra. Vị bác sĩ già bước ra, tôi ngồi bật dậy chạy lại hỏi dồn dập.
- Vợ cháu sao rồi? Con cháu sao rồi? Vẫn ổn chứ bác sĩ?
Ông mở chiếc khẩu trang ra, một nụ cười hiện hữu trên đôi môi. Nụ cười mà trước giờ tôi cảm thấy đẹp đẽ nhất trên thế gian, đẹp nhất trên tất cả những nụ cười mà tôi thấy. Ông cười thôi mà cảm giác như ông đang lấy tay nhấc hòn đá mấy tấn từ ngực tôi ra.
- Ổn rồi, chàng trai ạ, mẹ tròn con vuông. Một bé gái.
Ông vỗ vào vai tôi rồi bước đi. Chúng tôi lại tiếp tục chờ cho đến lúc vợ được chuyển sang phòng hồi sức mới được vào. Tôi bước ra ngoài thở một chút không khí. 2 tháng rồi, bây giờ chỉ có một chút nữa thôi, tôi sẽ được nhìn thấy những người mà bấy lâu nay tôi hằng mong đợi, nhớ nhung. Tim tôi làm việc một cách nặng nề, phổi tôi làm việc một cách khó nhọc. Chính bản thân tôi còn không thể hiểu. Nhẽ ra tôi nên chạy lại ôm chầm lấy vợ chứ? Rồi bế đứa bé con của chúng tôi lên, hân hoan trong niềm hạnh phúc. Tôi không đủ can đảm sao? Ngăn cách chỉ một cánh cửa mà như một vòng Trái Đất. Tôi thở sâu, nhẹ nhàng mở cửa bước vào. Cả nhà tôi đang quây quần bên giường của nàng. Bà ngoại bế đứa bé trên tay, bà nội đang chăm sóc vợ tôi. Hai ông bố đứng mỉm cười mãn nguyện. Sự có mặt của tôi đang trở nên thừa thãi hay sao? Nàng là người nhận ra sự có mặt của tôi. Rồi sau đó mọi người im lặng, không ai nói với nhau điều gì. Tôi giống như một kẻ bị kỳ thị và xuất hiện ở những nơi không nên xuất hiện. Nàng im lặng quay mặt về hướng khác. Tôi tiến lại chỗ mẹ vợ.
- Con…bế nó một chút được không?
Bà mỉm cười trao nó cho tôi.
Đứa bé nhỏ nhắn nằm gọn trong lòng tôi. Nó đang ngủ, chiếc lưỡi hơi thè ra ngoài một chút, gương mặt chưa rõ đường nét nhưng tôi có thể cảm thấy nó giống tôi một cách kỳ lạ. Sống mũi cay cay, tự nhiên nước mắt tôi ầng ậc tuôn rơi, một niềm hạnh phúc lớn lao và quá kỳ diệu, tôi khóc chỉ vì tôi quá hạnh phúc. Bao nhiêu đau khổ, bao nhiêu nhớ nhung, đợi chờ…hết thảy đều tan biến. Thay vào đó là sự hạnh phúc đạt đỉnh điểm.
Tôi hôn lên cái trán bướng bỉnh của con. Nó ngọ nguậy trong lòng tôi một chút rồi lại tiếp tục đi vào giấc ngủ. Bàn tay bé xíu, đôi chân bé xíu…hết thảy mọi thứ đều bé xíu. Tôi yêu con gái tôi quá, yêu bằng một tình yêu lớn lao. Tôi đã làm một người bố rồi. Thật là tuyệt vời. Tuyệt vời trên cả mức tưởng tượng.
Cả ngày hôm đó, tôi cứ lăng xăng bên hai mẹ con. Muốn được nói chuyện với nàng nhưng tôi không biết mở lời như thế nào. Bà nội hoặc bà ngoại lại thường xuyên ở bên cạnh, thôi được nhìn thấy vậy là đủ rồi. Với lại bây giờ tôi cũng đâu biết nói điều gì đâu? Thuốc giảm đau hết tác dụng, nàng lại quằn quại trong đau đớn với vết mổ. Tôi chẳng biết làm gì, nếu như có thể tôi sẵn sàng nhận lấy cơn đau đó. Nàng ngủ gần như cả ngày, chẳng mấy khi thức. Đôi môi nhợt nhạt, da xanh xao. Nhưng nàng mập hơn trước một chút. Với lại bây giờ bụng nàng nhỏ xuống rồi, nhìn lại thấy không quen mắt.
Tối, mẹ tôi kêu tôi đi về ăn cơm tắm rửa, ngày mai hẵng quay vào rồi mang theo cho vợ tôi ít đồ dùng cá nhân. Nàng còn phải ở viện lâu. Tôi nấn ná muốn ở lại thêm chút nữa nhưng không thể ở lâu hơn. Tôi không thể là người ở lại chăm sóc cho vợ vào những lúc như thế này. Dẫu sao thì tôi vẫn còn 1 tuần ở đây cơ mà. Bây giờ bao nhiêu dự định trước mắt bỗng chốc tan biến. Tôi không muốn xa vợ con, tôi muốn ở bên cạnh, hàng ngày chăm sóc cho gia đình nhỏ bé đó. Không muốn một chút nào cả. Tôi biết tôi suy nghĩ như thế không thấu đáo nhưng hãy cứ ở vào trong trường hợp của tôi đi rồi đánh giá về một con người. Hôn con một chút tôi mới rời đi.