Này Em, Làm Cô Dâu Của Anh Nhé!

Chương 64



Trên thế giới này chưa có ai khám phá ra được mảnh đất nào chỉ có duy nhất một mùa xuân ấm áp và luôn tươi đẹp nhỉ?

Nếu như cuộc sống con người chỉ phẳng lặng, yên bình, ngập chìm trong hạnh phúc mà không phải chịu đau khổ, thiệt thòi thì nó sẽ thành ra như thế nào? Nó thực sự nhàm chán lắm sao? Thế sao con người vẫn cứ chạy đua từng giây từng phút để đi tìm hạnh phúc vậy? Ờ thì đó là lý do tại sao đến bay giờ con người vẫn không có ai là người thực sự hài lòng với cuộc sống của mình vậy. Vốn dĩ lòng tham con người làm gì có đáy chứ. Mà thực tế thì làm gì có con người nào hoàn hảo, và cũng đâu có cỗ máy nào mà không có mặt hạn chế. Làm kiếp con người mệt mỏi như vậy sao ai cũng cứ thích được làm người, kiếp này có khổ sao vẫn xin được có kiếp sau nhỉ?

Tôi gác tay lên đầu nằm nghĩ linh tinh. Rồi cũng chả được thanh thản với những ý nghĩ của mình được. Từng cái dây thần kinh, từng mạch máu đang cảm nhận rõ rệt sự thất vọng chán chường của bản thân, tôi không biết tôi có thực sự sai hay không nữa, nhưng tôi biết những gì tôi đã làm khiến cho gia đình tôi không vui và vợ tôi chắc chắn sẽ cảm thấy rất khó chịu nếu như biết tất cả mọi việc tôi đã làm.

Tôi biết trên đời này chẳng có một cái bí mật nào hết, sự thật vốn dĩ sẽ luôn được phơi bày bằng cách này hay cách khác, thế nên tốt nhất là tôi nên tìm thời điểm nói thẳng với vợ tôi mọi chuyện hơn là để sự việc đi quá xa, khi vợ tôi tìm hiểu được điều gì đang xảy ra, bản thân phụ nữ luôn có tính đa nghi và nhìn nhận sự việc một cách phiến diện, chẳng bao giờ chịu nghe người khác giải thích khi trong lòng đã có một định kiếm về một sự việc nào đấy, lúc đấy thì sẽ trở nên phức tạp hơn rất nhiều cho cái gia đình nhỏ bé của tôi.

Tôi kéo lê tâm trạng của mình cả ngày như vậy, chẳng nói chẳng cười. Bữa cơm trưa của cả nhà trôi qua trong yên lặng, tôi cố gắng ăn nhanh, thật khó chịu khi ngồi đối diện với ánh mắt của nhà khi cứ nhìn tôi giống như tôi là một thằng tù nhân phạm cái tội tày đình và đừng mơ mà nhận được sự khoan hồng từ bất kỳ ai. Thái độ của vợ tôi hôm nay cũng thật là kỳ lạ quá đi mà. Nàng cắm cúi ăn, chẳng hề nói một lời nào cả. Tim tôi hơi thắt lại vì lo lắng. Tôi biết vợ không vui nhưng tôi cũng không muốn làm điều gì đó tại thời điểm bây giờ khi có quá nhiều chuyện bực bội trong lòng dù gián tiếp hay trực tiếp đều do mình mà ra cả. Buổi chiều đi làm cũng chẳng khá hơn khi cứ phải đối mặt với sự đành hanh của tay Quân và sự hách dịch của tay giám đốc. Mọi thứ dường như thật tồi tệ trong ngày hôm nay. Tôi muốn được nghỉ ngơi một chút, dù thực sự cố gắng thì cũng không thể không cảm thấy bực mình vì tôi là người đâu phải là thánh hiển linh để có thể vị tha cho tất cả mọi thứ xấu xa trên đời này. Xã hội này là một sự phân chia đẳng cấp rõ rệt, mạnh thì sống yếu thì chết, chỉ có người ngu dại mới tin rằng vẫn còn sự công bằng tồn tại trong cuộc sống này. Phật có dạy làm người phải sống bao dung độ lượng, nhưng trường đời nó không dạy như thế, chỉ thực sự ai tốt với mình thì mình tốt lại, mà cũng biết thế nào là tốt là xấu, nghe đồn ban ngày thì là người, đêm là ma quỷ, vậy nên đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy, chả sai được. Tưởng là bạn, hóa ra không phải bạn, không phải bạn, hóa ra là bạn. Đấy là quan niệm cá nhân tôi, mỗi cái quan niệm của cá nhân tạo ra từng cá tính sống khác nhau, thế nên đừng có dại dột mà sống theo bố con thằng nào hết, được sinh ra là quyền của cha mẹ, còn được sống là quyền của mình mà. Nhưng cách hay nhất là nên sống tốt, tốt theo xã hội, cho cái xã hội này nó đỡ phần loạn lạc. Nói nhiều lại đâm ra mê tín.

Về tới nhà, hỏi cha, cha không đáp, hỏi mẹ, mẹ không thưa, vợ con thì ngồi buồn thiu một góc, chán chường cơm nước xong lại lên nhà tự kỷ. Được vài phút thấy vợ tôi cũng lên phòng. Tôi ngồi im lặng trước màn hình máy tình, em cũng im lặng nhìn tôi từ phía sau. Vợ tôi cố gắng gặng hỏi lý do, nhìn vào mắt em, tôi thấy sự thất vọng một cách rõ rệt nhưng rồi lại lựa chọn im lặng. Tôi không biết tôi đang làm gì nữa, dù thâm tâm muốn nói với em tất cả, nhưng lại không dám nói. Chẳng biết đang sợ cái điều quái quỷ gì nữa. Hôm nay không uống kháng sinh tăng cường chất dũng cảm trong người nên bị thằng hèn nó đánh gục mẹ nó rồi. Tôi thở dài ngao ngán.

Nàng đi ngủ, tôi lại ngồi im lặng một mình trước cái màn hình máy tính, công việc đang ngập đầu, nhưng lại không có tâm trạng mà làm việc, mọi sự đang rối bời trong đầu óc. Nếu như chưa bao giờ gặp em, có lẽ bây giờ tôi vẫn chỉ là một thằng lông bông, chơi bời, chả biết suy nghĩ hay đau đầu vì việc gì, như thế có khi lại hay hơn so với việc bây giờ cứ phải gò bó bản thân trong một khuân khổ, phải chịu đựng, phải suy nghĩ bao nhiêu là việc. Nếu như một mình thì bây giờ chẳng phải như thế này…nếu như một mình thì tốt biết bao nhiêu, thoải mái biết bao nhiêu…nếu như một mình thì…thôi đừng có nếu nữa…số phận sắp đặt rồi, không thể chỉ sống mãi ở một thời điểm nào đấy được. Không tìm cách giải quyết cứ ngồi đấy mà mơ mộng triền miên. Cứ từ từ rồi cũng sẽ tìm ra cách giải quyết mà thôi. Vấn đề là hãy cho tôi thời gian.

Quá khuya tôi mới đi ngủ. Nghe tiếng em thở đều đều, tôi nhẹ nhàng nằm xa em một khoảng, muốn quay sang ôm chặt lấy em từ đằng sau nhưng sợ làm em tỉnh giấc. Trong tiềm thức khi có một mối lo lắng hay bận tâm về một điều gì đấy sẽ khiến cho giấc ngủ người ta không được sâu và hay bị giật mình. Tôi luôn muốn em được ngủ thật ngoan giống như con mèo lười biếng hay cuộn tròn mình vào mùa đông.

Bỗng nghe tiếng em nức nở, tôi giật mình. Nàng khóc sao? Tôi nhổm người lên để xem rõ thực khư thế nào nhưng nàng vùng vằng ngồi dậy, hất tay tôi ra rồi chạy nhanh sang phòng mẹ, tôi còn chưa kịp hỏi chuyện gì đang xảy ra với nàng thì cửa phòng mẹ đóng rầm lại, bố đi sang phòng khác ngủ. Tôi ngớ hết cả người, mộng du sao? Không thể nào lại tỉnh táo đến như thế được. Vậy cả tối nàng không ngủ và đang buồn bực điều gì đấy? Chuyện gì mới được chứ? Chẳng nhẽ là do tôi sao? Em đâu có tỏ rõ thái độ gì đâu? Không có lẽ em biết được điều gì đó xảy ra sao? Không lý nào tự nhiên nửa đêm nửa hôm lại khóc ầm ầm lên đòi sang phòng mẹ ngủ.

Bố tôi bước ra khỏi phòng, không quên quay lại hằn một tia tức tối lên trên khuân mặt của tôi. Mẹ tôi đón nàng vào rồi khép cửa phòng lại, tôi đứng thẩn thờ trước cửa một lúc lâu, bên trong im lặng không có âm thanh gì phát ra, lại thẩn thờ bước về phòng, trong đầu rối bời những suy nghĩ. Tôi đi đi lại lại trong phòng, dù cố gắng huy động hết lượng chất xám cũng không thể nào có thể hiểu nổi chuyện gì. Đúng là phụ nữ, thật là khó hiểu.

Nằm vật vã trên giường mãi không ngủ được, tôi lại leo ra ban công nằm, nhìn trời đếm sao, mệt quá ngủ lúc nào không hay.

Nắng tài tình lạng lách qua bao nhiêu tào nhà cao ốc dọi thẳng vào mặt khiến tôi chói mắt nên tỉnh dậy, trời khá trưa rồi, hôm qua gần sáng mới chợp mắt được chút, sáng lại không có ai thức dậy nên tôi ngủ trễ giờ. Lồm cồm bò dậy đánh răng rửa mặt, mặc quần áo rồi chạy xuống nhà. Cả nhà tôi đang ngồi ăn sáng, chẳng có ai thèm ngước lên nhìn tôi một chút và cũng chẳng nói với tôi một lời nào. Tôi bị ngược đãi trong nhà này à? Hay bị đối xử phân biệt? Phân vân mãi không biết có nên ngồi xuống ăn sáng hay không? Hay qua cơ quan tìm cái gì đó bỏ bụng, không khí như kiểu trong nhà vừa mới có người chết ấy, đến chừng nào mới có thể bình thường trở lại đây? Im lặng thật là đáng sợ, ai bảo nó là vàng chứ? Tôi liếc qua vợ, nhìn nét mặt nàng nhợt nhạt quá, chắc đêm qua nàng không ngủ được, không ngủ được là ảnh hưởng tới sức khỏe, tới em bé trong bụng nữa. Tôi thở dài khe khẽ, bỏ cái cặp qua một bên tôi ngồi xuống cạnh vợ, đón lấy cái chén ăn cơm từ tay của mẹ rồi cũng ngồi cắm cúi im lặng ăn.

- Vy này, sáng nay con xin nghỉ học mẹ đưa con đi nhé, chiều mẹ bận công việc nên không nghỉ được.

- Dạ, con biết rồi mẹ.

- Ủa, đi đâu vậy em?_tôi quay sang hỏi vợ

Nàng im lặng không nói gì cả, mẹ tôi lườm tôi một cái dài hàng vạn cây số.

- Anh quan tâm vợ anh quá hả.

- Chứ đi đâu không nói sao con biết được, mẹ thật là…

- Đi khám thai định kỳ, tuần này là tuần thứ 13 rồi, anh không quan tâm con anh là con trai hay con gái hả?

Đã hơn 3 tháng rồi sao? Nhanh thật đấy, đã hứa sẽ đưa vợ đi vào lần tiếp theo rồi mà còn chẳng bao giờ chịu hỏi chừng nào em đi. Nhưng làm thế nào bây giờ? Hôm nay có cuộc họp rất quan trọng vào lúc 9h30, không thể nghỉ làm được, nhưng tôi thực sự muốn đưa vợ tôi đi lần này, là thời điểm quan trọng nhất, và khi gia đình đang quá căng thẳng, tôi muốn thể hiện mình cũng là thằng đàn ông có trách nhiệm với gia đình của mình. Thôi được rồi, cá cược với số phận may rủi vậy.

- Mẹ, mẹ cứ đi làm đi, để con đưa vợ con đi cho.

Cả nhà tôi ngước lên nhìn tôi, phải thế chứ.

- Hôm nay anh không đi làm sao?_mẹ tôi hỏi

- Dạ có, nhưng mà sáng nay có đến công ty hay không cũng không quan trọng lắm, giao ban mà mẹ, đưa vợ con đi khám quan trọng hơn. Để con đưa vợ con đi.

- Tùy anh thôi, mẹ thế nào cũng được.

- Khỏi cần đi, anh cứ đi làm đi. Em tự đi một mình được_nàng buông lời giận dỗi.

- Thôi mà_tôi xị mặt buồn thiu_em cũng phải hiểu cho anh chứ. Đâu phải là anh không muốn đâu.

- Em hiểu cho anh em mới kêu anh đi làm đó chứ. Không lại mắc mớ gì chuyện ở công ty nữa về nhà tâm trạng không thoải mái được.

- Em…_đấy, lại khiêu khích nhau nữa, rõ ràng là vẫn cái chuyện mà em chẳng biết đó là cái chuyện gì mà_tối về mình nói chuyện đó sau, được chứ? Anh hứa. Bây giờ ăn xong em soạn sửa đi, anh đèo em đi.

Nàng im lặng không nói thêm điều gì nữa, có vẻ như cái lời hẹn tối về mình nói cái chuyện đó khiến nàng có vẻ hài lòng. Ừ, thì cuối cùng cũng sẽ phải nói mà…không thể cứ mãi như thế này được. Con à, ủng hộ bố nhé, con biết bố luôn yêu cả gia đình mình mà.

Tôi soạn sửa xong ra ngoài cổng đợi vợ, tranh thủ gọi anh Vinh cùng phòng xem có tình hình gì thì cấp báo, chẳng dám xin tay giám đốc nghỉ, hắn vốn dĩ có hiềm khích với mình, có xin thì cũng chẳng có tích sự gì, chỉ tổ gạch thêm một dấu đỏ trong sổ sinh tử của hắn mà thôi, không thể để hắn muốn chà thế nào thì chà, đạp thế nào thì đạp lên cái thân xác của mình được.

Vợ tôi im lặng không nói gì với tôi từ lúc bước lên xe, đưa địa chỉ cho tôi rồi để tôi tự một mình thích đi thế nào thì đi. Bố mẹ thì chẳng ý kiến gì, vợ cũng hùa theo mà giận, không biết giận chồng có vui, có hạnh phúc không mà giận lắm thế không biết.

- Vy này…

- Sao ạ?

- Em có chuyện gì thế?

- Chuyện gì là chuyện gì?

- Tự nhiên lúc tối, em làm sao thế?

- Em chẳng làm sao cả.

- Em nói với ai nghe thế? Em nghĩ chồng em đang học lớp mẫu giáo bé, đánh cho nó khóc rồi đưa cây kẹo dỗ là nín hả? Tự nhiên nửa đêm em khóc nức nở rồi chẳng nói chẳng rằng gì, tự nhiên lại chạy sang phòng mẹ ngủ, để anh một mình, anh chẳng hiểu anh đã làm gì sai nữa.

- Ừ, em có chút chuyện buồn trên trường, chẳng đáng bận tâm đâu_giọng nàng lạnh tênh.

- Em có chuyện gì không thể chia sẽ với anh được hay sao? Anh là chồng em mà.

- Tại sao em phải chia sẽ với anh khi mà anh giữ bí mật với em tất cả mọi chuyện nhỉ?

- Anh bí mật với em tất cả mọi chuyện, anh làm gì có chứ?

- Ừ, anh không có.

- Em nói đi, chuyện gì chứ?

- Không có gì cả. Anh nên lái xe cẩn thận, chú ý đường đi đi, tối mình nói chuyện sau.

- Được rồi. Anh biết rồi.

Vậy là im lặng, chẳng nói nữa, gặng hỏi nhưng đáp lại sự quan tâm của mình bằng một thái độ hờ hững như vậy, có cho vàng ông cũng chẳng thèm hỏi nữa. Chán rồi.

Tới nơi phòng khám, một nhân viên nữ tiếp đón tận tình ở cửa ra vào. Vợ tôi mỉm cười để đáp lại sự niềm nở đó, khách quen có khác.

- Chồng của em ạ?_cô nhân viên hỏi

- Vâng ạ.

Tôi gật đầu chào.

- Lần đầu tiên em đi với chồng đó, hai vợ chồng đều còn trẻ quá, mà lại đẹp đôi nữa chứ.

- Cảm ơn chị.

Vợ tôi đi thẳng vào phòng khám, tôi ngồi vắt chân đợi ở ngoài. Khoảng 5 phút sau, một cô y tá bước ra gọi tôi vào trong, tôi theo cô ta đi vào trong phòng khám, vợ tôi đang ngồi trên giường dùng khăn bông lau cái chất nhầy nhầy ông bác sỹ vừa đổ lên đó dăm phút trước mà dùng để liên lạc với con tôi. Tôi cầm lấy chiếc khăn từ tay vợ, nàng nhẹ nhàng lên tiếng:

- Em tự làm được rồi anh.

Ông bác sỹ có mái tóc ngả màu muối tiêu, ông nhìn tôi mỉm cười hiền hậu.

- Thai phát triển khỏe mạnh, không có vấn đề gì cả, mẹ khỏe, con khỏe. Tốt lắm, tốt lắm. Không có gì đáng lo ngại, cứ giữ cho tinh thần ẹ khỏe là con khỏe thôi. Ăn uống cho đầy đủ chất dinh dưỡng vào nữa. Con cần gì cứ gọi cho bác là được.

- Vâng, cảm ơn bác sỹ_tôi thấy rất có thiện cảm với ông bác sỹ, ánh mắt ấm áp, nụ cười thân thiện. Mặc dù cũng là làm việc, kiếm tiền, nhưng thái độ phục vụ bệnh nhân rất tận tình và thật tâm, không phải chỉ đơn giản là làm việc kiếm tiền, cái đấy là sự khác biệt giữa những người có tâm và có đạo đức trong công việc.

- Thế bây giờ hai anh chị muốn một cô công chúa hay chàng hoàng tử nào?

- Con gì mà chẳng phải con hả bác sỹ_tôi cười đáp lời

- Tốt lắm_ông vỗ vai tôi_vậy thì không có gì cần phải thắc mắc nữa, cứ vậy thôi, chờ đợi đứa bé chào đời một cách khỏe mạnh, cảm giác được đợi chờ đứa trẻ của mình ra đời là một niềm hạnh phúc lớn lao và thiêng liêng mà không phải ai cũng có được niềm hạnh phúc đó đâu.

- Ơ nhưng thưa bác sỹ…

- Trai gái không quan trọng mà, đúng không?_ông từ tốn ngắt lời tôi_thế nên con cứ chờ đợi đi, đến lúc đó con sẽ biết được nó thực sự vui như thế nào.

Ông bật cười thành tiếng, vỗ vai tôi thêm ít cái nữa rồi đi ra ngoài. Tôi nắm tay vợ dìu em bước xuống, nàng nhìn tôi một chút, không nói năng gì nữa, lặng lẽ đi ra xe đợi tôi. Hỏi han mấy cái cần thiết cho kiến thức bà bầu nữa tôi mới chịu về.

Vừa bước được lên xe thì điện thoại rung ầm lên, tôi lén nhìn sang vợ, nàng ngó lơ đi chỗ khác chép miệng:

- Anh có điện thoại đấy.

- Đợi anh chút.

Anh Vinh đang gọi.

Tôi bắt đầu thấy hơi giật mình.

- Em nghe đây anh.

- 15 phút nữa họp rồi, cậu nhanh lên, sếp đang tìm cậu đấy.

- 9 rưỡi mới họp mà anh, bây giờ mới 9h kém, sao họp sớm vậy.

- Ừ, lão ta tới phòng không thấy cậu, hỏi đi đâu, anh bảo cậu đang ra ngoài chút, lão bảo 9h họp. Đang tính làm khó nhau đấy, cậu tới nhanh lên.

- Dạ, em biết rồi anh, em tới liền.

Tôi cúp máy, nhìn sang vợ lo lắng, nếu như bây giờ chạy xe về rồi chạy xe tới cơ quan thì chắc chắn không thể kịp được, tình hình đang lúc nước sôi lửa bỏng nữa. Biết ý, em mỉm cười một cách miễn cưỡng, bước xuống xe.

- Anh đi đi, em đón taxi về được rồi.

- Anh xin lỗi, có cuộc họp quan trọng nên…

- Em hiểu rồi.

Nàng ngắt lời tôi rồi bước ra vẫy chiếc taxi đang chạy tới, chưa kịp để tôi nói thêm nàng bước lên xe vội vàng, xe xì khói chạy đi hòa vào dòng người tấp nập. Tôi thở dài, dạo này thở dài suốt, riết rồi lại thành thói quen. Chẳng nghĩ thêm nữa, tôi vội vàng chạy xe đi như ma đuổi. Vừa dắt được xe vào lại chạy một mạch lên thẳng trên phòng. Phòng làm việc vắng tanh, tôi quẹt mồ hôi bước vào phòng họp, muộn vài phút…tình hình có vẻ căng thẳng hơn mức dự tính khi thấy tôi bước vào từ phía cửa. Mọi người đang ngước lại nhìn tôi một cách chăm chú, giống như một nhân vật huyền thoại vừa bước ra từ trong cuốn tiểu thuyết viễn tưởng của một tác giả nổi tiếng.

- Dạ, xin lỗi xếp, em tới muộn một chút.

- Một chút?_ông tay xoay chiếc bút trong tay, nhìn tôi bằng nửa con mắt và cười bằng nửa cái miệng, rõ ràng là có nguyên cả bộ mà lúc nào cũng thích tiết kiệm, chỉ dùng một nữa đối với tôi, lão già đáng nguyền rủa_7h15 là cả công ty bắt đầu vào làm việc, bây giờ đã là 9h3 phút, một chút của cậu thật là đáng một chút.

- Em có chút việc bận nên…

- Cậu luôn có lý do cho tất cả mọi sự trễ nãi của mình…và tôi gét một người như thế.

- Xin lỗi giám đốc.

- Tôi làm gì có lỗi cho cậu xin.

- Em xin hứa lần sau…

- Đừng hứa với tôi, hứa ít thôi, nên hành động nhiều hơn, đừng chỉ biết dùng lời nói.

Tôi mím môi im lặng, bây giờ chẳng phải là lúc đôi co với tay già này, hắn chỉ thích kê những cái tủ to đùng vào trong cổ họng của tôi và dùng những lời nói châm biếm khó chịu đấm vào cái màng nhỉ của tôi mà thôi. Không biết còn phải chịu đựng tới bao giờ nữa, hắn nên cầu nguyện cho quả bom nguyên tử trong tôi không được kích hoạt đi, đến khi không chịu nổi ông mày nổ cho banh xác, không làm chỗ này thì làm chỗ khác, thiếu gì việc, mỗi chỗ này chứa chấp tôi chắc.

- Không có gì biện hộ ình nữa sao?_hắn nhướn chân mày thách thức

- Vâng.

- Tốt. Ngồi vào bàn chúng ta làm việc thôi.

Tôi nới lỏng cà vạt, mồ hôi đang túa ra sau lưng, không phải là nhiệt độ trong phòng quá cao khiến tôi cảm thấy nóng, mà là bản thân trong lòng tôi đang có một ngọn lửa.

- Xem nào, cậu nên cho chúng tôi xem bản vẽ tổng quát của công trình chứ nhỉ?

- Thưa giám đốc, em chưa hoàn thành xong, còn có một vài điểm sai sót nhỏ cần chỉnh sửa. Không có lý do gì cho việc chậm trễ này, nhưng theo như tiến trình này thì chúng ta sẽ có thể bàn giao công trình sớm hơn 1 tháng, thế nên em xin lỗi, có thể cho em thêm một chút thời gian được không ạ?

- Cậu nghĩ cậu đang đi chơi sao?_hắn nheo mắt, giọng điệu châm biếm, tay Quân đang nhìn tôi khinh bỉ

- Không ạ.

- Đúng như kế hoạch thì hôm nay cậu phải đưa bản vẽ tổng quát ọi người xem, thế mà giờ cậu lại nói với tôi rằng bây giờ chưa xong? Theo cậu tôi nên làm thế nào?

- Cho em thêm 1 ngày nữa.

- Cậu đang trêu ngươi tôi đấy à?_hắn đập bàn quát lớn, mắt long sòng sọc, i chang như có ai đang cầm dây thừng thắt cổ hắn vậy.

- Dạ không có, giám đốc xin bình tĩnh, tức giận có thể khiến huyết áp tăng cao, tỷ lệ bị tai biến xảy ra cũng cao hơn so với người bình thường, và nhất là giám đốc cũng có tuổi rồi, nên cẩn thận với sức khỏe của mình_chẳng hiểu lý do gì khiến tôi ngồi bình tĩnh mà khiêu khích hắn như vậy nữa, dù sao thì một khi đã không có thiện cảm với ai đó rồi thì có cố gắng như thế nào cũng không thể đạt được điểm trong mắt của người đó được. Thế nên cứ bình thường đi, không cần phải cố gắng làm gì cả. Đúng là ghét nhau ghét cả đường đi lối về mà.

Hắn mỉm cười, ngã người ra phía sau gật gù.

- Khá lắm, khá lắm.

- Cảm ơn giám đốc_tôi thản nhiên

- Cậu, chuyển hết toàn bộ tài liệu và tất cả mọi thứ liên quan tới công trình này sang cho cậu Quân. Cậu không có tư cách để làm một người chỉ huy.

- Kìa giám đốc, cậu ấy chỉ mới phạm lỗi nhỏ, không cần phải nghiêm khắc như thế chứ?_Anh Vinh lên tiếng đỡ lời dùm tôi

- Anh thì biết cái gì chứ, ngay từ đầu cậu ta đã không đủ trình độ để có được công việc này rồi_tay Quân cười khinh khỉnh

- Em cũng thấy anh Vinh nói đúng đó giám đốc, cậu Khánh là một người có trách nhiệm trong công việc, dự án lần này mọi người cũng đã thống nhất giao cho cậu ấy là kiến trúc sư chính, ý tưởng đã là của cậu ấy rồi, nếu bây giờ chuyển sang cho người khác nữa, em sợ sẽ chậm tiến trình_anh Hoàng phát biểu_với lại chỉ hôm nay chắc có lý do gì đấy khiến cậu ấy chậm trễ, cho cậu ấy thêm một ngày, vốn dĩ cậu ấy luôn làm tốt công việc của mình được giao mà.

- Nâng cao tinh thần đồng đội quá nhỉ?_Quân cười ha hả, chắc phải xin ít cái răng của hắn ta mới được, làm một người lịch sự nên biết cách cười như thế nào giữa đám đông, đừng có phun nước bọt vào mặt người khác như thế chứ.

- Còn cậu thì sao?_lão giám đốc hất hàm hỏi tôi

- Em không đồng ý. Chẳng có lý do chính đáng nào khiến em phải từ bỏ một công trình em đã tâm huyết hàng tháng trời như thế cả.

- Không có lý do chính đáng sao?_hắn nhại lại một cách ngạo nghễ

- Chẳng có ai sống mà không mắc một vài sai lầm cả, giám đốc có khẳng định mình chưa từng mắc sai lầm không? Nhưng quan trọng hơn là sai lầm của em chẳng ảnh hưởng gì tới ai, và nó cũng không gây thiệt hại điều gì cả. Có chăng thì chỉ làm một số người không ưa gì em cảm thấy khó chịu mà thôi.

- Đừng có tự biện minh cho những sai lầm của mình nữa, cậu, tôi, và tất cả các anh, đều là những người làm công ăn lương mà thôi. Muốn nhận tiền thì phải đánh đổi chất xám và thời gian các cậu có. Đừng bao giờ nghĩ rằng mình là trung tâm của vũ trụ, cậu mạnh, có người mạnh hơn cậu. Ngay từ đầu đã quá sai lầm và quá tự tin vào bản thân. Cậu nên biết vị trí của mình nên đứng. Hãy chuyển toàn bộ tài liệu và các bản vẽ chi tiết liên quan tới công trình giao cho cậu Quân, từ nay cậu không cần phải tham gia vào nó, làm những việc phù hợp với năng lực của mình thì hơn đấy.

- Giám đốc thể hiện sự thiên vị một cách lộ liễu quá rồi đấy_tôi nhếch mép

- Tôi chỉ coi trọng nhân tài mà thôi_hắn ta nheo mắt nhìn tôi

- Năng lực của tôi cũng có. Đâu có thua gì hắn ta?

- Thứ năng lực mua bằng tiền đấy chẳng ai cần đâu_tay Quân nôn ra những câu khiến cho tôi cảm thấy khó có thể tiếp tục thở được trong một cái môi trường ô nhiễm trầm trọng như thế.

- Cậu_tôi chỉ thẳng tay vào mặt hắn_cẩn thận với lời nói của mình đi. Trước khi tôi là kiến trúc sư, thì tôi là một thằng du côn đấy. Mà cậu biết đấy, tụi du côn chỉ thích luật rừng, không thích luật nhà nước đâu.

- Cậu đang đe dọa người đấy à?

- Thôi Khánh, cậu bình tĩnh nào_anh Vinh vỗ vai tôi

- Thôi không câng phải nói nhiều nữa_lão giám đốc gõ gõ bàn tay bẩn thỉu của hắn xuống bàn_cuộc họp hôm nay kết thúc ở đây được rồi, cậu nên chấp hành mệnh lệnh của cấp trên đi.

- Thật là vô lý_tôi đập mạnh xuống bàn_tôi không chấp hành thứ mệnh lệnh vô lý như thế được, ông được cái gì? Nhận được cái gì từ hắn mà khiến ông phải làm như thế?

- Bình tĩnh, bình tĩnh Khánh

- Bỏ em ra_tôi dứt tay anh Vinh ra khỏi người_không thể chịu nổi.

- Bản chất du côn lại trỗi dậy rồi đấy, cậu nên quay về con đường cũ hơn là đến những nơi như thế này làm mất mặt bố mẹ của cậu, những con người đã hết sức phục vụ cho cậu, bằng những đồng tiền do mình làm ra. Mua cho cậu được một công việc tốt không có nghĩa sẽ khiến cho cậu trở thành một con người tử tế được_tay Quân lại nhắm mắt cười ha hả như thằng điên

Ức quá, hết kiềm chế nổi bản thân, tôi đạp đổ ghế chạy qua chỗ hắn ngồi, dồn hết tất cả sức mạnh mà tôi có vào lòng bàn tay, thu thành nắm đấm và tông thẳng vào mặt của hắn. Khi con người ta tức giận thì sức mạnh luôn được tăng gấp đôi so với bình thường, khuân mặt hắn méo xệch, máu đổ ra từ mũi và mồm, nhìn hắn thật thảm hại.

- Mày câm cái miệng thối của mày lại đi_tôi nghiến răng, cú đấm vừa rồi không khiến sự tức giận của tôi thuyên giảm chút nào.

- Khánh, bình tĩnh lại nào_anh Vinh và anh Hoàng ra sức nắm lấy tay tôi giữ chặt

- Mày nghĩ sao? Tao đang nói láo à? Mày về hỏi lão già nhà mày xem xem những điều tao nói có đúng sự thật hay không? Cái gì mà kiến trúc sư triển vọng? Tầm thường, vớ vẩn…bố mày mua tặng ày bằng tiền đấy, mày nghĩ mày đủ trình độ để vào được đây sao? Một thằng du côn…hahaha…mãi mãi vẫn không thể thành một người tử tế được đâu. Vì những người như mày nên cái xã hội này mới trở nên xấu xa đấy.

Hắn dùng ngón tay quẹt vệt máu đang chảy ra ở miệng, nhếch môi cười nữa miệng. tôi lồng lộn lên như con thú hoang, mạch máu đang nổi lên trên từng thớ thịt trên khuân mặt tôi. Mẹ kiếp. Tôi vùng ra khỏi anh Hoàng và anh Vinh, nhảy qua chỗ hắn đấm lia lịa vào cái bản mặt đang tự đắc của hắn. Hắn không có lợi thế để chống trả đòn của tôi, chỉ biết úp tay vào mặt đỡ đòn. Khi mọi người xúm vào lôi tôi ra khỏi người hắn, thì cái mặt hắn đã bê bết máu me, tôi thở hồng hộc, mắt tôi trợn trừng lên, nhìn qua tay giám đốc đang đứng run rẩy bên cạnh. Tôi nghiến chặt răng, tay thu thành nắm đấm. Mất cả rồi, đâu có gì quan trọng nữa đâu?

Nhổ toẹt một bãi nước bọt, tôi cười khẩy.

- Lão già, lão nghĩ mình chịu được bao nhiêu cú đấm?

- Mày đừng có làm bậy_hắn đi thụt lùi lại_gọi bảo vệ, nhanh lên.

- Cậu bình tĩnh đi Khánh_anh Vinh hét lên

- Anh yên tâm, em không có hứng với mấy thằng già bẩn thỉu như thế

Tôi giật tay ra khỏi mấy người, tiến về phía cặp sách của mình, lấy chiếc lap ra, dùng hết sức mạnh, tôi đạp nát tươm. Bao nhiêu giấy tờ tôi xé nát vụn. Một khi đã máu thì đừng hỏi bố cháu là ai. Chẳng có cái gì là to lớn, là vĩ đại đối với một thằng khùng hết.

- Đấy, tài liệu đấy, cho các người cả đấy. Ông đếch cần tới nó nữa. Có chết đói ông cũng đếch thèm ngữa tay xin các người bố thí.

Tôi cười ha hả rồi đi ra khỏi phòng họp, ra khỏi phòng làm việc, tiến tới nhà xe, lấy xe ra khỏi công ty. Ừ…không có gì quan trọng, tôi chỉ là một thằng du côn mà thôi. Có gì quan trọng với ta trong cuộc đời này chứ? Tôi đã làm gì sai chứ? Sao cứ phải đối xử với tôi như thế? Tôi đã thực sự cố gắng hết sức rồi mà. Sao lại thành ra như thế này? Có phải ngay từ đầu tôi đã sai rồi không? Cố gắng rồi đạt được thứ gì? Mọi thứ đang vỡ vụn dần trong cuộc sống của tôi rồi. Tôi đang muốn đi về đâu? Ở đâu có người hiểu cho tôi chứ? Nơi đâu? Bất lực giống như thằng Chí Phèo đi đòi lương thiện mà không ai cho. Nước mắt chảy xuôi, có bao giờ chảy ngược đâu.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv