14.2
Tôi lại càng kinh ngạc.
"Anh không biết em đang nói chuyện với ai vào ngày trước buổi hòa nhạc, em hào hứng nói rằng nhiệm vụ sắp thành công và em có thể đi."
Tôi đỡ trán, lúc ấy khi hắn đưa vé cho tôi, hẹn tôi ngày hôm sau đi xem biểu diễn, lúc ấy giá trị tình yêu đã đạt tới 78, tôi và hệ thống quá mức kích động nên đã trực tiếp rống lên.
Cho nên hắn biết tôi có nhiệm vụ nên mới không đến buổi biểu diễn.
Thịnh Lâm như đang nhớ lại quá khứ.
"Anh sợ em rời đi, cho nên anh phải tự nói với mình rằng không nên yêu em."
……
Tôi dường như đã nghe thấy một trò đùa lớn, hóa ra chúng tôi vốn chỉ thiếu một chút thôi.
"Nếu như tôi nói cho anh biết, thật ra khi nhiệm vụ thành công thì tôi có thể ở lại."
Lúc đấy tôi kích động xong liền hỏi hệ thống, công lược thành công có thể lựa chọn ở lại hay không.
Hệ thống nói với tôi rằng nếu tôi ở lại, tôi sẽ không bao giờ có thể quay lại thế giới thực nữa.
Lúc ấy tôi chắc chắn rằng Thịnh Lâm cũng yêu tôi giống như tôi yêu hắn.
Không nghĩ tới phía sau đều là những đả kích liên tiếp.
Nghe tôi nói, Thịnh Lâm như một đứa trẻ làm sai: "Tâm Tâm, anh không biết."
"Anh yêu em, anh chỉ đang cố kìm nén trái tim mình."
Hắn nói rồi muốn nắm lấy tay tôi, tôi né tránh.
"Thịnh Lâm, anh sai rồi."
"Từ đầu đến cuối anh chỉ yêu chính mình, cũng chỉ tin tưởng chính mình, cho nên anh biết cũng không xác nhận lại với tôi."
Chỉ cần hắn hỏi tôi một câu, tôi đều sẽ nói cho hắn biết.
Anh đè nén nội tâm của mình, lấy lý do sợ yêu tôi rồi làm tổn thương tôi, ngược đãi tôi.
"Rồi anh lại yên tâm thoải mái hưởng thụ sự tốt đẹp của tôi đối với anh."
"Ngay cả khi Lâm Nguyệt trở về, anh cũng có thể phủ nhận hôm trước anh đã muốn tôi làm bạn gái anh."
Trước khi Lâm Nguyệt về nước một ngày, Thịnh Lâm uống say chạy tới nhà tôi kéo tay tôi, bảo tôi làm bạn gái của hắn.
Lần đó là sau nhiều năm sau, trái tim tôi lại một lần nữa đập điên cuồng vì hắn.
Ngày hôm sau Bạch Nguyệt Quang quay lại.
Tình cảm của tôi lại biến thành trò cười.
Tôi nhìn về phía hắn nói: "Anh sai rồi, chân chính thích, là không nỡ để cho tôi phải chịu ngược đãi.
"Mà mặc kệ có nhiệm vụ hay không, biểu hiện của anh lúc đó cũng đã đẩy tôi ra xa."
Khi tôi rời đi, tôi nghe thấy tiếng nức nở nhẹ cùng với một từ không thể chạm tới: "Anh xin lỗi."