Bố đi rồi, cô buồn bã dựa lưng vào ghế. Vừ chợp mắt lại thì nghe thấy tiếng cửa lại mở, lần này lại chính là cậu thanh niên gặp lúc chiều, cậu nhanh nhẩu chạy tới trước mặt cô, dơ tay nghiêm chỉnh chào kiểu quân đội, đi sau anh ta chính là người đàn ông lúc nảy dưới sân tập, anh đội mũ thấp nên cô ko thể nào thấy dược đôi mắt của anh.
Nhận thấy hai người cứ nhìn nhau mãi, cậu thanh niên lên tiếng xóa tan không khí ngại ngùng:
- Chào cô, chiều giờ tôi chưa giới thiệu, tôi là binh nhì Ngô Thừa Hạo. À....người đứng sau tôi, ngài ấy là trung tá David Phong Hàn. Ngài ấy nghe lệnh của bố cô tới đây đưa cô về phòng.
- Ồ.... ko cần đâu, các anh cứ chỉ đường, tôi tự đi được ( cười nhẹ)
- Thật ra doanh trạo của chúng tôi đã hết phòng rồi nên.............
- Nên gì chứ?
- Nên hôm nay cô sẽ ngủ ở phòng của ngài David
- Cái gì chứ, không được.
Nói đúng hơn Phong Hàn cũng là người có chức vụ cao ở đây và cũng là người bố cô tin tưởng nhất nên ông ấy giao cô cho anh chăm sóc chắc chắn ko phải là một quyết định sai lầm.
Bất ngờ trước câu nói của Thừa Hạo, cô tức giận, mặt cũng vì e thẹn mà đỏ cả lên. Cắt ngang dòng suy nghĩ đen tối trong đầu cô, một giọng nam trầm cất lên nhưng cũng pha chút lạnh lùng:
- Nếu cô ko thích thì cứ ở ngoài sân tập mà ngủ!
Nói rồi David quay người rời đi.
Vì cũng là con gái nên cô rất sợ lạnh và cả sợ ma nên cuối cùng vẫn vơ lấy giỏ xách chạy theo anh ta:
- Này đợi tôi với!!
Tác giả: Hani Vy