Sau khi đợt giảm thuốc thứ hai của Tề Trình kết thúc, các chỉ tiêu sức khỏe và tâm lý đều đạt chuẩn, vì vậy, Trì Trĩ Hàm cảm nhận được sự nhiệt tình của Tề Trường Thanh.
Ông ấy đưa cho cô một tấm thẻ…
Nguyên văn là: “Dùng tùy ý, muốn dùng thế nào thì dùng thế ấy, mua nhà mua xe gì cũng được, không có hạn định.”
…
Vóc người của Tề Trường Thanh không khác Tề Bằng là bao, dùng bàn tay như móng vuốt gấu đặt tấm thẻ vào lòng bàn tay cô, dặn dò xong thì lái xe rời đi y như gió cuốn.
“… Tại sao ba anh… lại không vào nhà?” Trì Trĩ Hàm giống như đang mộng du, cầm tấm thẻ nghe nói là không có hạn định đi vào nhà.
“Ông ấy vẫn cảm thấy nguyên nhân trực tiếp khiến anh sinh bệnh là do ông ấy.” Tề Trình đứng yên bên cạnh cửa sổ nhìn ánh đèn xe đã khuất xa, vẻ mặt bị bóng đêm che phủ.
“Không sao đâu, chờ anh khỏe rồi đi tìm ông ấy cũng được.” Trì Trĩ Hàm vô cùng không yên lòng cất tiếng an ủi, vẫn dùng hai tay nâng tấm thẻ.
“Em nâng nó làm gì?” Tề Trình xoay người liền nhìn thấy Trì Trĩ Hàm đang nhìn chằm chằm vào tấm thẻ ngân hàng một cách kỳ dị, chút phiền muộn trước đó cũng vì lời an ủi qua loa của cô mà tan thành mây khói.
Quả thật, chờ anh khỏe hẳn rồi đi tìm ông ấy thì cũng như thế thôi.
Khúc mắc không dễ cởi bỏ như vậy, chờ đến lúc ông ấy đã cởi bỏ được khúc mắc trong lòng mình, những thứ khác cũng không còn là vấn đề nữa.
“Ba anh nói tấm thẻ này có thể dùng để mua nhà mua xe không có hạn định…” Trì Trĩ Hàm nâng hai tay lên cao hơn một chút để Tề Trình nhìn rõ tấm thẻ.
“… Ừ.” Tề Trình không đoán được câu tiếp theo Trì Trĩ Hàm sẽ nói cái gì, cho nên trả lời rất dè dặt.
Bởi vì mỗi khi Trì Trĩ Hàm dùng cái loại vẻ mặt này thì đều rất không bình thường.
“Em muốn thờ nó!” Quả nhiên, bước tiếp theo cô đã kéo dép lê loẹt cà loẹt quẹt đi tới bàn máy tính của anh, tìm một cái hộp bỏ tấm thẻ vào, sau đó leo lên chiếc ghế dài, nhét lên góc trong cùng của giá sách.
Lấy một quyển sách rất dày che lên.
Tề Trình nhìn thoáng qua tên sách, khóe miệng giật giật: Sự nghiệp ác ma…
…
Thật sự đúng là hợp lý một cách kỳ quái…
“Em không cần sao?” Anh nhớ lúc ban đầu cô tới đây là vì tiền.
Nhưng ở chung với nhau lâu như vậy cũng rất ít khi nhìn thấy cô thật sự thiếu tiền.
“Tiền lương chị anh trả cho em cũng đủ rồi.” Trì Trĩ Hàm lắc lắc đầu: “Hơn nữa lần trước anh vẽ cho em mấy bức tranh đăng lên Weibo có hiệu quả rất tốt, hai tháng nay số tiền em được chia đã nhiều hơn rất nhiều.”
Nhảy xuống ghế, vỗ vỗ bụi trên tay.
“Tấm thẻ kiểu như vậy là thần khí, cần được dùng trong trường hợp khẩn cấp.” Trì Trĩ Hàm nghiêng đầu: “Ví dụ như nhà anh chẳng may phá sản gì gì đó.”
Tề Trình: “…”
“À mà ba anh đã đóng gói món thịt kho tàu mà buổi tối chúng ta định ăn để mang về rồi, cơm tối chúng ta ăn lẩu cho đơn giản nhé?” Trì Trĩ Hàm giấu thẻ xong thì làm như không có việc gì đi vào phòng bếp.
“Thật ra em có thể dùng.” Tề Trình đi theo cô vào phòng bếp, nhìn nhìn nguyên liệu trên bàn, lại tới tủ lạnh cầm một hộp thịt nguội.
“… Nhà anh đúng là đều là động vật ăn thịt cả.” Trì Trĩ Hàm trợn mắt: “Em vẫn luôn… phân rõ giữa anh và nhà anh.”
“Ừ.” Tề Trình ôm lấy cô từ phía sau, đi qua đi lại giúp cô rửa những thứ cần rửa.
Điều mà cô nói, anh đã phát hiện ra từ rất lâu rồi.
Cô cũng không thích hỏi chuyện nhà họ Tề, cô tin tưởng và gần gũi anh bao nhiêu thì lại xa cách người nhà họ Tề bấy nhiêu.
“Không nói rõ được.” Có lẽ Trì Trĩ Hàm cảm thấy sự kỳ lạ của mình rất khó giải thích, cau cau cái mũi: “Nhà anh rất giàu, em có cảm giác những người có tiền như vậy thì tam quan cũng khác. Hơn nữa, cảm giác rất phức tạp, không phải là cảm thấy họ người xấu, chỉ là… không cùng một thế giới với em.”
Không phải là loại tính cách mà liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu được.
Mỗi người đều có chuyện xưa, mỗi người đều có lòng phòng bị đối với người ngoài.
“Lúc hoảng loạn em sẽ nói linh tinh, cho nên theo bản năng không muốn xuất hiện nhiều cùng bọn họ.” Trì Trĩ Hàm ngửa đầu lên nhìn Tề Trình, cười hì hì: “Hơn nữa, em tiêu tiền của anh là vui rồi.”
Ngẫm lại cảm giác dùng thẻ của anh để quét sạch giỏ hàng mấy hôm trước, cô đã cảm thấy tràn đầy hạnh phúc.
Tề Trình nhịn không được búng xuống gáy của cô, cũng không nói gì, tiếp tục dán lấy cô, chạy đi chạy lại giúp cô làm lẩu, nhìn cô thái đồ ăn làm nước lẩu.
“Anh có để ý hay không?” Trì Trĩ Hàm cắt một khối thịt nguội nhét vào miệng Tề Trình.
Tề Trình lắc đầu.
“Bọn họ không phải người thích thân mật gần gũi, ai cũng bận rộn lắm việc.” Tề Trình nuốt xong miếng thịt nguội mới mở miệng: “Như em rất tốt.”
Theo anh, mỗi lần người nhà đến đây đều đóng gói một chút đồ ăn mang về đã là biểu hiện thân mật nhất rồi.
“Nhưng mà anh rất thích thân mật.” Trì Trĩ Hàm lại cắt một miếng dưa chuột nhỏ, muốn nhét vào miệng Tề Trình.
Kết quả Tề Trình phản ứng rất nhanh ngửa đầu ra, cau mày ghét bỏ: “Anh không muốn màu xanh.”
Trì Trĩ Hàm trợn mắt, bỏ dưa chuột vào ngậm trong miệng, đối diện với Tề Trình.
Tề Trình bối rối một chút, vẫn nhịn không được, cau mày miệng đối miệng ngậm dưa chuột, đen mặt nhai hai miếng.
“Có lẽ anh tương đối giống mẹ anh.” Tề Trình ôm lấy Trì Trĩ Hàm từ phía sau, cọ cọ tóc cô: “Anh trai anh từng nói, mẹ anh cũng rất nhạy cảm.”
Động tác thái thức ăn của Trì Trĩ Hàm dừng lại, cúi đầu, cảm giác được hơi thở của Tề Trình vấn vít bên tai.
Đây là lần đầu tiên anh nhắc tới mẹ mình ở trước mặt cô.
“Chắc hẳn mẹ anh rất xinh đẹp.” Lòng mềm nhũn, nhịn không được xoay người ôm lấy anh, xoa xoa đầu anh, lại vỗ vỗ lưng anh.
“Ừ…” Tề Trình ôm lại, giở tính trẻ con than thở một câu: “Cả ba và anh trai anh đều giống y như gấu.”
Trì Trĩ Hàm mở to mắt: “Em còn cho rằng chỉ có mình em nghĩ như vậy.”
“… Trong lòng nghĩ như vậy là được rồi, đừng nói ra miệng.” Tề Trình bật cười: “Nói ra thì thẻ của em sẽ bị mất đấy.”
“Được!” Trì Trĩ Hàm gật đầu.
“Để anh ôm thêm một lát, ngày mai truyện lên kệ rồi, anh có hơi căng thẳng.” Tề Trình vẫn không buông tay, anh thật sự rất thích mùi thơm ngọt trên người Trì Trĩ Hàm, không hiểu sao cứ ngửi thấy là lại cảm thấy yên tâm.
“Được!” Trì Trĩ Hàm tiếp tục gật đầu, lại xoa xoa đầu anh.
“Đừng có thêm cà rốt nữa.” Tề Trình đã được ôm, tiếp tục đưa ra yêu cầu.
“… Không được.” Suýt chút nữa đã bị anh lừa gạt, Trì Trĩ Hàm giận đến mức cấu anh: “Tuần trước anh ăn thịt cả tuần rồi, huyết áp cao bao nhiêu rồi hả?”
“…” Tề Trình hừ một tiếng.
“Kén ăn kỳ cục!” Trì Trĩ Hàm bị tiếng hừ hừ của anh chọc cho khí thế bị giảm mất một nửa.
“Tại sao em lại không kén ăn?” Tề Trình đã ngoan ngoãn rời khỏi Trì Trĩ Hàm, đàng hoàng đi rửa cà rốt, anh chọn củ nhỏ nhất, lúc rửa còn cau mày.
“Em không ăn hồi hương và vỏ quế.” Trì Trĩ Hàm bị Tề Trình vây ở cạnh bồn rửa, tắt nước sôi phối hợp với Tề Trình rửa rau: “Còn có hoa quả chua, hoa quả cần nhả hạt em cũng không thích, đúng rồi, em cũng không thích chuối.”
“… Kén ăn kỳ cục.” Tề Trình nhăn cái mũi mắng lại.
“Xứng đôi!” Trì Trĩ Hàm mặt dày cảm thán, dẩu mông lên đẩy Tề Trình đi ra xa một chút: “Đồ ăn rửa xong rồi thì đi ra ngoài đi, anh ở trong này em sẽ nhịn không được mà bị trầm mê trong sắc đẹp của anh đấy.”
Tề Trình đỏ mặt lùi về sau, bị câu nói xứng đôi kia của cô dỗ cho cả người khoan khoái, khóe miệng luôn không khống chế được mà giơ cao.
“Đúng rồi, anh đã ký hợp đồng mới với nhà xuất bản.” Lùi một đoạn rồi mới nhớ tới chuyện chính.
“Hả?” Trì Trĩ Hàm ngừng động tác trong tay, xoay người.
“Gia hạn thêm năm năm nữa.” Tề Trình trông giống như chỉ đang kể lại một sự thật.
“A.” Trì Trĩ Hàm gật đầu theo bản năng, sau đó xoay người tiếp tục thái đồ ăn.
Để lại Tề Trình đứng bên cạnh quầy bar, mỉm cười, chờ Trì Trĩ Hàm quay đầu.
Cô mất tầm một phút đồng hồ mới tiêu hóa được tin tức quan trọng này, sau đó bỏ dao xuống, thét chói tai xông tới dùng sức ôm lấy anh.
Tề Trình cười thành tiếng.
Anh biết rằng cô sẽ hiểu.
Trong sinh mệnh của anh, truyện tranh đã từng là thứ anh dùng để tiếp tục hô hấp và tồn tại.
Vào lúc tuyệt vọng nhất, anh vẫn gắng gượng muốn vẽ xong một quyển truyện cuối cùng rồi mới rời đi.
Thậm chí vì lấy tư liệu mà tìm đầu bếp riêng, rồi biết đến cô.
Anh sẵn lòng gia hạn hợp đồng năm năm.
Có nghĩa là, những ngày tuyệt vọng rốt cuộc cũng đã qua rồi.
Anh sẵn lòng bắt đầu lại lần nữa, anh cũng sẵn lòng cho một nhà xuất bản xa lạ lời hứa hẹn năm năm.
Có nghĩa là, chuyện tự sát đã thật sự cách anh rất xa rồi.
Niềm vui khó hiểu đó, chưa chắc những người khác đã có thể hiểu được, nhưng anh biết, Trì Trĩ Hàm chắc chắn sẽ hiểu được.
“Em cho anh thêm hai miếng bacon!” Cô vui mừng thưởng thêm cho anh.
Gò má hồng hào, khóe miệng khẽ nhếch, trong mắt có giọt nước lóng lánh vì vui mừng.
“Anh không cần.” Tề Trình cúi đầu, hôn lên môi Trì Trĩ Hàm: “Anh muốn đổi lấy cái này.”
Có lẽ, từ trước tới giờ, không phải là hạnh phúc sẽ không đến.
Chỉ là vấn đề sớm hay muộn.
***
Bởi vì tình hình khôi phục của Tề Trình rất tốt nên đến đợt giảm thuốc lần thứ ba, bác sĩ Triệu đề nghị tiến hành điều trị chứng sợ giao tiếp và giải mẫn cảm hệ thống cùng lúc.
Mà Trì Trĩ Hàm rốt cuộc cũng bắt đầu chậm rãi trở về cuộc sống ban đầu.
Video mỹ thực mùa xuân bị hoãn lại vì chuyện ông nội Tề và chuyện Tề Trình dùng thuốc quá liều, cho nên trong lúc video còn chưa được quay, trên tài khoản weibo chỉ có thể đăng video bánh nướng hai mùa xuân hạ.
Kịch bản gốc và đội ngũ đều đã được quyết định, bởi vì địa điểm quay được chọn ở phòng đối diện bên căn nhà lớn nên Lâm Kinh Vũ phải dẫn theo đạo diễn và mấy trợ lý tới hiện trường dựng cảnh, chuẩn bị đèn đóm và các dụng cụ quảng cáo cho nhà tài trợ.
Camera bên phía Tề Trình vẫn luôn tắt, vì không muốn để đạo diễn phát hiện ra Trì Trĩ Hàm sống ở đối diện nên mấy hôm nay Trì Trĩ Hàm đều ra khỏi nhà từ lúc sáng sớm, sau đó họp mặt với đạo diễn ở bên ngoài căn nhà lớn.
Đạo diễn và Trì Trĩ Hàm rất quen thuộc, là một người đàn ông ngoài ba mươi, trước kia từng hợp tác quay video mấy lần, vừa thấy mặt đã ôm Trì Trĩ Hàm lắc lắc như điên.
“Sắp hai năm không gặp rồi nhỉ? Cô nặng thêm ít nhất là mười cân* rồi đấy.” Giọng nói của đạo diễn rất vang, căn phòng bên này lại yên tĩnh, Trì Trĩ Hàm thề rằng chắc chắn Tề Trình có thể nghe được.
* cân = 0.5 kg
…
Có hơi buồn bực.
Hầm hừ giãy dụa muốn xuống.
“Anh mới nặng ấy!” Tức chết mất…
“Chỗ này có thể quay ngoại cảnh không, tôi cảm thấy quang cảnh khu rừng này rất được đấy.” Đạo diễn vỗ vỗ đầu cô như đang vỗ đầu một con thú nhỏ, bắt đầu ngắm nghía bốn phía căn nhà lớn.
“Không được!” Trì Trĩ Hàm lầm bầm, vẫn còn cảm thấy vô cùng đau đớn vì chuyện nặng thêm mười cân này.
“Cô nói không tính.” Đạo diễn cười lườm cô, lại duỗi tay vỗ vỗ đầu cô: “Tôi gọi điện thoại hỏi một chút.”
Sau đó, di động của Trì Trĩ Hàm liền vang lên.
…
Trì Trĩ Hàm lui ra sau mấy bước, nhỏ giọng nghe máy.
Cô không đoán được rằng Tề Trình sẽ gọi tới vào lúc này, có hơi lo rằng giọng của đạo diễn quá lớn sẽ khiến Tề Trình không thoải mái.
“… Anh không thoải mái.” Giọng của Tề Trình nghe giống như đang tức giận hơn: “Hôm nay bảo bọn họ về đi.”
…
Trì Trĩ Hàm chớp chớp mắt mấy cái.
“Em về đi, anh nhớ em rồi.” Tề Trình tiếp tục dùng giọng điệu giận dỗi, ngay cả trợ từ ngữ khí* cũng không muốn thêm: “Anh ta ôm em, còn vỗ đầu em.”
* trợ từ ngữ khí là những từ được thêm vào cuối câu để biểu hiện ý khẳng định, phủ định, nghi vấn,…
“Đổi đạo diễn đi?” Cái người tự xưng là không thoải mái nào đó bởi vì Trì Trĩ Hàm mãi không hé răng mà chột dạ, càng lúc càng bắt đầu nói nhiều hơn.